Chương trước
Chương sau
- Đồng chí Xa Quân, không phải là chúng ta đang nghĩ cách sao? Người ta nói ba người thợ giày cũng bằng một Gia Cát Lượng đấy. Anh cũng quá coi thường sức mạnh của chúng ta rồi đấy.
Báo cáo với Tỉnh ủy thì phải báo cáo rồi. Tuy nhiên, chúng ta nên tranh thủ trước một chút có phải hay không?
Nếu như tất cả các cán bộ Thành ủy đều nói chuyện này không sao thì lúc đó chúng ta báo cáo chuyện này với Tỉnh ủy cũng không muộn.
Đến bây giờ một câu anh cũng không nói qua về dự án xem thực hiện như thế nào, mà mở miệng ra là chỉ trích Khổng Đoan tôi, như vậy chẳng phải không đúng sao.
Anh có thái độ gì vậy? Có phải anh không nhằm vào công việc mà là nhằm vào người ta không. Khổng Đoan tôi có chỗ nào để cho anh nói như thế hả? Nguồn tại http://Truyện FULL
Hôm nay sẽ nói rõ ràng tại đây. Hơn nữa, đồng chí Xa Quân ạ, Khổng Đoan tôi đã nói rồi, cái gì nên chịu trách nhiệm thì tôi rất nghiêm túc. Điều này, không cần anh phải buộc tội Đường Vân.
Khổng Đoan tức giận, trực tiếp nói trước mặt Xa Quân rồi đi luôn.
- Nói thì dễ nghe, anh nói phải chịu trách nhiệm, đến bây giờ anh chịu trách nhiệm cái quái gì. Anh cũng không có một chút lòng nào muốn chịu trách nhiệm với cái dự án nhiệt điện sắp bị gác lại cả.
Cũng không nói một câu góp ý cho tôi, tôi thấy anh căn bản là muốn trốn tránh trách nhiệm. Nói thì dễ nghe, còn có sự quyết định của các lãnh đạo Thành ủy cơ mà.
Anh muốn đổ trách nhiệm này lên đầu những người vô tội chúng tôi thôi. Việc này Xa Quân tôi tuyệt đối không làm, ai nên chịu trách nhiệm thì người đấy phải chịu trách nhiệm.
Lúc trước dự án nhiệt điện là do anh lãnh đạo, điều này đương nhiên là chuyện tốt rồi. Có chuyện tốt Khổng Đoan anh nhất định sẽ nhận về phía anh rồi.
Bây giờ khi mà dự án nhiệt điện thất bại anh lại đẩy việc này ra bên ngoài. Việc tốt của thiên hạ này cũng không thể để đồng chí Khổng Đoan anh chiếm hết được.
Chuyện tốt hay chuyện xấu của anh chúng ta cũng đã chia sẻ rồi. Anh còn ở đây nói khoác mà không biết ngượng mồm. Anh lấy tư cách gì để chỉ trích tôi, có phải không?
Lời lẽ của Xa Quân vô cùng sắc bén. Hơn nữa, sự kiêu ngạo trong con người anh ta lại nổi lên.
- Đúng vậy, đổ hết chuyện này lên đầu chúng ta là không được. Chủ tịch thành phố Khổng Đoan phải là người chịu trách nhiệm dự án này. Tôi muốn làm công tác tổ chức, quyền nhân sự của các đồng chí tham gia vào hạng mục này lại không phải là thành ủy chúng ta tổ chức. Dựa vào cái gì mà muốn chúng ta thảo luận xong phải có báo cáo. Việc này thật quá rõ ràng rồi.
Trần Đại Hải cũng nhảy vào nói:
Nghe hai người họ vừa nói, tất cả các đồng chí ở đây đều hiểu hết rồi. Cũng thấy có chút có lý, cho nên, Khổng Đoan cũng giống như Tất Vân Lý buồn bực không nói thành lời.
Khi nhận trách nhiệm về dự án này làm gì có thằng ngốc nào lại không biết nắm lấy cơ hội trước.
Khổng Đoan nhìn chằm chằm Tất Vân Lý. Tất Vân Lý không biết làm thế nào, suy nghĩ lại dự án cao tốc Đồng Lĩnh hay là để chính anh ta phụ trách, đến lúc đó Khổng Đoan bị xử lý anh ta đoán chừng cũng không có khả năng trốn tránh trách nhiệm được.
Cho nên, anh ta phải kiên trì nói đến cùng:
- Bây giờ không phải là lúc nói đến trách nhiệm, việc quan trọng nhất lúc này là làm sao để giành lại dự án.
Nếu dự án cao tốc Đồng Lĩnh bị bộ giao thông bác bỏ, xem ra con đường này không thể tiến hành được rồi. Thế nên, dự án cao tốc Đồng Lĩnh không được thông qua thì chúng ta cũng phải làm tốt công tác tài chính của tập đoàn Viễn Đông mới được.
Bộ máy Thành ủy của chúng ta là cơ quan đầu não giải quyết các chính sách của Đồng Lĩnh. Những vị đang ngồi ở đây cũng đều có ý thức trách nhiệm vì Đồng Lĩnh.
Cho nên, việc cấp bách lúc này là tìm cách giải quyết như thế nào chứ không phải là lúc nói về trách nhiệm.
- Thật nực cưởi. Không có trách nhiệm thì tất cả mọi người không phải chịu trách nhiệm, như vậy thì công việc làm sao mà triển khai tốt được? Huống chi, chuyện lớn như thế này cũng phải báo cáo với Tỉnh ủy chứ. Bằng không, việc này quy đổ hết trách nhiệm cho toàn thể cán bộ Thành ủy Đồng Lĩnh.
Xa Quân hừ lạnh một tiếng.
- Đồng chí Xa Quân, khúc mắc của việc này rốt cuộc là vì sao? Việc này đã nói qua với trợ lý Diệp rồi, sao lại không tạm hoãn việc này một chút được.
Huống chi, việc này cũng là tình huống ngoài dự kiến, cũng không phải là Khổng Đoan tôi gây ra. Bộ giao thông người ta gặp khó khăn, trời cũng phải mưa con gái cũng phải đi lấy chồng. Khổng Đoan tôi làm sao có thể? Hơn nữa, chúng ta đều đã cố gắng hết sức. Chuyện không thành anh bảo chúng tôi phải làm như thế nào? Chẳng lẽ mọi chuyện trên đời đều phải làm mới được coi là nhận trách nhiệm sao.
Tôi thấy anh về căn bản là đang quấy nhiễu.
Khổng Đoan phẫn nộ rồi. Phản bác trực tiếp trước mặt Xa Quân.
- Nếu như do anh xử lý không thỏa đáng thì phải báo cáo với hội nghị Thành ủy, hơn nữa. Lúc Xa Quân tôi báo cáo với Thành ủy lại không đúng thời điểm sao?
Đồng chí Khổng Đoan, công trình này liên quan đến 50 tỷ chứ không phải là việc nhỏ hai quan tiền một cọng lông đâu.
Kiến nghị này không để người ta nói tính dân chủ trong hội nghi thường vụ. Rõ ràng là do một mình đồng chí Khổng Đoan anh định đoạt là được.
Xa Quân không thể không lên tiếng, Diệp Phàm đi vào ngay sau đó.
- Tốt lắm, việc này, tôi thấy đồng chí Khổng Đoan nói cũng không sai, áp lực đè xuống đầu chúng ta là phải tìm ra cách giải quyết.
Diệp Phàm khoát tay áo, liếc nhìn Xa Quân một cái nói thêm:
- Đương nhiên, đồng chí Xa Quân có quyền đề nghị, triển khai cuộc họp Đảng ủy này chính là để nghe ý kiến của các bên.
Không để các đồng chí nói như vậy là không được rồi. Việc này cứ như vậy, nếu nửa tháng nữa chúng ta không tìm được cách giải quyết thì phải báo cáo lên Tỉnh ủy thôi.
Các anh thảo luận một chút để chọn ra một người là Bí thư Đảng ủy Công an thành phố hay là Cục trưởng cục công an thành phố. Đồng chí Đường Vân đã không còn thích hợp đảm nhận vị trí này rồi.
- Vâng, đồng chí Đường Vân thật sự không thích hợp đảm nhận vị trí này. Trợ lý Diệp nói đúng ý tôi rồi.
Cho nên, tôi giao cho bộ trưởng Trần là cán bộ đủ điều kiện báo cáo đầu tiên. Hay là các anh để bộ trưởng Trần nói một chút.
Sau khi Xa Quân sửng sốt một chút cũng không dài dòng nữa, chẳng lẽ hai người Khổng Đoan và Diệp Phàm đã thông đồng với nhau cái gì, tự mình gây sức ép cũng không có tác dụng lắm.
- Trợ lý Diệp, căn cứ theo tình hình của tổ chức chúng ta cũng chọn ra được một số người. Một người là đồng chí Vệ Cường Phó cục trưởng thành phố, đồng chí ấy đã công tác ở bộ công an 23 năm rồi.
Kinh nghiệm phong phú, hơn nữa, đồng chí ấy từ một nhân viên quèn cho đến lãnh đạo cả trưởng đồn công an đi đến tới ngày hôm nay.
Người nữa là Phó cục trưởng Cao Minh Đống, đội cảnh sát hình sự thành phố Trường Ngô Đống.
Trần Đại Hải giới thiệu Vệ Cường được xếp vào vị trí đầu não.
Hơn nữa còn kể tỉ mỉ thổi phồng người này, người ngồi nghe cũng hiểu ngay. Đoán chừng người giật dây đằng sau chính là Xa Quân. Nhưng Vệ Cường lại muốn làm cùng chỗ với Xa Quân cũng khiến người ta cảm thấy có chút kỳ lạ.
Điều này, theo quy định thì không thể như thế được. Làm trưởng ban tổ chức, nhất định phải lĩnh hội ý kiến của Diệp Phàm. Người mà Diệp Phàm muốn đẩy ra tự nhiên lại được xếp ở vị trí đầu não rồi. Diệp Phàm thản nhiên liếc nhìn thẳng một cái cũng không nói chuyện gì. Trong lòng tự nhiên bực bội.
- Nếu nói về kinh nghiệm tôi thấy đồng chí Cao Minh Đống hơn đồng chí Vệ Cường một chút, đồng chí Cao Minh Đống đã từng phá được án 415 chấn động toàn quốc.
Hơn nữa, đồng chí Minh Đống trong thời gian đảm nhiệm chức cục trưởng ở dưới huyện cũng tương đối lâu. Cũng có năng lực và kinh nghiệm.
Về phần đồng chí Vệ Cường, dường như không có nhiệm vụ ở dưới huyện. Điều này đối với thị xã Chương Hà mà nói thì vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật kiêm Cục trưởng Cục công an rất quan trọng.
Huống hồ, dự án nhà máy nhiệt điện, cao tốc Đồng Lĩnh đều nằm trong thị xã Chương Hà. Thu nhập của cả ba thành phố Đồng Lĩnh chúng ta đều đóng góp cho thị xã Chương Hà đấy.
Đối với vị trí này, nhất định phải chọn một đồng chí cực kỳ có năng lực mới được, vì vậy, so với đồng chí Vệ Cường thì đồng chí Cao Minh Đống thích hợp hơn nhiều.
Mễ Nguyệt tức thì đứng dậy nói giúp cho ứng cử viên mà Diệp Phàm chọn.
- Ừ, đồng chí Minh Đống rất có năng lực. Đồng chí Vệ Cường trong vấn đề này rõ ràng là có nhiều khiếm khuyết lắm.
Chương Hà là thành phố lớn nhất thuộc Đồng Lĩnh chúng ta, đại khái thì không thể được. Hơn nữa, đồng chí Vệ Cường ở dưới phòng điều tra Tỉnh ủy, lúc đi kiểm tra mỏ than Hải Sơn có một số việc kiểm tra không được thỏa đáng.
Lúc đó, trợ lý Diệp đã có điểm danh phê bình. Cho tới nay tuy đã qua mấy tháng rồi nhưng thời gian vẫn không dài sao?
Khổng Đoan vừa nhìn thấy, biết ngay người mà Diệp Phàm muốn đề cập chính là Cao Minh Đống.
Đương nhiên có đi thì có lại, y đáp trả lại cái ân tình mà Diệp Phàm vừa rồi đã ép buộc Xa Quân.
Hơn nữa, hôm nay Xa Quân tự mình lại như muốn tìm đến phiền toái. Chỉ căn cứ vào đây thôi cũng không thể để cho người mà Xa Quân đề cử lên được.
- Chủ tịch Khổng, đồng chí Vệ Cường không phải không thể xử lý được thỏa đáng, mà là chọn sai, xíu chút nữa đã gây nên đại sự.
Khi đó đồng chí Diệp Phàm cũng là vì dựa vào nguyên tắc tư tưởng chữa bệnh cứu người nên đã phê bình bằng lời.
Tôi thấy giải quyết vậy là quá nhẹ nhàng rồi, đồng chí như vậy đâu có thể đảm nhiệm chức vụ Bí thư Đảng ủy Công an thành phố. Trợ lý Diệp nghĩ như vậy là rất nhân từ, rất chiếu cố cho các đồng chí rồi.
Nếu mà lại lôi chuyện ở Hải Sơn ra làm khó dễ thì biết đến bao giờ. Tới lúc đó chúng ta có hót cứt cho anh ta cũng không hót được.
Trì Hạo Cường lập tức đứng dậy, phản đối Xa Quân mạnh mẽ.
Bởi vì Bí thư Đảng ủy công an thành phố Trì Hạo Cường cũng không hề ưa Vệ Cường. Hơn nữa, Vệ Cường lúc đầu là đi theo Xa Quân, về sau không ngờ lại trở nên kiêu ngạo. Trì Hạo Cường tự nhiên muốn ra tay đánh chết người này mà không đánh được.
- Ừ, tôi là Bí thư thị ủy Chương Hà, vốn dĩ chuyện này tôi rất khó nói rồi.
Nhưng mà, bản thân cũng hiểu được khi xử lí vài chuyện, đồng chí Vệ Cường có hơi quá với Mao Táo một chút.
Thị xã Chương Hà rộng lớn nhưng chỉ có 6700000 người. Vị trí Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Cục trưởng cục Công an rất quan trọng.
Nếu vì đồng chí Vệ Cường mà Mao Táo gặp nhiều chuyện rắc rối thì thật không thỏa đáng. Huống chi, sau khi thị xã Chương Hà trải qua những chuyện ở Hải Sơn, yêu cầu chúng ta cần có người có năng lực để đảm nhiệm chức vụ Cục trưởng cục công an.
Bởi ở Chương Hà bên này có rất nhiều xí nghiệp, nhà máy, hầm mỏ, việc cũng khá nhiều. Trước đây đồng chí Đường Vân thường nói không đi đôi với làm.
- Việc này, nếu đã qua rồi, tôi cũng không nói tới một số chuyện của đồng chí nữa.
Vương Long Đông mạnh mẽ, nói.
- Ai cũng có lúc xử lý công việc không thỏa đáng, ai có thể bảo đảm được rằng đồng chí Cao Minh Đống trong mấy năm công tác lại không phạm phải lỗi gì chứ?
Chúng ta không thể vì việc khắc phục chút chuyện nhỏ mà lãng quên đi năng lực toàn diện của đồng chí ấy, điều này đối với đồng chí ấy thật là không công bằng chút nào.
Chúng ta phải nhìn nhận một cách công bằng tất cả các đồng chí mới được. Hơn nữa, chuyện ở mỏ than Hải Sơn, lúc ấy đều đã kiểm tra rồi, đồng chí Vệ Cường cũng đã có những cố gắng rồi.
Vậy cũng chỉ có thể nói rằng đồng chí Vệ Cường có ý thức trách nhiệm cao, có đúng không? Người có trách nhiệm như vậy thì hoàn toàn có năng lực để giữ chức Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Cục trưởng Cục Công an đấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.