Chương trước
Chương sau
- Tao đánh chết mẹ mày!
Thủ lĩnh Dương thực sự không sợ chết, phát điên lên, bất ngờ từ dưới đất bật dậy, ôm lấy hông của Bao Nghị quăng xuống sông.
Tuy nhiên, Bao Nghị là cao thủ tứ đẳng, nào có thể để anh ta vừa ý.
- Đi đi, tắm nước lạnh một cái cho tỉnh người đi!
Bao Nghị cười, đồng thời đạp Dương Ngưu Thuận lộn xuống hồ chứa nước. May là lúc này không xả nước, nếu không tên này đã trôi đi không dưới 1km rồi.
Tự nhiên, hắn như rơi xuống chín tầng địa ngục.
- Nhị Cẩu, Tam Lăng Tử!
Dương Thuận Ngưu quả nhiên hoảng loạn, hét lên, tuy nhiên anh ta là đại ca quen rồi, cũng không muốn tỏ ra nhát gan trước mặt mấy tên côn đồ, vì thế không muốn kêu cứu. Anh ta vội vàng bám lấy thanh sắt lộ ra bên thành đập.
Tuy nhiên, Nhị Cẩu và Tam Lăng Tử sớm đã bị cảnh sát đánh ngã dưới đất rồi.
Đương nhiên, không lâu sau Dương Thuận Ngưu cũng được lôi lên. Anh ta lạnh cứng người lại, không nói nên lời nữa.
- Trạm trưởng Thôi, ông có xả nước hay không?
Diệp Phàm đi đến trước mặt trạm trưởng Thôi, hai mắt nhìn ông ta đe dọa.
- Tôi không thể xả, đây là trách nhiệm của tôi!
Trạm trưởng Thôi rõ ràng là không đủ thẩm quyền, hai mắt nhìn xung quanh, nói.
- Không xả nước có phải không, trạm trưởng Thôi, nước ở phía dưới cũng không tồi.
Lúc này Bao Nghị cười bước đến, làm bộ dạng như chim ưng bắt gà con, nhấc bổng cơ thể gầy yếu của trạm trưởng Thôi lên chỗ lan can bảo vệ. Mắt nhìn tỏ ý ngươi hiểu ý chứ.
- Anh dám!
Trạm trưởng Thôi khẩu khí vẫn rất cứng rắn.
- Tôi thỉnh thoảng cũng hay lỡ tay lắm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.com
Bao Nghị cười khan một tiếng, nhấc cả người trạm trưởng Thôi lên chỗ lan can bảo vệ.
- Xả...xả nước..., mẹ kiếp Trần Động anh còn không mau mở cửa cống ra cho tôi.
Trạm trưởng Thôi hai chân đạp loạn xạ, la hét.
Tuy nhiên nghe cứ như là đang khóc, chỉ là không có nước mắt mà thôi.
Không lâu sau, cửa cống đã mở ra.
- Thế chứ. Mùa đông mà đi bơi cũng thú vị đấy nhưng cũng phải cẩn thận bị cảm có phải không nào. Giống như Dương Thuận Ngưu, bây giờ có lẽ phải tiêm thuốc rồi.
Bao Nghị cười khan nhìn về phía Dương Thuận Ngưu, tên này đang sợ xanh mặt.
Bởi vì vừa rồi lúc mở cửa cống, nếu như Bao Nghị buông tay thì mình thực sự đã bị cuốn trôi đến cả cây số rồi.
- Bao Nghị, tên này đã giả dạng bảo vệ, hơn nữa về cơ bản lại có liên quan đến vụ án. Anh còng tất cả lại, tôi "mát xa" cho bọn họ một chút. Phải tranh thủ thời gian thẩm tra tất cả. Đến lúc đó, bằng chứng như núi, nếu làm được thì chúng ta cũng là giúp người dân Hồng Lĩnh loại trừ đi mấy tên rác rưởi.
Diệp Phàm giải thích.
Không lâu sau, Bao Nghị gọi trưởng phòng Dương lại, bảo đưa tất cả nghi phạm nhốt vào một phòng riêng, sau đó Diệp Phàm đến giải quyết.
Bây giờ Diệp Phàm thi triển phân cân thác cốt thủ rất thành thạo. Đưa ngón tay đập, gõ trên người những tên này vài cái là được. Không lâu sau trong phòng kêu lên những tiếng đau đớn.
Đương nhiên, không đến 2 tiếng đồng hồ., toàn bộ hạt đậu bên trong ống trúc đổ ra.
Chính vào lúc này, Diệp Phàm nhận được tiếng khóc của Tam Thúc Công trong điện thoại, hét to:
- Cảm ơn anh Bí thư Diệp anh là Đại Thanh Thiên. Chúng tôi nhìn thấy nước rồi, nhìn thấy nước rồi. Nước rất nhiều. Cảm ơn... Nhân dân trại Hồng Cốc chúng tôi đều nói muốn tạc tượng của anh, rất nhiều người đều nói muốn dâng hương cầu trời phù hộ cho anh.
Cũng không biết Tam Thúc Công nói đến bao nhiêu lần "cảm ơn" trong điện thoại. Cũng phải nói đến 2 phút, hơn nữa 9 phần đều là nói "cảm ơn".
- Đây là việc tôi nên làm, nhất định đừng làm mấy việc này. Mọi người không cần phải cảm ơn tôi đâu. Muốn cảm ơn thì cảm ơn đảng và chính phủ kìa.
Diệp Phàm cũng có chút cảm kích nói.
Sau đó nói tiếp:
- Đương nhiên, trước mắt hằng ngày chỉ có thể xả 3 phần lượng nước trước kia. Chờ một thời gian ngắn chúng tôi giải quyết triệt để vấn đề này thì mới có thể có nhiều nước được.
- Bây giờ chúng tôi cũng thấy đủ rồi, chí ít, chúng tôi có thể ăn tết vui vẻ.
Tam Thúc Công nói.
- Bao Nghị, giữ lại mấy người để bảo vệ, đến khi nào việc này được giải quyết mới thôi. Nói rõ với các đồng chí, phải chú ý an toàn. Bọn họ có thể thuê được bọn người Dương Thuận Ngưu đến thì cũng có thể mời người khác.
Diệp Phàm nhắc nhở xong sau đó trở về thành phố.
10 giờ trưa ngày hôm sau, Liễu Hân, Phó trưởng Ban Tổ chức tỉnh ủy mang theo đoàn người đến thành phố Đồng Lĩnh.
Phó trưởng ban Liễu cắt tóc ngắn, mặC áo lông chim màu xanh, tỏ ra rất có tinh thần, giỏi giang. Nghe nói tuổi tác của bà ta cũng không lớn, chưa đến 40 tuổi.
Về lai lịch của bà ta, Diệp Phàm hiểu rất rõ. Bởi vì việc của Kiều Hà, hôm nay bà ta xuống chắc chắn là vì hai vị trí Phó chủ tịch thành phố Đồng Lĩnh.
Một chính là Kiều Hà.
Một chức Phó chủ tịch thành phố nữa được một người trung niên tên là Phong Thăng lấy được. Người này nghe nói đến từ phòng Văn minh đô thị. Chi tiết cụ thể không có ai biết được.
Còn Vạn Phú của Phòng Tài chính và Tuyên Minh Đường cuả phòng Giao thông thành phố cũng gây sức ép lâu rồi nhưng vẫn không giành được chức này.
Hai người này đương nhiên buồn bực muốn chết. Vì thế trong buổi tiếp đón hai người ủ rũ không còn sức lực nữa. Có lẽ cũng đã nghe phong thanh được việc gì đó không vui.
Sau bữa cơm trưa, Phó trưởng ban Liễu đến phòng làm việc của Diệp Phàm ngồi uống trà.
- Bí thư Diệp, việc tổ thanh tra của cấp trên đã thu xếp ổn rồi chứ. Tuy trong đó đã xảy ra một vấn đề nhỏ, nhưng các đồng chí ở Đồng Lĩnh vẫn làm tốt. Chứng tỏ, đa số các đồng chỉ ở Đồng Lĩnh đều có kinh nghiệm. Cán bộ cũng rất tốt.
Liễu Hân nói.
- Ôi, xấu hổ quá. Tôi không làm tốt phận sự của mình, khiến cho xảy ra vấn đề lớn như thế. Gần đây cán bộ trong thành phố đều buồn, tôi cũng tự kiểm điểm lại bản thân.
Diệp Phàm nói, trong lòng tự nhủ Phó trưởng ban Liễu hỏi như vậy nhất định có mục đích.
- Việc này không liên quan trực tiếp đến anh, anh cũng không cần phải quá bận tâm. Chỉ là trên công tác tư tưởng cán bộ thì không thể lơi lỏng, cần phải tăng cường giáo dục tư tưởng cán bộ. Thường xuyên nắm bắt tư tưởng, chỉ có như vậy, lúc nào cũng như gõ chuông cảnh giác đối với cán bộ thì mới không để bọn họ vô ý phạm sai lầm.
Liễu Hân nói.
- Việc này tôi hiểu, sắp qua năm mới rồi. Tôi dự định sẽ nắm chắc phương diện công việc này vào năm sau.
Việc này, bộ máy thành ủy cũng đã quyết định rồi, sang năm mới sẽ chỉnh đốn toàn diện. Nhằm vào sự kiện mỏ than Hải Sơn, chúng ta cần phải đi sâu tự kiểm điểm, tự phê bình, tự nhìn nhận lại mình. Phải làm cho các cán bộ của Đồng Lĩnh lúc nào cũng nêu cao tinh thần, không thể mất lơ là cảnh giác.
Diệp Phàm mặt nghiêm túc nói, trong lòng cũng đã hiểu rõ.
Liễu Hân đang nhắc nhở mình. Có lẽ đằng sau việc này có người đã đưa lên đến tỉnh rồi. Có lẽ Liễu Hân đã nhận sự ủy thác của Trưởng ban Chu muốn "nói chuyện" với mình.
Còn người đưa chuyện, Diệp Phàm hiểu rõ, không phải Xa Quân thì còn ai. Tên này lần trước khi ở buổi họp gặp mặt đã bị mình vạch mặt.
Đương nhiên muốn quay lại tìm cựu lãnh đạo là Bí thư La kể lể rồi. Không chừng Bí thư La đã nói qua. Vì thế Trưởng ban Chu nhắc nhở mình một chút phải chút ý điểm này.
3 giờ chiều.
Mễ Nguyệt vào báo cáo nói là đoàn kiểm tra Mặt trận tổ quốc tỉnh muốn đến thăm, kiểm tra thành phố Đồng Lĩnh. Diệp Phàm không khỏi có chút buồn bực, nhìn Mễ Nguyệt hỏi:
- Bọn họ có nói sẽ kiểm tra cụ thể vấn đề gì không, do ai làm trưởng đoàn?
- Do Phó chủ tịch tỉnh kiêm chủ tịch Mặt trận tổ quốc Trần Húc dẫn đầu, thành phần đoàn kiểm tra lần này xuống tương đối có trọng lượng, trong đó có mấy người đều là ủy viên thường trực trong Mặt trận tổ quốc. Ví dụ một trong những người đó là đồng chí Hồ Quý Thiên, phó giám đốc thường trực sở công an tỉnh. Còn những người khác, tạm thời chưa rõ.
Mễ Nguyệt nói.
- Mễ Nguyệt, cô nói xem. Giờ đã cuối năm rồi, mấy ngày nữa đã sang năm mới rồi, bọn họ đến làm gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi nghĩ, bọn họ chắc không phải xuống để chơi. Mà là có mục đích. Đã lúc này rồi, người nào còn muốn xuống đây làm gì nữa, người ta chuẩn bị tết còn không kịp, còn xuống kiểm tra cái gì chứ.
Bình thường, lúc thời tiết tốt, những ủy viên Mặt trận tổ quốc đến đi lại xem xét, vừa đi kiểm tra vừa đi du ngoạn cũng rất tốt.
Quan trọng là bây giờ cuối năm, là mùa đông, gió lạnh thấu xương đi đâu để chơi đây?
Mễ Nguyệt nói.
- Ha ha, cũng thật lạ. Tuy nhiên, thành phố chúng ta bây giờ có phải đã xảy ra chuyện gì lớn?
Diệp Phàm nói.
- Việc của mỏ than Hải Sơn đã xong rồi, bọn họ nhúng tay vào cũng không hợp lý. Chẳng lẽ là việc của trại Hồng Cốc khiến bọn họ phải xuống?
Mễ Nguyệt nói đến đây, đột nhiên giật mình sắc mặt bất ngờ trở nên thận trọng hơn.
- Rất có khả năng đó, hôm nay chúng ta ở trạm điện Hồng Cốc cưỡng ép xả nước. Làm sao mà hôm sau đã có người xuống ngay rồi.
Tuy Mặt trận tổ quốc không phải là một bà lão quản việc ra gì, nhưng người ta muốn nhắm vào anh, trong toàn bộ sự việc chỉ cần khoa tay, múa chân một chút, làm cho anh bị thêm chút phiền toái thì cũng họ cũng có khả năng đó.
Hơn nữa, ảnh hưởng đối với các bộ ngành của nhà nước cũng ngày càng cao, dân chủ hóa cũng đang trong tiến trình phát triển.
Ảnh hưởng của Mặt trận tổ quốc cũng ngày càng thể hiện rõ. Không cần nói gì khác, người ta luôn có quyền kiểm tra, đánh giá!
Diệp Phàm nói.
- Lẽ nào việc là do tập đoàn Vạn Thắng làm, nhìn thái độ kiêu ngạo của trạm trưởng Thôi và tổng giám đốc Quách. Có lẽ ông chủ của Vạn Thắng không đơn giản đâu.
Mễ Nguyệt nói.
- Ông ta không thể là ủy viên của Mặt trận tổ quốc chứ?
Diệp Phàm đột nhiên giật mình hỏi.
- Có khả năng, tôi lập tức kiểm tra xem!
Mễ Nguyệt cũng giật mình, nhìn Diệp Phàm gật đầu, Mễ Nguyệt lập tức lùi ra ngoài.
Không lâu sau, sắc mặt Mễ Nguyệt có chút khó coi, vội vàng chạy vào. Vừa vào liền nói:
- Anh đoán đúng rồi, Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Vạn Thắng là Liễu Tây Hà, và còn là phó hội trưởng hội doanh nghiệp tỉnh Long Giang. Ông ta đại diện cho hội doanh nghiệp vào Mặt trận tổ quốc tỉnh, hơn nữa còn là một trong những ủy viên thường trực Mặt trận tổ quốc tỉnh. Chẳng trách người ta giật dây bọn họ đến.
- Cô xem thử danh sách thành viên trong tổ, ví dụ nhân vật dẫn đầu đoàn Phó chủ tịch tỉnh, chủ tịch Mặt trận tổ quốc Trần Húc, và cả Hồ Quý Thiên của Sở công an, đều là những người có mâu thuẫn với Diệp Phàm tôi. Ngày mai xuống, có lẽ sẽ có một vở kịch hay để xem. Đến lúc đó, cô nên bịt lỗ tai vào.
Diệp Phàm nói.
- Thế phải tính một chút về biện pháp đối phó như thế nào chứ?
Mễ Nguyệt nhìn Diệp Phàm hỏi.
- Đến đâu tính đến đó.
Diệp Phàm nói.
Buổi tối, Kiều Hà vì mới đến, hơn nữa cũng không quen cuộc sống ở đây, không có bạn bè gì ở Đồng Lĩnh cả.
Vì thế y trực tiếp đến thăm hỏi Diệp Phàm. Không lâu sau, Mễ Nguyệt và Vương Long Đông cũng đều đến. Bọn họ nhìn thấy Kiều Hà liền hiểu ra, mấy người có thể tập hợp tại đây tối nay, chứng tỏ đồng chí Kiều Hà cũng là được Bí thư Diệp đưa lên.
Mấy người ngồi xuống hàn huyên một lúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.