Chương trước
Chương sau
- Đừng nghĩ rằng các anh tạo ra vài chứng cứ đó mà có thể làm dơ bẩn Phong Vân Lầu này đâu. Đồng chí, các anh chơi trò này cũng chỉ là trò ấu trĩ mà thôi. Khổng Đông Phong này không dọa chỉ là chơi chút. Và cũng đã chơi chán rồi. Chẳng là cái gì.
Sắc mặt Khổng Đông Phong rất kiêu ngạo.
- Được, sự việc cứ điều tra sẽ sáng tỏ. Cục trưởng Ngọc, việc này giao hết cho đồng chí. Nhất định phải điều tra nghiêm túc, dù là liên quan đến gì cũng phải điều tra đến cùng. Còn nữa, đồng chí Ninh Mãn phải ra sức giúp đỡ để hoàn thành phá vụ này, tôi có việc phải về trước.
Diệp Phàm nói xong quay người rồi bước đi.
Tề Thiên cũng nói:
- Cục trưởng Ngọc, nếu như cần chúng tôi giúp gì xin cứ nói. Tôi để lại 10 người ở đây giúp các đồng chí làm nhiệm vụ.
- Đưa tất cả những người có liên quan về Cục.
Ngọc Kiến Cường vung tay lên nói.
- Cục trưởng Ngọc, ông cứ phải muốn làm thế này đúng không?
Khổng Đông Phong nói.
- Cục trưởng Ngọc, tôi nghĩ nên hoãn việc này lại, tôi nói chuyện với Đông Phong rồi hãy tính được không?
Khổng Đoan cố gắng lần cuối cùng.
- Chẳng có cái gì đáng nói chuyện ở đây. Cục trưởng Ngọc muốn làm gì thì tùy ông ta. Tôi muốn xem xem an ninh quốc gia có thể làm sụp đổ lầu này nhà họ Khổng không.
Khổng Đông Phong lại tức giận, không thèm nghe ai khuyên giải. Khổng Đoan lại thở dài rồi cũng phải đi thôi.
Lần này dính đến an ninh quốc gia nên Khổng Đoan thấy không yên trong lòng. Nếu không phải Khổng Đông Phong có quan hệ với ông ta chứ nếu không thì ông ta cũng phủi tay đi rồi.
- Đưa tất cả những ai có liên quan đi.
Ngọc Kiến Cường vung tay lên. Mười mấy cảnh sát từ bên ngoài tiến vào.
- Ông muốn làm gì, Ngọc Kiến Cường?
Khổng Đông Phong nhìn chằm chằm Ngọc Kiến Cường nói.
- Nếu công tử Khổng dám ngăn cản chúng tôi làm việc thì cũng đưa đi luôn. Còn nữa, ai dám phản kháng tức ngăn cản bắt tội phạm quốc gia.
Ngọc Kiến Cường tỏ thái độ rất cứng rắn, còn Ninh Mãn cũng đứng bên cạnh xem xét.
Ngọc Kiến Cường có thái độ như vậy không phải không sợ thế lực nhà họ Khổng. Mà quan trọng là đã được Giám đốc sở Công an cất nhắc. Vụ án lần này phải nghe theo chỉ đạo của bí thư Diệp. Nói một là một, hai là hai.
Trong lòng ông ta cũng rất nghi hoặc, tại sao một Bí thư thành ủy lại chỉ đạo được đội công an? Nhưng giám đốc đã dặn như vậy thì cũng chỉ còn cách làm theo thôi.
Khổng Đông Phong vẫn còn định cứng đầu nhưng lại có điện thoại đến. Sau một hồi ừ à trong điện thoại thì khuôn mặt trở nên khó coi. Nói gì đó với quản lý Khổng rồi quay người đi.
- Đại ca, khi nãy có tin. Phát hiện ra Lưu Cường ở trong một căn phòng thuộc tiểu khu Thủy Nguyệt khu An Lầu.Nhưng hắn ta đang giữ Phòng Đông và con gái của Phòng Đông, rồi giằng co với chúng ta. Muốn khống chế được hắn ta có vẻ khó. Muốn bắt được hắn ta lại không thể dùng súng như vậy là việc của tỉnh rồi.
Tề Thiên nói.
- Chúng ta qua đó xem sao.
Diệp Phàm nói. Hai chiếc xe lao thẳng tới khu Thủy Nguyệt.
- Ngọc Đông, tình hình sao rồi?
Vừa xuống xe Tề Thiên đã hỏi ngay.
- Vẫn chưa xử lý được. Tội phạm đang ở phòng số 1, tầng 12. Đó là phòng có hai phòng lớn, 4 phòng nhỏ.
- Bởi vì tòa nhà cao quá nên người của chúng ta không lên trên được. Hiện đã phái người ở phía trên. Bên đối diện cũng đã cho người theo dõi bằng kính viễn vọng.
- Nhưng nghe nói tên Lưu Cường này là một cao thủ. Hiện trên tay hắn đang cầm con dao nhọn. Chúng ta không làm gì được hắn, lại không được dùng súng, sợ làm ảnh hưởng đến an toàn của con tin.
Như vậy thật là phức tạp rồi.
Ngọc Đông chau mày, Diệp Phàm cùng mấy người đi lên tòa nhà đối diện. Dùng kính viễn vọng quan sát một lượt.
- Đã cho người lên nói chuyện với hắn chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Đã cho người đi nhưng tên này rất ranh ma không chịu mở cửa. Xem ra là lão luyện rồi,
Ngọc Đông nói.
- Ngăn cách qua cửa thì khó làm việc. Bên ngoài cửa sổ có cửa chống trộm cũng bị chặn rồi. chủ yếu là tên này rất khôn khéo, có thể chúng ta không làm gì được hắn. Nếu như xuất kích thì sợ nguy hiểm đến con tin. Con mẹ nó, làm khó chúng ta.
Tề Thiên cũng không chịu được nữa, mắng mỏ.
- Tôi đi nói chuyện với hắn.
Diệp Phàm nói.
- Không được, như vậy quá nguy hiểm.
Ngọc Đông lo lắng nói.
- Trong tay Lưu Cường không có súng sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Chắc chắn là không có súng.
Ngọc Đông nói, nhìn Diệp Phàm rồi nói:
- Nếu có súng thì đã lấy ra rồi chứ lại kề dao vào cổ Phòng Đông thế kia?
- Đúng vậy, lại còn cách cửa nữa thì có thể làm gì được tôi. Ha ha, không sao, tôi đi xem sao.
Diệp phàm cười nói. Ngọc Đông vẫn không muốn nhưng đã bị Tề Thiên cản lại.
Diệp Phàm đi xuống dưới rồi lên chỗ Lưu Cường.
- Sư đoàn trưởng, nếu như Bí thư Diệp xảy ra chuyện gì thì sao? Anh ấy là Bí thư thành ủy, dù bên quân đội chúng ta không cùng với bên chính quyền nhưng nếu truy cứu trách nhiệm thì chúng ta không chịu được đâu.
Ngọc Đông nói có chút run sợ.
- Ha ha, không sao, cậu cứ xem đi. Bí thư Diệp của chúng ta được ông trời phù hộ. Nghe nói ngày trước anh ta đập hai tay ở đập Cốc khê mà miệng cống nứt. Như vậy chứng tỏ ông trời sẽ phù hộ cho bí thư Diệp của chúng ta. Không phải sợ, có gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Tề Thiên cười nói. Trong lòng nghĩ tên Lưu Cường này gặp phải một bí thư thành ủy đặc biệt này là vận đen 8 đời rồi.
- Tôi là Diệp Phàm, bí thư thành ủy Đồng Lĩnh, Lưu Cường, tôi muốn nói chuyện với anh.
Từ trên tầng 11 Diệp Phàm nói vọng lên. Diệp Phàm từ xa cũng đã thấy phòng một mở.
- Nói cái chó gì. Bảo chúng nó chuẩn bị một chiếc xe và một ít thức ăn, phải là loại được đóng bọc trong siêu thị. Còn nữa phải chuẩn bị 20 triệu …Lập tức chuẩn bị cho tao. Nếu không mấy đứa chúng sẽ chết.
Lỗ quan sát trên cửa phòng đã bị Lưu Cường hạ xuống.
Diệp Phàm phát hiện ra hắn ta đang giữ một người phụ nữ ở trước hắn, và kề dao lên cổ người phụ nữ đã tái mặt lên.
Cả người Lưu Cường ở phía sau. Nếu như muốn tấn công từ cửa thì không thể được. Bởi vì nếu không cẩn thận sẽ làm thương đến người phụ nữ. Lưu Cường lại rất giảo hoạt, có thể là đã từng làm những việc này trước kia.
Tuy nhiên Diệp Phàm cũng đã có định liệu từ trước.
Những người ở dưới có cả Ngọc Đông đang lo lắng đến đứng không yên.
Tuy rằng cấp trên Tề đã nói chịu hết trách nhiệm nhưng bản thân lại là người phụ trách bắt tội phạm. Ngọc Đông biết Diệp Phàm là một bí thư thành ủy nếu xảy ra nguy hiểm mà lúc đó sư trưởng lại phủi tay, không chịu trách nhiệm thì mình chỉ còn nước chết để đền tội thôi. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Không thành vấn đề, nhưng chuẩn bị những yêu cầu đó cũng cần một khoảng thời gian đúng không? Cho chúng tôi nửa tiếng nhất định sẽ đáp ứng cho anh.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Không được, nửa tiếng là quá lâu rồi, trong 10 phút phải đưa những thứ đó cho tao không tao sẽ cho con này chết trước. Trong này còn có 3 người, muốn lấy mạng của tao phải đổi lấy 4 đứa chúng nó mới được.
Lưu Cường đã lên cơn điên, áp lực của hắn ta quá lớn nên đã hét lên.
Chắc là hắn đã đến mức đường cùng rồi. Nếu không xử lý kịp thời, chỉ sợ hắn điên cuồng lên mà làm chuyện dại dột thì rắc rối lớn rồi.
- Được 10 phút thì 10 phút.
Diệp Phàm đột nhiên lên tiếng. Và thuốc mê cũng theo đó mà bay vào trong phòng, ngay lập tức đến chỗ Lưu Cường.
Hắn ta đã sững sờ. Ngọc Đông cùng mọi người suýt chút nữa thì cắn lưỡi. Bởi vì họ thấy quá kỳ lạ.
Con dao trên tay Lưu Cường đang kề vào cổ người phụ nữ kia đột nhiên rơi xuống. Giống như có bàn tay vô hình nào đã lôi ra.
Ngọc Đông kêu to:
- Tránh ra Bí thư Diệp.
Ngọc Đông nghĩ rằng Lưu Cường đã tấn công Diệp Phàm nên vội vàng xông lên, Diệp Phàm giả bộ bị anh ta đẩy ra mà không cẩn thận nên va vào cửa. Còn con dao dài nhọn kia rơi xuống đất kêu keng một tiếng.
Tạch một cái, cửa đã được mở ra. Mà Diệp Phàm đập vào cửa như có vẻ bị Ngọc Đông đẩy đau. Theo quán tính thì nhảy bổ vào người Lưu Cường đang mê man. Ba người đang vật lộn trên sàn.
Đám người Ngọc Đông lao vào, ba quân nhân lao lên người Lưu Cường. Ngoắc luôn tay về phía sau khiến mọi người thấy Lưu Cường không thể chống lại 3 quân nhân và đã dễ dàng bị khống chế.
- Bí thư…bí thư Diệp không sao chứ?
Ngọc Dông sợ hãi tới mức lập tức nâng Diệp Phàm dậy.
- Anh ta thì có sao chứ…
Tề Thiên từ trên tầng trên đi xuống. Trong bụng nghĩ Diệp Pham đang giả heo ăn thịt hổ đây.Rồi lại quay ra nhìn tên Lưu Cường đáng thương, thương thay cho hắn trong vòng 3 giây.
- Sư đoàn trưởng Tề, các đồng chí của anh thật là mạnh mẽ. Thành ủy nhất định sẽ biểu dương tinh thần anh dũng của họ. Sư đoàn Hưởng Hổ của các anh đúng là thần hộ mệnh của Đồng Lĩnh chúng tôi, là quân nhân của nhân dân. Tôi rất khâm phục họ.
Diệp Phàm phủi bụi trên người rồi cười nói khích lệ.
- Bí thư Diệp, chúng tôi không anh dũng, việc này…
Ngọc Đông có vẻ hổ thẹn, nhưng Diệp Phàm xua tay đi, cười nói:
- Anh dũng tức là anh dũng. Hôm nay tôi đã thấy rồi. Nếu như các anh không anh dũng xông vào thì e rằng tôi đã sớm mất mạng rồi. Việc này nhất định phải được biểu dương. Còn nữa, sư đoàn trưởng Tề, anh cũng nên nói với cấp trên về hành động anh hùng của đồng chí Ngọc Đông hôm nay nhé. Nhất định phải được ca ngợi.
- Nhất định vậy rồi.
Tề Thiên gật đầu nói.
Lý Khiếu Phong cũng đến đúng lúc. Để bắt Lưu Cường, đồng chí Cung Khai Hà lần này cũng phải tiêu tiền để sắp xếp chuyên cơ mời Lý Khiếu Phong và Lam Viễn Kim đến Đồng Lĩnh.
Trong phòng thẩm vấn bí mật của Phân khu quân đội Đồng Lĩnh.
- Lưu Cường, anh xem cái này đi.
Diệp Phàm đưa cho Lưu Cường tài liệu, Lưu Cường lật đi lật lại sắc mặt càng ngày càng nghiêm trọng
- Sao? Không phải là giả chứ?
Diệp Phàm hừ nói.
- Cái gì mà chúng mày bày ra thì cứ như thế. Dù gì Lưu Cường này cũng tù cả đời rồi. Bố không sợ cái gì hết.
Lưu Cường lạnh lùng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.