- Anh không phải là đại tù trưởng.
Đường Châu Ái phản bác lại.
- Được rồi, nói quá nhiều tôi cũng bận không làm nổi. Như vậy đi, những anh em đi theo tôi này buổi tối em anh sắp xếp mỗi người một là được.
Diệp Phàm nói tiếp:
- Phải đẹp chút đấy, tốt nhất là sau chuyện này mới rấp xong hàng mới được.
- Đã sắp xếp xong từ trước rồi.
Đường Châu Ái nói một cách châm chọc
- Đàn ông cũng không phải là cái gì tốt.
- Chẳng lẽ đây là cách tiếp đãi khách của bộ lạc Nạp Tây? Thật đúng là tốt?
Diệp Phàm cười nói.
- Đó là bởi vì người ta là đàn ông của Đường Châu Ái tôi.
Đường Châu Ái hừ nói,
- Hiện tại chúng ta đã như vậy rồi, làm thế nào để phát triển bộ lạc cũng là một phần trách nhiệm của anh.
Qua một thời gian ngắn không chừng chúng ta có con, bộ lạc Nạp Tây vẫn không phải của anh.
Hơn nữa, em hiểu anh là đại cao thủ, con của chúng ta chắc chắn cũng là đại cao thủ.
Nhân tài như vậy có thể có lực để cạnh tranh vị trí đại tù trưởng đó. Đường Châu Ái em sẽ trông coi vị trí đại tù trưởng này cho con chúng ta mấy chục năm.
Chờ nó mười tám tuổi xong anh nhất định phải bồi dưỡng nó vượt qua cha em mới được.
- Mười tám tuổi vượt qua cha em, anh nói với em, em đang nằm mơ đó. Cha em nghe nói đã đến cấp 11 đỉnh giai. Nếu bệnh một khi bình phục, hoàn toàn có năng lực đến cấp 12 Sói thuật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1761898/chuong-2597.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.