- Không dễ đi, may mà trời không mưa. Nếu trời mưa xuống thì đi đến Hồng Cốc trại không vấp té dọc đường là hơi phí.
Trần Phát Hùng nói.
- Hay là cứ men theo con đường nhỏ chưa mở hết mà đi, chậm chút cũng được, phỏng chừng tối nay đến được Hồng Cốc trại là xong.
Diệp Phàm nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Bí thư Diệp, như vậy các lãnh đạo và chuyên gia có chịu nổi mệt nhọc hay không?
Cổ Lương hỏi.
- Cứ từ từ mà đi, mệt thì nhất định là mệt rồi, tuy nhiên, tôi tin rằng các lãnh đạo và chuyên gia đều có thể đi nổi.
Diệp Phàm kiên trì nói.
Cả đoàn liền xuống xe đi bộ. Diệp Phàm làm như vậy làm đương nhiên là có mục đích. Cứ như vậy, khiến mấy lãnh đạo và các chuyên gia thực sự thể nghiệm một chút vất vả của dân chúng Hồng Cốc trại. Đến lúc đó, không chừng các lãnh đạo thông cảm mà mở lòng, cảm động mà mạnh miệng hứa cấp cho chút tiền xứng đáng cũng không chừng.
- Bí thư Diệp, Hồng Cốc trại bên kia có một đoàn ngựa thồ, là tập thể dân cư cùng nuôi dưỡng đấy, nghe nói có hơn mấy chục con ngựa. Chuyên thồ đồ vật này nọ đến trại đấy. Hay là bảo đem ngựa ra cho các lãnh đạo cưỡi.
Mễ Nguyệt ghé sát tai Diệp Phàm vừa đi vừa đề nghị.
- Không cần.
Diệp Phàm khoát tay áo. Đoạn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Mễ Nguyệt, đành nhỏ giọng bảo:
- Càng là vất vả càng dễ kiếm tiền, không khổ cực sao được trả công? Cái này gọi là khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1761666/chuong-2365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.