Chương trước
Chương sau
- Tuy rằng Tấn Lĩnh không có hải cảng nào, nhưng Phong Châu cũng cách không xa đội hải quân, nếu như giúp đỡ cho họ thì cũng là chuyện phù hợp.
Điều này chẳng lẽ lại trái pháp luật sao?
Không trái pháp luật. Hơn nữa còn thể hiện được việc hải quân chúng ta quan tâm đến việc kiến thiết dân sinh, làm việc này chẳng phải sẽ rất tốt sao?
Hơn nữa, hiện nay Hải Lục không quân đều có xu hướng hợp lại làm một. Tôi nghĩ không biết sau này phát triển quân đội có nên hủy bỏ chế độ tam quân hay không, nếu như hợp thành một tổ chức thì tốt quá rồi.
Bởi vì chiến tranh hiện đại cần có sự phối hợp của các binh chủng chứ không thể chỉ là tự một binh chủng tác chiến, có phải không?
Chuyện này, lý do để làm rất nhiều, Đổng tư lệnh như anh cũng không cần phải quá ngạc nhiên. Cho nên, đừng có chuyện gì cũng nhìn chằm chằm vào thần tài tôi đây.
Chuyện này, là chuyện của phụ nữ nhà anh. Đồng tư lệnh như anh mà không làm được thì tôi biết làm sao.
Phượng Húc Quốc cãi lại.
- Dù là quân dân kết hợp kiến thiết hay hỗ trợ kiến thiết thì tôi cũng không thể chi ra nhiều tiền như vậy được, là mấy tỷ chứ không phải chỉ vài vạn. Đương nhiên, năm triệu là nhiều nhất rồi. Nếu nhiều hơn thì nước bọt của mấy ông lãnh đạo Ủy ban quân giới cũng đủ làm Đồng Hải Phong tôi chết đuối rồi.
Vẻ mặt Đồng tư lệnh khó chịu, nói.
- Ha ha, thấy không? Không phải là không có, chỉ ép một chút đã có rồi. Năm mươi triệu thì năm mươi triệu, Đồng tư lệnh đã nói như vậy rồi, chi cho Phong Châu năm mươi triệu xem như là phí xây dựng công trình dân sinh.
Phượng Triều Phong mỉm cười, liếc nhìn Phượng Húc Quốc một cái, nói:
- Lão gia đã lên tiếng rồi, tam đệ, thần tài như chú cũng không thể khoanh tay đứng nhìn đúng không?
- Anh đã ra tay rồi, Ngọc Linh có thể cưới về rồi.
Phượng Húc Quốc mỉm cười nói.
- Tôi nói chú ấy, lời này mà chú cũng nói ra được sao. Ngọc Linh là vợ của tôi cũng không sai, nhưng nó không phải là cháu dâu của chú sao?
Còn phân rõ ràng như vậy. Chúng ta là người một nhà, có chuyện gì thì cả nhà chúng ta cùng chung tay góp sức vào giải quyết chứ, đúng không?
Lúc này mà chú còn so đo với tôi, không ổn không ổn. Chú nói đi, chú có thể chi bao nhiêu?
Tối nay chúng ta cũng phải tập hợp lại để cho Diệp Phàm một câu trả lời chứ. Giải quyết chuyện này sớm một chút thì càng nhanh thực hiện được tâm nguyện của tôi có phải không?
Nói cách khác, tính tình của lão gia không phải là mọi người không biết rõ, nếu như chọc giận ông ấy thì thật là sẽ không còn chỗ dung thân rồi.
Phượng Triều Phong quả không hổ danh là ủy viên chính ủy, nói đến như vậy rồi chính là khiến người khác không có cách nào từ chối được. Hơn nữa, lại còn cẩn thận liếc nhìn ông Phượng đang giả ngủ một cái.
- Chuyện đó...tôi cũng sẽ chi năm mươi triệu. Tuy nhiên, việc này cũng cần nói với chú hai một tiếng, nói chú ấy góp một chút chứ. Nếu là chuyện của người trong nhà, thì không thể thiếu nhị đệ đúng không? Đến lúc nhị đệ hiểu ra rồi không biết chú ấy sẽ thế nào. Nếu như gạt chú ấy ra rìa thì như vậy quá là không thỏa đáng.
Phượng Húc Quốc không cam lòng nên lôi cả Phượng Đỉnh Được vào chuyện.
Bởi vì Phượng Đỉnh Được là phó tổng giám đốc tập đoàn điện lực của Trung Quốc, cũng là một nhân vật cầm binh quyền trong tay. Một cán bộ cấp cao. Hơn nữa tập đoàn điện lực cũng là một doanh nghiệp nhà nước có tiền.
- Ừ, hai người cộng lại cũng được một tỷ rồi. Tiền của nhị đệ cũng không ít, bảo chú ấy chi ba mươi triệu đi.
Phượng Triều Phong nói.
- Ba mươi triệu, cũng phải năm mươi triệu mới được.
Phượng Húc Quốc có chút không vừa ý, cái này cũng gống như là thua lỗ vậy.
- Đủ rồi, tập đoàn điện lực người ta đã chi cho Phong Châu như vậy rồi, ba mươi triệu xem như là quyên tặng vậy.
Nếu như nói là kiến thiết điện lực ở Phong Châu thì có thể được. Nếu như thực sự có mục tiêu thì đùng nói là chỉ có ba mươi triệu, ba trăm triệu cũng sẽ không thành vấn đề đúng không?
Quan trọng là phải có cách nói mới được. Làm sao để chi tiền một cách chính đáng, nhị đệ có vẻ hơi gượng ép rồi. Cho nên ít một chút cũng không sao.
Phượng Triều Phong mỉm cười nói.
- Anh đó, không thể một xu cũng không chi ra, hơn nữa, đã chi thì phả nhiều hơn bọn tôi mới được. Chuyện này, anh là người có quyền cao nhất, là người có tư cách nhất. Hơn nữa, đây lại là chuyện của người trong gia đình ta.
Phượng Húc Quốc không ngừng nói bóng nói gió.
- Xem kìa, chú ba, thói quen chém gió ở nhà của chú vẫn chưa bỏ được. Anh em chúng ta có cần phải như vậy không?
Tuy nói tôi là Bí thư Thành ủy Tân Môn, nhưng tiền lại nằm trong túi đồng chí chủ tịch thành phố đấy. Nếu như bảo tôi đi ép chủ tịch thành phố chi tiền ra thì quả là không thể được.
Hơn nữa. Tôi vừa mới đến Tân Môn mà lại đi nhúng tay vào chuyện tiền bạc thì thật không phải. Tuy nhiên, bất kể như thế nào, tôi cũng sẽ chi một chút, năm mươi triệu đi, xem như thành phố Tân Môn giúp đỡ Phong Châu xây dựng đường.
Phượng Triều Phong nói.
- Lời này mà anh cũng nói ra được sao, thành phố Tân Môn giàu nứt đố đổ vách, so với bộ tài chính chúng tôi thì có nhiều tiền hơn nhiều.
Dù thế nào cũng phải chi cả trăm triệu mới phải chứ. Hơn nữa, chuyện của Diệp Phàm cũng là chuyện của con anh mà.
Nếu chúng ta chi nhiều tiền, người ta cũng vui vẻ mà làm việc cho. Đến lúc đó không cần nói, chúng ta chỉ cần bảo Khuynh Thành nhắn với hắn một câu, tên tiểu tử đó chắc chắn sẽ làm.
Đây chính là đang hoàn thành tâm nguyện của đại lão gia đó.
Phượng Húc Quốc lại nhìn ông cụ một cái, đương nhiên, Phượng Húc Quốc cũng có chút nịnh bợ ông cụ.
Tuy rằng ông cụ đã lui về nhiều năm, nhưng vẫn còn rất uy phong. Hơn nữa, hiện tại cũng đứng đầu trong một vài nhân vật có tiếng, những người này thậm chí còn là cấp dưới lúc trước của ông.
Chỉ cần ông bằng lòng mở miệng, mấy người đó không thể không nể mặt. Cho nên, người thích hợp nhất trong nhà chính là ông.
Mặc dù bây giờ Phượng Triều phong đã có tuổi nhưng vẫn là người nắm giữ quyền quyết định cao nhất nhà. Phượng gia, chỉ cần một ngày có ông cụ, thì sẽ không thể có người chủ nhà thứ hai.
Đương nhiên, trụ cột vững vàng đó của Phượng gia cũng chỉ hy vọng là sẽ sống được vài năm nữa. Cũng tới lúc nghỉ ngơi rồi và lúc đó Phượng gia sẽ xuất hiện một chủ nhân mới.
- Được rồi, Triều Phong mới đến Tân Môn, chi năm mươi triệu cũng không ít. Cộng lại thì đã có một tỷ tám rồi, có lẽ đã đủ để đi gặp Diệp Phàm rồi.
Hơn nữa, tuy rằng nói chúng ta yêu cầu tên tiểu tử này làm việc, nhưng cũng không phải là chuyện gì cũng có thể mang cho hắn làm được.
Nếu như vậy thì quá dễ dàng với hắn rồi. Có một số việc, ôm đồm quá nhiều sẽ có thể gây phản tác dụng đó.
Đến lúc đó cứ hễ hặp chuyện gì lại mở miệng nói cần tiền cần quyền thì cũng không nên. Con người cũng cần phải rèn luyện, dao càng mài sẽ càng sắc, người càng luyện sẽ càng tốt.
Thằng nhóc đó là một con mèo ngoan, mặc kệ hắn có cùng hội cùng thuyền với chúng ta không, nhưng theo đại cục quốc gia mà nói, chắc chắn sẽ cần những cán bộ liêm khiết và có năng lực như hắn.
Ông Phượng đột nhiên mở miệng nói vài lời.
Hơn nữa, những thái độ tán thưởng Diệp Phàm trong lời nói của vị trụ cột gia đình này cũng khiến cho mọi người khiếp sợ.
Nhưng mọi người chưa từng nghe ông cụ đánh giá về một người nào với thái độ như vậy. Đây là sự khích lệ trắng trợn, thậm chí, tất cả mọi người đã hiểu.
Thậm chí ông cụ còn có chút tôn sùng Diệp Phàm. Chẳng lẽ sự hấp dẫn trong nhân cách của Diệp Phàm lại có thể làm thay đổi được suy nghĩ của ông? Đây lẽ nào là ông cụ đang phát ra tín hiệu gì đó?
Trong khoảng thời gian ngắn đại sảnh có chút yên ắng, Phượng Chí Thiên thì hết sức kinh hãi.
- Ý của ông là gì?
Phượng Húc Quốc nhịn không được, hỏi một câu.
- Ta không có ý gì khác, các người hãy tự mình cân nhắc đi.
Ông Phượng nói xong liếc mắt nhìn cả nhà một cái.
Tự nhiên, người truyền tin tức Phượng Khuynh Thành báo cho Diệp Phàm, vừa nghe thấy tin tốt lành này, Diệp Phàm cảm động thiếu chút nữa rơi nước mắt...
Sau khi nghe Phượng Khuynh Thành nói những lời đó, Diệp Phàm khẳng định là sẽ tìm cho ra tên đánh lén kia.
- Các vị lãnh đạo, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành.
Phượng Khuynh Thành cười nói.
- Các người nói xem, liệu Diệp Phàm có thể trừng phạt tên Ngô Tuấn không?
Lúc này đột nhiên ông Phượng cười quỷ quái.
- Có lẽ sẽ thành công, chuyện tổn thương của Ngọc Linh lần trước là do hắn giải quyết. Không phải đã nghe nói những người công lớn tài cao sẽ có thể giải quyết được những người đánh lén sao? Xem ra tiểu tử này tám phần có thể làm được. Truyện được copy tại Truyện FULL
Tâm tư của Đồng tư lệnh cũng khá tốt, trong lời nói tràn đầy thoải mái, cười nói.
- Chuyện này cũng không có tiêu chuẩn gì, nghe Quy Lâm đại sư nói cũng không chuẩn, có những lúc tự mình đi làm mà gặp thời cơ thì cũng có thể giải quyết được. Nếu như không gặp được thời cơ thì dù có là người tài cao đến mấy cũng không làm nổi.
Phượng Chí Thiên nói:
- Haiz, thật đáng tiếc vì ngay đầu năm đại sư Quy Lâm đã bị thương, nếu không thì có thể đi nhờ ông ấy giúp đỡ.
Phượng Húc Quốc có chút buồn bực, thở dài rồi liếc nhìn ông cụ một cái:
- Nếu như Diệp Phàm cũng không làm được, tôi cũng không hiểu là nên đi đâu để tìm cao thủ giải quyết chuyện này đây.
Hơn nữa, tuy nói chuyện này là bí mật, nhưng thật ra thì lại là ở ngoài sáng. Đây chẳng qua chỉ là sự âm thầm so tài của hai bên mà thôi.
Chỉ cần có thể trừng phạt Ngô Tuấn, chuyện này cơ bản đã được giải quyết.
- Ha ha, Trung Quốc rộng lớn ngọa hổ tàng long. Không cần lo lắng nhiều quá, đem chuyện cần làm kêu gọi nhiều một chút, thì Diệp Phàm sẽ có ý giúp, có phải không?
Ông Phượng ngáp dài một cái rồi cười ha hả, gọi Khuynh Thành đưa lên lầu nghỉ ngơi.
10 giờ sáng ngày hôm sau, trong phòng họp của Ủy ban nhân dân tỉnh.
Vẻ mặt Diệp Phàm hết sức bình tĩnh đi vào phòng họp.
Đối mặtt với mấy chục ánh mắt trong hội nghị, Diệp Phàm vừa thong dong lại vừa bình tĩnh.
- Đồng chí Diệp Phàm, mời anh giới thiệu tỉ mỉ chuyện liên quan đến con đường ở Phong Châu cho các đồng chí trong hội nghị được rõ.
Tề Chấn Đào liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, còn La Khảm Thành ngồi ở vị chí chủ tọa thì không nói một lời nào.
Thế là Diệp Phàm đem chuyện Hồng Phách Thiên Chân cầu cứu mình nói với cả hội nghị, đương nhiên, tạm thời hắn không để lộ ra tin tức mà Phượng Khuynh Thành đã cung cấp cho.
- Tính toán của anh là tài chính của tỉnh trực tiếp được hỗ trợ thêm 1.5 tỷ đúng không?
Lúc này, một người mập mạp đeo kính hỏi. Diệp Phàm thấy hơi quen mặt, tuy nhiên, quả thật là chưa từng nhìn thấy người này.
- Không phải là trực tiếp hỗ trợ, ý tôi nói là Phong Châu là một hạng mục trong quy hoạch xây dựng khu sinh thái kênh Thiên Phong.
Cho nên, 1.5 tỷ này đương nhiên cũng là do tỉnh rút ra cho việc xây dựng khu sinh thái.
Còn Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tuy nói là có ý muốn trùng tu con đường này, nhưng mấy năm nay lại không có một quy hoạch cụ thể nào cả.
Nếu như chưa có quyết định thì tạm thời không nên mang số tiền xây dựng khu sinh thái ra dùng được.
Cho nên, năm nay số tiền mà ủy ban nhân dân tỉnh cấp cho khu sinh thái phải được tăng thêm 1.5 tỷ dành cho việc xây dựng đường Phong Châu.
Diệp Phàm nói, đương nhiên sẽ không nói riêng con đường thôi, mà phải nói 1.5 tỷ đó là không phải do đi cửa sau mà có. Đơn giản là Diệp Phàm muốn giành bát cơm với Thái Lượng thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.