Chương trước
Chương sau
Hơn nữa ngoại trừ thuyền trưởng và những thuyền viên bên khác, toàn bộ đều là những cô gái xinh đẹp do Chu gia lựa chọn.
Những cô gái xinh đep này toàn bộ là các đời sau của nhánh chi bên của Chu gia. Về việc cùng giữ bí mật này cũng tương đối tốt.
Dù sao nếu hành động thất bại thì điều đáng quan tâm là lòng báo thù mãnh liệt của bộ lạc Nạp Tây Mễ.
Đám người Diệp Phàm đều được trang bị vũ khí tốt nhất của tổ A. Hơn nữa về mặt vũ khí chủ yếu là vũ khí hạng nhẹ.
Đến lựu đạn cũng không mang theo, vì dù sao đối phó với đám dân bản xứ này không thể quá ỉ lại vào binh khí hiện đại.
Chỉ sợ khơi lên sức phản kháng mãnh liệt của bộ lạc Nạp Tây. Đến lúc đó gây sự chú ý của quân đội quốc gia khác hay tổ chức tình tình báo thì gây ra phiền phức lớn rồi.
Hơn nữa mục tiêu của hành động lần này là lấy thủ đoạn sức mạnh để hạ ngục bọn họ.
Đảo Á Đông Lệ Châu của Chu gia thực ra cách đảo Chris tương đối xa, nghe nói phải hơn một ngàn hải lý.
Mục tiêu của đám người Diệp Phàm chính là đảo Hồng Sương chỗ Đường Châu Ái đã ở, đảo Hồng Sương vì không vây quanh đảo chủ Chris nên cách đảo chủ tới 50~60 hải lý. Nhưng thật ra đó lại là cách dễ dàng không cho đảo chủ phát hiện ra mục tiêu.
Ban ngày khẳng định không thể vào được, vì mặt biển rộng, người ta liếc mắt một cái là có thể thấy người rồi, chỉ có thể chọ lúc gần tối, sau đó dùng tàu ngầm tiếp cận.
Vì sao không thể dùng loại tàu da trên biển. Đó là bởi ở đây gần với mặt biển của đảo Hồng Sương. Xem ra việc ẩn nấp sẽ gây sự chú ý của những người trên đảo, cho nên dùng loại tàu ngầm nhỏ đi qua tuyệt đối an toàn.
Mà những cái này đối với người thường mà nói đều không dám nghĩ tới, nhưng đối với Chu gia thì lại chẳng ăn nhằm gì, thuê một hai chiếc tàu ngầm dân dụng loại nhỏ cũng không thành vấn đề.
Những cái này đều phải hết sức cẩn thận, vì những căn nhà nhỏ trên cây to bốn xung quanh đảo nghe nói được thiết kế giống như hàm rồng.
Những căn nhà nhỏ này cũng chính là chỗ ở cho lính gác của bộ lạc Nạp Tây Mễ. Mỗi ngày đều có lính gác đứng ở chỗ cao quan sát toàn bộ mặt biển 24/24 giờ.
Hơn nữa nghe nói bọn người kia đều thoa trên người một loại nước cây đặc biệt, màu lẫn với môi trường xung quanh, giống như một tắc kè hoa. Cho dù anh đến ngay bên cạnh bọn họ, cũng rất khó phát hiện ra họ.
Đêm lại lặng lẽ đến, đám người Diệp Phàm chui vào trong tàu ngầm. Vì ban ngày đã quan sát địa hình đảo Hồng Sương trên phi cơ trên không, cho nên đã sớm chọn được địa điểm để tàu ngầm ngóc đầu lên.
Đến đảo tương đối thuận lợi. Do tàu nhỏ nên phải đi lại hai lần mới chuyển hết ba mươi người lên đến trên đảo.
Đám người Diệp Phàm tất cả đều được trang bị kính nhìn ban đêm, hơn nữa đều là cao thủ, nên về việc hành động buổi tối cũng không quá phải lo ngại.
Đối với vị Diệp tiên sinh đến từ Đông phương này có thể kiếm được nhiều thiết bị tiên tiến vậy, Á thúc cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Phỏng chừng đang suy nghĩ một cán bộ nhà nước đến từ TQ như Trợ lý Diệp lại có năng lượng to lớn như vậy?
Qủa nhiên vừa lên bờ đi được 10m liền phát hiện, trong căn nhà trên một cây lớn một tên lính gác đang đứng trước hàm rồng kia quan sát mặt biển. Sau lưng người này đeo một cây gậy, trong tay cầm một chiếc kính viễn vọng.
Người này đối với một cao thủ như Diệp Phàm mà nói, để giải quyết anh ta không cần tốn bao nhiêu sức lực. Một hòn đá cách chỗ đó trăm mét cũng có thể giải quyết anh ta.
Đương nhiên nếu không quá cần thiết thì Diệp Phàm không bao giờ giết người. Chỉ là đánh ngất đi sau đó điểm mấy huyệt. Người này hai ba ngày tới vẫn chưa thể tỉnh lại. Đến lúc đó còn sống hay không anh ta chỉ có thể nghe theo mệnh trời.
Sau khi trải qua một trận chiến với Tam Độc Giáo, Nhân Bàng và Diệp Phàm phối hợp với nhau càng ăn ý hơn. Hai người, một người trước một người sau, sau khi liên tục giải quyết bẩy tám tên lính gác cũng nhanh chóng tiếp cận trại của Đường Châu Ái.
Nghe nói trại này gọi là trại Thần Vũ, vì bộ lạc Nạp Tây Mễ đặc biệt thờ phụng thần mưa trong trại. Mọi người xung quanh không thể nào dùng nước biển để ăn.
Mặc dù nói đảo Hồng Sương vô cùng đẹp tuy nhiên so với các đảo khác thì không bằng, đó có lẽ là bởi trên đảo thiếu nước.
Hơn nữa đảo lại không nối liền với đại lục, bốn xung quanh toàn là nước biển, không có cách nào dẫn nước ngọt tới. Do người trong bộ lạc thiếu nước nên rất thích mưa, một khi có mưa to hoặc mưa dài ngày thì đều giết súc vật tế trời cầu mưa.
Mà trên con đường lớn bên ngoài cửa trại có một pho tượng giống như thần mưa được điêu khắc bằng đá thô, cao tới mười mấy thước.
Pho tượng này kì thật giống pho tượng của người con gái. Bọn họ cho rằng mưa mang đến may mắn, mưa lại yếu mềm như vậy. Tự nhiên thần mưa trong tưởng tượng của họ chính là một người con gái.
- Trại Thần Vũ này có bao nhiêu nhân khẩu?
Diệp Phàm thấp giọng hỏi Á thúc.
- Trên đảo Hồng Sương có hơn ba vạn nhân khẩu nhưng cũng không phải tất cả đều ở một trại, họ phân tán ra thành rất nhiều trại nhỏ.
Mà trại Thần Vũ là trại chính, có hơn sáu nghìn nhân khẩu. Tuy nhiên Diệp tiên sinh, trên đảo Hồng Sương ngoài đảo chủ Đường Tín Thiên Trạch đã bị đánh tàn phế, ngoài ra còn có hơn mười cao thủ thập đẳng, hình như chưa bao giờ nghe qua có vị cao thủ nào vượt qua thất đẳng.
Cũng có người thuật lại Đường Tín Thiên Trạch từng là cao thủ thập nhất đẳng thậm chí cao hơn vậy, nhưng cái này tôi cũng không rõ lắm.
Tuy nhiên từ thực lực của đại tù trưởng Nạp Đông Cần Bố cho thấy cũng có thể có khả năng. Nạp Đông Cần Bố xem ra là cao thủ thập nhất đẳng thậm chí đạt tới cảnh giới cao hơn.
Có lẽ lúc trước chỉ thập đẳng, cho đến mãi mấy năm trước mới đột phá cũng không chừng. Những số liệu này này tôi chỉ cung cấp sơ qua cho Diệp tiên sinh, Diệp tiên sinh có thể tham khảo một chút. Rốt cuộc thế nào kính xin Diệp tiên sinh tự mình phân tích rõ ràng rồi mới quyết định.
Chú Á vẻ mặt thận trọng nói.
- Mặc kệ lúc trước ông ta thân thủ cao thế nào, dù sao giờ cũng thành người tàn phế rồi, cũng không có gì phải sợ.
Diệp Phàm gật đầu, vung tay lên lặng lẽ đi về phía trước.
Xung quanh trại có xây trường vây bao quanh, tất cả tường vây đều là dùng đá. Độ dày chừng một mét, độ cao tầm ba thước. Nghe nói chuyên dùng để chống dã thú tấn công. Ở đảo Hồng Sương chủ yếu là Sói.
- Những thứ khác hổ, sư tử...Nghe nói giờ dần dần cũng không thấy bóng dáng nữa. Cho dù là cải tạo đảo như trước kia, nhưng dù sao hoạt động ngày càng mạnh mẽ của con người vẫn sẽ ảnh hưởng đến sự sinh tồn của động vật.
Đối với độ cao này đương nhiên không làm khó được đám người Diệp Phàm. Không lâu sau đã đến được chỗ của Đường Châu Ái.
Những hộ gia đình khác trong trại đều dùng đèn dầu, nhưng chỗ Đường Châu Ái ở lại dùng điện. Cái này đối với bộ lạc lạc hậu này mà nói đó là đồ dùng hiện đại nhất rồi.
Hơn nữa âm thanh phát ra từ máy phát điện cũng không lớn, xem ra là có tầng hầm.
Diệp Phàm và Vương Nhân Bàng lặng lẽ kín đáo tiến vào, đánh ngất xỉu một vệ sĩ trông coi bên mình không một tiếng động.
Mà trong phòng còn có ba vệ sĩ nữ đang đứng dựa vào chỗ vách tườn, còn Đường Châu Ái giờ phút này đang ngồi trên một cái ghế gỗ có phủ đệm làm bằng bọt biển, bên cạnh có một người trải giường,trên giường một người đàn ông trung niên đang nằm nghiêng người.
Người này diện mạo có vài nét giống với Đường Châu Ái, phỏng chừng chính là Đường Tín Thiên Trạch, cao thủ một thời.
May là những người Chu gia cử tới có hai người biết tiếng phổ thông và tiếng của dân bản xứ này. Diệp Phàm kêu Vương Nhân Bàng dẫn hai người đó theo.
- Cha, chân cha đã đỡ hơn chút nào chưa. Gần đây con lại tìm thấy mấy loại thuốc, nghe nói có tác dụng điều trị những bệnh ở chân rất tốt.
Đường Châu Ái nói.
- Y học hiện đại rất phát trển, thông qua phẫu thuật trị liệu không chừng có thể chữa khỏi chân của cha. Nhưng cha vẫn không chịu đi, nếu không ngày mai chúng ta ra biển đến bệnh viện thử xem sao?
- Ái Nhi, không cần lại phiền phức đi làm chuyện vô ích đây. Chân này của cha bị Nạp Đông Cần Bố đánh lén khiến toàn bộ kinh mạch tắc nghẽn hoặc da thịt bị tổn thương mà thành.
Cũng không phải tổn thương phần cứng, nếu là tổn thương phần cứng có thể thông qua giải phẫu trị liệu có thể hồi phục. Những thầy thuốc của Y học hiện đại chưa biết được thuật Sói của bộ lạc Nạp Tây Mễ chúng ta. Không có sự phối hợp của của thuật Sói sẽ không trị khỏi cho đôi chân của cha.
Hơn nữa hồi đó Nạp Đông Cần Bố lại có thể mời cao thủ bên ngoài tiến vào ám sát cha. Người này không chỉ rất lợi hại mà còn rất tàn ác.
Hắn dùng một loại khí đao vô hình điểm liệt toàn bộ kinh mạch của cha. Bên ngoài nhìn vào kinh mạch của cha hoàn toàn bình thường, trên thực tế đã bế tắc từ lâu
Hơ nữa mấy năm nay cha đã thử dùng khí Sói muốn khai thông kinh mạch bị tắc nghẽn, song mới biết được âm tàn của Nạp Bố Cần Đông.
Cho dù ép để khai thông nhưng những kinh mạch này xem ra không chịu nổi áp lực của khí Sói mà gãy.
Huống chi thực sự cho đến lúc này đôi chân của cha xem ra đã bị cắt đứt khả năng tiếp tục sinh tồn rồi.
Cho nên khí Sói của cha vẫn còn cho tới nay. Nhưng cũng không có cách nào lấy lại đôi chân khỏe mạnh. Không có đôi chân linh hoạt cho dù có khí Sói thâm hậu cũng có ích lợi gì?
Chẳng lẽ kêu cha ngồi trên chiếc xe lăn đi chiến đấu, vậy thì không thể phát huy được nhiều tác dụng. Tuy nhiên mấy năm trở lại đây Nạp Bố Cần Đông vẫn chưa hạ thủ với cha, đó cũng là vì có nguyên nhân khác. Nguyên nhân này cha không tiện nói, cũng không phải con người Nạp Bố Cần Đông này nhân từ, buông tha chúng ta. Nếu không phải nguyên nhân này xem ra gia tộc Đường Tín đã sớm bị bọn họ giết sạch rồi.
Ái Nhi, tuy nói người bộ lạc ta tương đối đức hạnh. Nhưng vì tranh quyền đoạt vị chuyện giết người cũng có thể bất ngờ xảy ra.
Con thấy sự hưởng thụ của tù trưởng với người của bộ lạc bình thường không giống nhau. Con chỉ cần mở miệng mỗi ngày đều có rất nhiều thực phẩm và đồ dùng sinh hoạt tốt.
Còn người bộ lạc bình thường lại phải lao động khổ nhọc mới có thể săn được con mồi, mới có thể chia nhau chút đồ ăn chín, đồ dùng sinh hoạt thường ngày...cần có.
Nghe con nói cuộc sống bên ngoài rất tuyệt vời, mà hồi đó để con đến bên ngoài học đại học mục đích cũng là để có thê thay đổi hiện trạng của bộ lạc.
Giờ đã là xã hội hiện đại chúng ta không thể ở mãi trong cái ổ này được. Cho dù phải ở trong cải ổ cũng phải thay đổi hiện trạng, để mọi người trong bộ lạc có thể hưởng thụ văn minh bên ngoài mới được.
Đáng tiếc kế hoạch to lớn này của cha lại vì việc không giành được vị trí đại tù trưởng mà tất cả đều thành công cốc. Cha hối hận lúc trước đã quá lương thiện.
Nếu hạ thủ trước Nạp Đông Cần Bố kế thừa chức đại tù trưởng. Cho dù không thể lập tức thay đổi tư tưởng và hành vi của bộ lạc Nạp Tây Mễ chúng ta.
Nhưng cha nghĩ bộ lạc Nạp Tây trải qua mấy chục năm cải tạo của Đường Tín Thiên Trạch ta từng bước đưa vào những tư tưởng hiện đại.
Một này nào đó bộ lạc Nạp Tây chúng ta sẽ được hưởng thụ tất cả những tiện nghi mà văn minh đem tới. Ví như tất cả những gì con đã nói đều là những thứ tốt đẹp.
Đồ vật này thật tốt còn có thể làm cho pháo bông phát ra âm thanh vui tai. Còn có thể chiếu sáng cho chúng ta trong đêm tối.
Lúc mới bắt đầu sử dụng không phải các tù trưởng đều e ngại đồ vật mới này quá kỳ lạ, hơn nữa hồi đó lúc mới bắt đầu sử dụng không lo điện giật chết người còn lo lắng nguy hiểm gì chứ.
Bây giờ không phải là nhờ thứ này tiếp cận được những đồ dùng hiện đại. Hiện tại không phải trong nhà tù trưởng nào cũng đều được dùng điện.
Hơn nữa dùng lông da của bộ lạc cũng đổi được mấy cái hộp phát ra tiếng. Đáng tiếc chính là ha không thể hưởng thụ con ngựa sắt (ô tô) bốn bánh
Đường Tín Thiên Trạch nói có chút tiếc nuối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.