Chương trước
Chương sau
Quái, chẳng lẽ Tông Vô Thu không biết mệt, anh xem kìa, ông ta vẫn còn đứng ở hiện trường. Bọn họ đang làm gì đó, anh nhìn cửa hang Xà Quật một chút đi, hình như bọn họ đang đứng canh gác rất đông thì phải. Đúng rồi, chẳng lẽ bọn chúng muốn phong tỏa hang động này. Tuy nhiên, nếu cứ như vậy thì giáo Tam Độc có thể gặp nhiều đau đớn hơn. Mà Sửu Vô Đoan cũng sẽ không chết ngay, lúc này Tam Độc giáo muốn đề phòng, khác nào bom không hẹn giờ.
Diệp Phàm nói.
- Nếu đổi lại là tôi và anh chắc cũng chỉ có thể như thế, không dám tiến vào vì không đánh lại được lão ta. Thả lão ta ra chắc toàn bộ Tam Độc giáo sẽ phải dừng trò chơi rồi. Cho nên, giải quyết dứt điểm Sửu Vô Đoan còn quan trọng hơn nhiều so với việc giải quyết chúng ta. Tuy nhiên, nếu cho chúng ta chạy trốn chắc sau này căn cứ của Tam Độc giáo phải thay đổi một lần nữa.
Vương Nhân Bàng nói.
- Không xong rồi giáo chủ ơi, phía trái hang động đột nhiên có một tiếng vang lớn, hơn nữa lại còn có vẻ như rung lên sắp vỡ
Lúc này, một tín đồ Tam Độc giáo đứng ở phía phải Xà Quật có chút hoang mang kêu lên.
- Sao lại thế này?
Tông Vô Thu khẩn trương dẫn người tới.
- Không được rồi, trong này chẳng lẽ có kiểu sườn động nhỏ hay kẽ hở nham thạch mà chúng ta không phát hiện ra. Hiện tại lão già kia đã phát hiện ra và đánh xuyên qua chúng.
Tông Phù Phong nói.
- Hình như là trước kia có khe hở như vậy, nhưng mà đã dùng tảng đá để chắn rồi.
Đại Trưởng lão Tông Minh Thiên nói.
- Toàn bộ chúng ta sẽ canh gác ở đây, lão già kia ló đầu ra là chúng ta đánh luôn, đánh chết lão ta!
Vẻ mặt Tông Vô Thu buồn rầu ra lệnh. Bên này, hơn mười cây súng được điều tới, cùng mấy chục cái cung nỏ. Đạn hỏa tiễn còn ba quả, toàn bộ nhắm hướng vào chỗ khe hở. Ầm ầm… Tông Vô Thu vừa nói xong, Sửu Vô Đoan liền mở ra. Tuy nhiên. Sửu Vô Đoan không ló đầu ra, thứ bay ra trước đều là đá, rất nhiều đá từ bên trong bay ra như mưa. Nhất thời chưa kịp phòng bị, nên nhóm cung tên bị đá nện vào chết mười mấy người. Lập tức tại hiện trường máu thịt lẫn lộn vào nhau.
- Đánh!
Tông Vô Thu tức giận đến nỗi môi còn run lên. Tiếng đạn vang lên. Không lâu, rắn trong động bò ra. Không hiểu được Sửu Vô Đoan dùng biện pháp gì mà có thể đuổi được rắn Xà Quật ra ngoài. Toàn bộ theo khe hở của núi đi ra. Trong lòng Tông Vô Thu đang rỉ máu, tuy nhiên, không có biện pháp nào khác, cho dù chính mình đã nuôi dưỡng chúng cũng phải tự tay giết chúng. Sau hơn 10 phút chiến đấu giằng co. Phỏng chừng phải có không dưới chục ngàn con rắn bị giết, đúng lúc này, một khối đá rất lớn đập từ trong động đi ra. Tốc độ rất nhanh.
- Mau tránh ra!
Tông Phù Phong kêu lên.
- Bắn, lão già này ở phía sau tảng đá!
Mắt Tông Vô Thu nhìn rất nhanh, hét lớn. Song chưởng hướng tới tấn công tảng đá. Hỏa tiễn được huy động, dùng hỏa tiến bắn liên tiếp. Một tiếng nổ mạnh vang lên, tảng đá lớn nổ tung. Tuy nhiên, trong khói sương hiện ra một bóng người bị ngã xuống mặt đất. Diệp Phàm phát hiện, đúng là lão già Sửu Vô Đoan rồi. Hình như là bị trọng thương, đầu bù phát ra. Mặt xưng phù giống như đầu heo, toàn thân máu chảy, cũng không hiểu được là máu người hay là máu rắn nữa. Đám người Tông Vô Thu không muốn sống vây quanh lại. Sửu Vô Đoan đúng thật là một kẻ địch mạnh bất tử, không ngờ bay lên trời chừng bảy tám mét. Tốc độ của lão già này rất nhanh, một cái tát về phía Tông Vô Thu. Mặt đất như cùng cộng hưởng. Tông Vô Thu là cao thủ thập nhị đẳng đại viên mãn không ngờ không thể tránh được, bị bay lên cao hơn 10 mét rồi ngã xuống, một nửa người bị ngã vào trong khóm hoa Tử Lang.
- Giáo chủ!
Lúc này, một người mặc quần áo đen từ bên ngoài xông tới. Người này hung hãn không sợ chết, tốc độ cũng không chậm, không ngờ đã ở phía sau ôm lấy Sửu Vô Đoan. Sửu Vô Đoan nóng nảy, huých khuỷu tay về phía sau một cái, quai hàm của người mặc áo đen lập tức rơi xuống. Rõ ràng đã bị Sửu Vô Đoan đánh vào trúng mặt rơi xuống đất, lập tức, mặt chảy đầy máu. Tuy nhiên, tên kia rất ngoan cườngng, không sợ chết ôm lấy không rời. Tay Tông Vô Thu xoay tròn rồi bắn ra hơn mười viên độc cầu. Ánh mắt Tông Vô Thu nhanh chóng chuyển sang máu tím. Lúc này, Tông Vô Thu liều mình dùng bí thuật củaTam Độc giáo, tập trung toàn bộ nội khí và độc khí trên lòng bàn tay.
- Giáo chủ chạy mau!
Người da đen hét to một tiếng, đột nhiên thân thể chấn động, theo độc cầu nổ tung. Lập tức, máu tung lên như mưa khắp trời.
- Mẹ…, chẳng lẽ đó chính là "tự nổ" được nói trong truyền thuyết!
Vương Nhân Bàng lau mắt, thiếu chút nữa rơi cả con ngươi.
- Đúng rồi.
Diệp Phàm nói.
- Tôi nghe ông nội nói người có thể tự nổ như thế phải là cao thủ thập nhị đẳng đại viên mãn mới có thể làm được. Nội khí trong cơ thể của cao thủ kiểu này sau khi chịu áp lực cao, bị ép lại chấn động đan điền, cuối cùng không chịu nổi khí ép sẽ xuất hiện sốt cao rồi tự nổ. Cao thủ thập nhị đẳng tự nổ sinh ra năng lượng không kém một quả bom có chứa đến năm sáu trăm kg thuốc nổ.
- Ừ, anh thấy chưa, nó làm xuất hiện một hố to khoảng bốn mươi thước trên mặt đát. Tuy nhiên, người da đen kia là ai, làm sao có thể tình nguyện tự nổ chứ?
Diệp Phàm nói.
- Rốt cục Sửu Vô Đoan chết rồi, mẹ…, lão già bất tử đấy, 130 tuổi rồi còn chưa chết.
Vương Nhân Bàng mắng,
- Phỏng chừng Tông Vô Thu chỉ còn lại nửa cái mạng thôi, anh xem, ông ta đứng còn không vững kìa.
- 130 tuổi, tôi nghĩ chưa đến đâu. Hơn nữa, chết hay chưa chết cũng khó có thể xác định được.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Sao anh lại nói như vậy?
Vương Nhân Bàng hỏi.
- Sửu Vô Đoan nói mình 130 tuổi, ai biết được ông ta có lừa dối Xa Nhất Đao không. Về việc có chết hay không chết, anh cứ chờ xem sẽ biết. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Diệp Phàm nói, vẻ mặt có vẻ thần bí. Bụi bặm cùng với cây cỏ hoa lá bay lên cao hơn 10 mét, hiện đang dần dần rơi xuống.
- Ha ha ha, lão già này, rốt cuộc là ông đã chết, chết rất hay, ta nhổ vào!
Tông Vô Thu ở bên cạnh vừa cười như điên vừa phun máu về phía cái hố to không biết sau bao nhiêu ở phía trước. Mấy vị trưởng lão cùng các hộ pháp đều đã vây tới.
- Người đâu?
Một tín đồ giáo Tam Độc kinh ngạc kêu lên, bởi vì trong hầm không có ai cả.
- Đã nổ tan xác rồi. Mọi người không biết, người da đen đó tên là Tông Đức, ông ta là chú của tôi. Bản thân đã đạt đến thập nhị đẳng đại viên mãn. Chỉ có điều ông ấy nói mình già rồi, không thể đạt được trình độ cao hơn. Hơn nữa, ông ta đã 120 tuổi, toàn thân đều nhuộm độc thành màu đen. Ông ta cùng thời với Tử Đô ở tổ miếu, tuy nhiên, gần đây ông ta tự biết sắp có đại nạn, vẫn nói với ta điều này từ lâu rồi. Cho nên, lần này ông ấy mới tự nổ. Việc nổ này, ai mà thoát được. Ngay cả là người đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết cũng không được.
- Ôi, chú, chú đi may mắn nhé!
Tông Vô Thu có chút bi thương nói, không ngờ quỳ hai chân xuống. Các tín đồ giáo Tam Độc khác nhìn thấy cũng quỳ xuống theo.
- Mang rượu tới đây, chú ta thích rượu!
Giọng Tông Vô Thu khàn khàn kêu lên.
- Giáo chủ, nghe nói đám người trẻ tuổi kia còn chưa chạy ra khỏi thôn. Phỏng chừng bây giờ còn đang trốn ở chỗ nào đó. Chúng ta có phải khẩn trương đi bắt diệt bọn chúng không?
Lúc này, hộ pháp Mã Thạch hỏi.
- Cút sang một bên đi, mang rượu tới đây đi, ta muốn tế bái chú của ta. Bọn chúng là cái thá gì chứ?
Tông Vô Thu giận dữ, quăng một cái tát khiến Mã Thạch ngã ra xa hơn 10 mét miệng phun đầy máu ra. Phải biết Tông Vô Thu là một người vui buồn thất thường.
- Rượu đây rồi, đây là rượu ông cất vào hầm hai mươi năm đó ạ!
Lúc này, hai tín đồ đang cầm hai vò rượu đi đến.
- Chú, chú đi thong thả nhé!
Tông Vô Thu mở vò rượu ra, mùi thơm bay khắp nơi, Vương Nhân Bàng đứng cách xa hơn hai mươi thước cũng không nhịn được liếm liếm đầu lưỡi.
- Mang đến đây!
Đúng lúc này, dưới hố truyền đến một âm thanh khàn khàn, đám người Tông Vô Thu sợ đến mức bắn lên, tất cả đều công kích về phía hầm. Tuy nhiên, cũng đã chậm. Sửu Vô Đoan trên người toàn máu đã bay vọt ra ngoài. Hai chân đứng trên tảng đá, ba ba ba… Tông Vô Thu cùng với tứ đại trưởng lão Tam Độc giáo, còn một vài cao thủ đều bị đá một cái. Mọi người đều bị đá te lăn quay trong hầm. Kỳ lạ là Sửu Vô Đoan cũng không ở lại, vẫy tay thoáng một cái đã không thấy tăm hơi đâu.
- Đáng tiếc, lão Sửu cũng không có can đảm, lẽ ra nhân cơ hội này giải quyết toàn bộ mới đúng.
Vương Nhân Bàng bóp cổ tay thở dài.
- Lão Sửu cũng không được, anh thấy chưa, ông ta đã ở đây chống đỡ mạnh mẽ. Phỏng chừng chỉ một lúc nữa toàn bộ đám người Tông Vô Thu lại đi lên, chắc là lão Sửu thực sự sẽ bị chôn vùi ở trong này. Dù sao uy lực đạn hỏa tiễn vừa rồi cũng không nhỏ, tôi đoán là, lão Sửu chỉ còn lại nửa cái mạng thôi.
Diệp Phàm nói.
- Lão già này thật là lợi hại, mẹ…, nghe nói lão già đó trình độ chỉ đạt một nửa như trong truyền thuyết. Không đạt được toàn bộ. Không biết người đạt đến đỉnh cao của truyền thuyết sẽ lợi hại đến mức độ nào nữa?
Vương Nhân Bàng không khỏi run rẩy. Không lâu, toàn bộ đám người Tông Vô Thu lên hố. Tuy nhiên, Tông Vô Thu bị trọng thương, đành để các tín đồ ở dưới xử lý hậu sự, mang toàn bộ người đi theo. Phỏng chừng tất cả đều di chuyển đến nơi nào đó để dưỡng thương. Diệp Phàm cùng Vương Nhân Bàng lặng lẽ ở Dược Viên tìm kiếm.
- Anh xem, đây không phải là đồ vật của cậu Lam đó sao?
Diệp Phàm chỉ vào một bụi thuốc màu đỏ tươi nói.
- Đúng rồi, chính là của cậu Lam. Bình thường vẫn đeo trên cổ, xong rồi, ngọc bội trên cổ đều ném lại ở đây, chẳng nhẽ cậu Lam…
Vương Nhân Bàng lạnh cả người nói.
- Quái, dược thảo màu đỏ này sao lại vừa ngửi một chút đã rất hưng phấn, anh có thấy như thế không?
Diệp Phàm hỏi, còn khịt khịt mũi. Hơn nữa, mắt còn vô tình liếc nhìn dưới háng Vương Nhân Bàng. Vương Nhân Bàng vừa nghe, cũng không hiểu cho lắm, cảm thấy ánh mắt của Diệp Phàm có chút quái dị, vì thế khẩn trương hít sâu một hơi. Lập tức, mặt anh ta ngượng đến đỏ bừng, nhìn nhìn dưới háng, nói:
- Tệ thật, chẳng lẽ chính là loại cây cỏ xuân dược trong truyền thuyết? Nhất định là có chút tác dụng. Anh xem, tôi hít sâu một chút, đồ chơi dưới háng thiếu chút nữa thành Kim Cô bổng.
- Chẳng lẽ là cậu Lam sau khi bị thất lạc, liền vô tình đâm vào đây, sau đó trúng độc tình này hả?
Diệp Phàm nói.
- Tôi nghĩ là vậy, nhất định là vậy, sau khi chúng ta trúng độc cảm thấy toàn thân nóng lên, không khác gì động vật phát dục. Đến lúc nóng không chịu được thì phải tìm vật cái để giải quyết rồi. Bằng không, thân thể sẽ bị thương tổn rất lớn, thậm chí sẽ trở thành người điên cuồng. Mà loại độc tình này đặc biệt lợi hại, đây chính là do cao thủ dùng độc Tông Vô Thu tạo ra. Lẽ nào viên ngọc bội của cậu Lam lại rơi ở đây, hẳn là nóng đến chịu không nổi nữa phải đi tìm chỗ để giải phóng?
Vương Nhân Bàng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.