Chương trước
Chương sau
- Nếu không tin thì anh gọi anh Lý đến chứng minh, lời anh Lý nói mà em cũng không tin sao?
Diệp Phàm nhanh chóng nói, lôi Lý Khiếu Phong ra làm bia đỡ đạn.
- Vậy thì thôi đi....anh đã nói như vậy, em tạm thời tin anh.
Kiều Viên Viên đã tin một nửa rồi.
- Vậy em mau nói đi, Tuyết Vũ cũng đã ở nhà chúng ta mấy tháng. Em hẳn là có hiểu về cô ấy một chút phải không?
Diệp Phàm nói.
- Hiểu gì chứ?
Kiều đại tiểu thư hừ một tiếng, trầm tư một lát rồi mới nói:
- Cô Tuyết Vũ đó nhìn qua thì bình thường đấy, cũng không có gì đặc biệt. Hơn nữa, cũng được dạy dỗ rất quy củ. Chỉ cần là không động tới Tuyết Hồng, những chuyện khác cô ấy đều không có hứng thú. Đối với những cô gái không có hứng thú kiểu đó, muốn biết cô ấy thích gì, cũng tương đối khó. Em phải suy nghĩ kỹ đã.
- Không thể kéo dài được đâu, em nghĩ luôn đi, thời gian không còn nhiều nữa, bằng không, anh sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Diệp Phàm lập tức nói.
- Có đúng là anh phải hoàn thành nhiệm vụ?
Kiều Viên Viên hỏi.
- Đương nhiên là đúng, nếu không, anh kêu anh Lý đến làm chứng.
Diệp Phàm rất nghiêm chỉnh, nói.
- Vậy chi bằng anh đi hỏi Tuyết Hồng, hẳn là Tuyết Vũ rất trân trọng Tuyết Hồng đấy. Hai người có quan hệ tốt như vậy, Tuyết Hồng nhất định biết được Tuyết Vũ thích gì.
Kiều Viên Viên đưa ra một ý.
"Sớm biết vậy chẳng thà không hỏi em nữa là xong, đã không hỏi được thì chớ, chút nữa lại còn chọc tức em"
Trong lòng Diệp Phàm thầm oán hận bà xã này một câu, miệng cũng đáp lời cúp điện thoại.
- Hừ, vừa nói đến Tuyết Hồng là anh lại như thế rồi.
Đặt điện thoại xuống, Kiều đại tiểu thư bất mãn hừ lạnh một tiếng.
Diệp Phàm không còn cách nào, đành phải gọi điện thoại cho Tuyết Hồng, mới biết cô gái nhỏ nhắn này chủ nhật vẫn còn ở trường học.
- Haiz, em gái Tuyết Hồng của chúng ta có phải là đã phải lòng cậu bạn nào rồi không, đến cả thứ bảy cũng không thèm về nhà.
Diệp Phàm cười khan một tiếng.
- Không phải, ở trường ngày 1 tháng 2 có tổ chức dạ hội. Nghe nói là để chúc mừng khánh thành sân bóng rổ mới, đến lúc đó sẽ mời một số người nổi tiếng cùng các vị lãnh đạo đến tham gia. Mà bản thân cô ấy thân thủ cao, phải ở lại đó biểu diễn tiết mục tạp kỹ.
Cho nên, mấy ngày nay mọi người đều phải tăng giờ để tập trung luyện tập.
Tuyết Hồng nói, trong giọng nói ngập tràn hưng phấn. Xem ra, cô nàng này cũng khá thích làm chuyện náo nhiệt đây.
- Ha ha, em gái Tuyết Hồng của chúng ta chắc chắn sẽ tỏa sáng đó.
Diệp Phàm cười cười rồi cũng cúp điện thoại, quay đầu sang Trương Cường nói:
- Tới sân vận động trường đại học Bắc Kinh.
Lễ khánh thành sân bóng rổ mới ở Đại học Bắc Kinh có tới mười tám nghìn chỗ ngồi. Một sân bóng rổ như thế này tiêu tốn không dưới một trăm triệu. Nghe nói tất cả đều là do các Hoa kiều quyên tặng.
Đi vào sân bóng rổ, bên trong mọi người vỗ tay không ngừng, trống nhạc rung trời. Có tiếng ca duyên dáng quanh quẩn đâu đó. Có mấy trăm học sinh trường đại học Bắc Kinh đang ngồi cổ vũ, reo hò.
- Anh Diệp, anh đến thật sao, em còn tưởng là anh nói đùa cơ đấy.
Tuyết Hồng sớm đã đứng đón ở bên ngoài cửa chính, vừa thấy Diệp Phàm xuống xe.
Cố gái bé nhỏ liền lao tới, biểu diễn một màn nhào lộn trên không trung. Sợ cô ngã sấp xuống, Diệp Phàm đành phải giơ tay ra đỡ.
- Đẹp trai thật đó Tuyết Hồng, người này là anh người tình Diệp Phàm của cậu đó sao?
Đột nhiên từ phái sau vang lên một giọng nói khá dễ nghe, nghe như âm thanh của tự nhiên vậy.
- Anh người tình?
Diệp Phàm nói thầm một câu, đảo mắt tới. Phát hiện ra hai cô gái đứng sau Tuyết Hồng, đều mặc áo len cao bồi, chỉ có điều màu sắc và hoa văn khác nhau thôi. Cả hai đều rất xinh đẹp trẻ tuổi, tràn đầy sức sống.
Khuôn mặt thì tuy không thể so được với Kiều đại tiếu thư, nhưng cũng là vẻ đẹp hơn người. Bên cạnh hai cô còn có hai chàng trai cao chừng 1m8, mặc quần áo rất bình thường, có vẻ đẹp trai, phong độ, tinh thần phấn chấn, tỏa sáng.
Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện trong đó có một người trên sống mũi có một nốt ruồi dường như rất chú ý đến Tuyết Hồng. Vừa nhìn thấy Tuyết Hồng ở trong lồng ngực hắn, mặt tên tiểu tử kia vội thể hiện vẻ không hài lòng có mùi vị của acetic acid cách Diệp Phàm rất xa nhưng vẫn nghe thấy.
- Đường Bảo Nhi, cả Lý Tiên Tiên, hai người muốn chết hả, tôi nói đến anh người tình với các cậu khi nào chứ. Anh ấy là anh nuôi của tớ, các cậu chớ có nói lung tung. Anh nuôi tớ đã đính hôn rồi đó.
Tuyết Hồng vừa nghe, mặt liền đỏ lên, dời khỏi vòng tay của Diệp Phàm.
- Hiểu rồi Tuyết Hồng, đầu tiên là anh trai, sau đó là anh người tình rồi. Anh trai với anh người tình không giống nhau sao? Còn việc đính hôn, giờ ai còn hứng thú với chuyện này nữa chứ? Đính hôn chứ đâu phải là kết hôn, chỉ cần chưa kết hôn, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể hành động.
Đoán chừng gọi cô gái Đường Bảo Nhi mồm mép cũng không tệ, Tuyết Hồng cười khanh khách giễu cợt.
- Đúng đúng, cơ hội đã tới, người tình của cậu tự động đến trước cửa, Tuyết nha đầu, cậu phải nắm chặt lấy.
Lý Tiên Tiên cũng cười theo.
- Đầu năm nay hàng gì cũng có, hạng người chó con mèo con, từ trong xó có chui ra chui vào đều có thể bay được lên đến trần nhà rồi.
Người thanh nhiên có nốt ruồi ở mũi nhìn một bức tranh cười nhạt châm chọc nói.
- Phương Tri Bạch, sao anh lại nói anh người ta như thế, không được nói thế nhé.
Lý Tiên Tiên trừng mắt liếc nhìn tên kia một cái, hừ nói:
- Tôi nói có sai đâu, từ đâu đến. Tưởng rằng ngồi trên chiếc xe Cherokee cũ kỹ, không biết ở đâu thải ra thế kia mà đã oai phong lắm sao. Loại người như vậy, bản công tử đây khinh thường.
Phương Tri Bạch lạnh lùng hừ nói, trong lời nói chứa đầy sự ghen ghét.
- Nói tôi có phải không, ha ha.
Vẻ mặt Diệp Phàm ôn hòa cười, hỏi. Ngược lại không tức giận chút nào, bây giờ Diệp Phàm kiềm chế nhưng sẽ phát triển. Cảm giác hắn là thế hẹ trước rồi, tranh giành với hậu sinh này thì quá là thấp kém rồi.
- Kẻ nào ngồi thì tôi nói kẻ đó?
Phương Tri Bạch hừ nói.
- Ha ha.
Diệp Phàm cười nhạt, nhìn đồng hồ, xoay mặt Tuyết Hồng nói:
- Em gái, đến giờ ăn cơm rồi, chúng ta đi ăn cơm trưa đi.
- Anh Diệp, chúng em có phần không?
Đường Bảo Nhi cười hỏi.
- Có có, đều có.
Diệp Phàm hơi sững người, trong lòng tự nhủ cô gái này cứ gọi anh Diệp, như thể đã quen biết từ lâu lắm rồi vậy.
Kỳ quái là Tuyết Hồng không ngờ không hề tức giận, dáng vẻ xem ra rất nhiệt tình, nhưng thật ra lại khiến trong lòng Diệp Phàm cảm giác có chút khác lạ.
- Bảo Nhi, đã nói rồi đấy bữa nay anh mời. Cùng người này đi ăn cơm hạ giá. Tình trạng vệ sinh thực phẩm ở quán kia rất kém, cái gì chứ con muỗi con ruồi đều có, không chừng còn có cả móng tay nữa đấy. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY trumtruyen.com
Vẻ mặt Phương Tri Bình khinh bỉ nói:
- Mùa đông này còn có ruồi bọ muỗi, Phương Tri Bạch, anh thật đúng là biết nói đùa.
Lý Tiên Tiên cuời khanh khách nói:
- Tôi chỉ là so sánh chính là loại đồ vật này thôi.
Phương Tri Bạch vừa ngạc nhiên, sắc mặt hơi đỏ nhanh chóng giải thích.
- Phương Tri Bạch, vậy anh hãy đưa chúng tôi đến một nơi sạch sẽ đi nhé?
Tuyết Hồng cười híp mắt hỏi. Diệp Phàm rụt vai lại, biết được cô gái nhỏ này muốn chỉnh người nào đó, không khỏi rùng mình một cái.
- Khách sạn Kim Đô thì thế nào, đẳng cấp đủ cao không?
Vẻ mặt Phương Tri Bạch bình tĩnh, nói:
- Khách sạn Kim cũng tốt.
Tuyết Hồng vỗ tay khen hay.
- Lên xe.
Phương Tri Bạch giơ tay len, nhiệt tình mời ba cô gái.
- Tiên Tiên Bảo nhi hai người ngồi xe của Tri Bạch tôi ngồi xe của anh tôi.
Tuyết Hồng giành trước Trương Cường chạy tới mở cửa xe Cherokee.
- Chúng tôi cũng muốn ngồi xe của anh Diệp cùng với Tuyết Hồng.
Không thể tưởng tượng Bảo Nhi chạy còn nhanh hơn cả Tuyết Hồng, một cái đã chui vào xe của Diệp Phàm rồi. Tốc độ của Lý Tiên Tiên cũng không chậm, nhanh chóng chen Tuyết Hồng vào xe Cherokee.
- Đi thôi Trương Cường.
Diệp Phàm nhún vai ngồi vào chỗ điều khiển, liếc nhìn sắc mặt khó coi của Phương Tri Bạch một cái. Ý là người anh em, bản thân các cô ấy muốn thế không trách tôi được.
- Chúng ta đi Văn Long.
Phương Tri Bạch bước nhanh về chiếc BMW màu trắng của mình, dường như trút giận nhấn ga ngay, xe két một tiếng liền lao ra ngoài mất tiêu, ngay sau đó vượt trước xe Cherokee. Hơn nữa, còn khoe khoang dường như bóp còi rất to.
- Vượt qua anh ta, vượt qua anh ta!
Tuyết Hồng vừa thấy một ngón tay chỉ ngay lập tức ồn ào. Cô gái nhỏ này, khuôn mặt có chút ửng hồng, thật sự rất đáng yêu.
- Tuyết Hồng, người ta lái chính là xe BMW. Chiếc xe này của anh, không chơi được. Đường Bảo Nhi liếc nhìn, cười khanh khách nói. Hai nụ hoa trước ngực nảy lên nảy xuống, hay là hoàn toàn lừa dối.
Toàn thân Đường Bảo Nhi đều tràn đầy năng lượng bùng nổ giống như tinh thần phấn chấn của tuổi thanh xuân. Khuôn mặt tuy nói rằng không sánh bằng Kiều Viên Viên, Phượng Khuynh Thành nhưng cũng có cái đẹp.
Áo lông màu đỏ trên người trắng nõn, hơn nữa thêm quần bò màu xanh lục, đi một đôi giày thể thao màu đỏ, xuân khí trên toàn thân như muốn phun ra. Chính là trong lòng Diệp Phàm không hiểu điều vui sướng vô cùng đều có nhiều thảm thiết như thật.
- Trước tiên hãy đuổi theo.
Diệp Phàm cười nói. Tiếp theo là mô tả, phát hiện cách trăm mét có một chiếc Audi việt dã theo sát sau. Đoán chừng là Tuyết Vũ thần hộ mệnh của cô bé Tuyết Hồng này.
Trương Cường nhấn ga chiếc Cherokee huỵch một tiếng vượt ra ngoài.
- Vẫn chậm, có thể đuổi kịp.
Lý Tiên Tiên cười nói hai cái lông mi đẹp chớp chớp.
- Tuyết Hồng, anh Diệp công tác ở đâu vậy?
Đường Bảo Nhi cười hỏi.
- Ở thành phố Đồng Lĩnh.
Tuyết Hồng nói:
- Sao lại không về Bắc Kinh, mọi người có thể thường xuyên gặp mặt rồi. Đồng Lĩnh có gì tốt mà làm, nông thôn.
Đường Bảo Nhi trêu ghẹo nói:
- Gặp cái gì mà gặp, nhìn thấy đã ghét rồi, không gặp không biết.
Tuyết Hồng cười nói:
- Kỳ lạ, nhưng một ngày mình có thể nghe được hai mươi từ anh Diệp từ miệng bạn đấy. Sao có thể gặp rồi lại thành ra cái dạng này rồi.
Lý Tiên Tiên cười nói:
- Nói quen rồi, không có ý gì khác.
Tuyết Hồng đắc ý liếc nhìn Diệp Phàm một cái, hừ nói:
- Hiểu rồi! nói quen rồi, thành thói quen tự nhiên.
Lý Tiên Tiên và Đường Bảo Nhi cùng cười lên.
- Tuyết Hồng, Tuyết Vũ thích nhất là cái gì.
Diệp Phàm bắt đầu hỏi việc chính rồi.
- Anh hỏi cái này làm gì? Tuyết Vũ không có cảm tình tốt với anh đâu, anh bỏ cái ý nghĩ đó đi? Ở trước mặt cô ấy, anh chỉ là một cậu bé trai thôi.
Tuyết Hồng đã hiểu lầm, hừ nói.
- Anh không phải có ý đó, gần đây có chuyện cần cô ấy giúp đỡ một chút.
Vẻ mặt Diệp Phàm đứng đắn, nói:
- Ồ, muốn nói Tuyết Vũ thích gì, thật đúng là khó tin. Dì Vũ giống như là không có hứng thú với bất cứ cái gì, ngoại trừ đánh mấy quyền cước nước ngoài, Tuy nhiên, e nghĩ…..
Tuyết Hồng híp mắt suy nghĩ một hồi, đột nhiên kêu lên:
- Có, dì Tuyết Vũ chưa từng trải qua sinh nhật, còn hai ngày nữa là đến ngày sinh nhật của cô ấy. Nếu anh không tổ chức sinh nhật lãng nhật lãng mạn cho cô ấy, không chừng sẽ làm cô ấy giận đấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.