Chương trước
Chương sau
- Đi Đức Bình, đi Đức Bình làm gì?
Trong lòng Diệp Phàm khá kinh ngạc, hỏi nhanh.
- Bí thư Đức Bình.
Kiều Viễn Sơn nói:
- Bí thư?
Diệp Phàm thiếu chút nữa là gọi tên đấy ra, kết quả này, quả thực quá quỷ dị. Theo như Diệp Phàm suy tính, lần này Kiều Gia vì chuyện của Kim Thụ Dương mà tạm thời không ra tay.
Đúng lúc giải quyết chuyện của bản thân, Kiều Báo Quốc kia nhiều nhất là tuyên bố hết hiệu lực tạm thời cách chức tỉnh lại mà khôi phục chức vụ ban đầu. Không thể tượng tượng được rõ ràng còn muốn đưa đến Đức Bình làm thư ký chủ tịch Thành phố. Phí Mãn Thiên kia là ý nghĩa gì, Diệp Phàm thật sự không hiểu thấu.
- Ử, anh cảm thấy rất kỳ quái phải không?
Kiều Viễn Sơn hỏi:
- Không phải là kỳ quái, quả thực là khiếp sợ, tôi thật sự không nghĩ ra thư ký Phí đạng tính toán cái gì?
Diệp Phàm hỏi thẳng.
Tin tưởng việc này cũng làm cho Kiều Viễn Sơn khá vừa lòng, bằng không, y sẽ không tự mình gọi điện cho mình. Kỳ thực có chút an ủi khích lệ.
- Ha ha, suy nghĩ kỹ một chút sự huyền bí trong đó đi, có lợi cho việc rèn luyện năng lực quan hệ xử lý của anh.
Tuy nhiên, sự việc ở khu mỏ lần này anh xử lý thật sự không thỏa đáng. Sự kiện kia có thể trực tiếp làm hỏng tiền đồ của anh rồi.
Đương nhiên, trong chuyện này đoán chừng có dính đến cái gì. Anh không nói cho tôi, tuy nhiên, làm bất cứ việc gì phải thận trọng.
Đừng có coi tất cả các lãnh đạo đều là thằng ngốc.
Kiều Viễn Sơn nói một hồi, trong lòng Diệp Phàm ứa ra mồ hôi. Đích xác, trong chuyện này Diệp Phàm mưu lợi rồi.
- Tôi hiểu.
Diệp Phàm nói:
- Cuối tuần về nhà ăn bữa cơm đi, đến lúc tận lực tận trung cho Tổ quốc bọn họ đều đã trở về.
Kiều Viễn Sơn sau khi nói xong những lời này liền cúp máy xuống.
Sáng ngày hôm sau Diệp Phàm đi thẳng lên tỉnh, ngồi máy bay lên tỉnh.
Vừa mới xuống phi cơ liền nhận được điện thoại của Cung Khai Hà, nói là đã bảo Trương Cường đã chờ bên ngoài phi trường rồi. Diệp Phàm vừa đi ra sân bay, chiếc xe Cherokee của Trương Cường đã đứng lại két một tiếng trước mặt.
- Có phải đã xảy ra chuyện gì quan trọng không, vội vã như vậy bảo tôi quay trở về?
Vừa lên xe, Trương Cường liền nhấn ga đi ra ngoài. Diệp Phàm ngồi kế bên tài xế, nhìn phía trước hỏi:
- Tôi cũng không rõ rốt cuộc có chuyện gì, tuy nhiên, nhìn thủ trưởng Cung như vậy giống như sự việc cũng không nhẹ.
Trương Cường nói:
- Kỳ lạ.
Diệp Phàm nói thầm một câu, liếc mắt nhìn Trương Cường một cái, hỏi:
- Đúng rồi, vấn đề công việc của anh có gì không?
- Không có, cả ngày chỉ làm có mấy việc vặt thôi. Tôi cảm thấy mình như đội viên đội cứu hỏa, làm gì cũng gọi tôi, cứ làm như thế thực sự thành kẻ chạy cờ rồi.
Thần sắc Trương Cường có chút mất mát.
- Bên kia Lang Phá Thiên đã bình thường rồi. Thủ trưởng Cung sao còn chưa sắp xếp công việc cụ thể cho anh. Lão này rốt cuộc muốn làm gì?
Diệp Phàm hừ nói:
- Tuy nhiên, chính anh có tính toán gì không, nói trước cho tôi. Đặt lên bàn xem thủ trưởng Cung nói. Cứ kéo anh như thế này cũng không phải là một chuyện.
- Anh Diệp, anh nói xem tôi đi đến nơi nào thì tốt hơn?
Trương Cường hỏi ngược lại Diệp Phàm.
- Trong khoàng thời gian ngắn thật khó mà nói, ví như anh chắc chắn không trở về bên Báo Săn được. Mà đi những chỗ khác cũng không có ý nghĩa gì. Đoàn nội vệ bên kia có anh Lang, nếu không đi quân đội thì thôi vậy.
Diệp Phàm nói:
- Đấy cũng thật là một nơi để đi, chỉ có điều, đi nơi nào đây?
Cơ thể Trương Cường chấn động, đạp nhanh phanh lại.
- Hay là giống như Tề Thiên. Trước tiên hãy thăng cấp đã. Với kinh nghiệm của anh, làm sư trưởng hoàn toàn không thành vấn đề.
Diệp Phàm nói:
- Vâng, theo sư đoàn thăng cấp sau này chắc chắn sẽ được đề bạt. Nếu quả thật có thể thăng cấp, tôi thật sự muốn quay về Thủy Châu, giống như, sư đoàn dã chiến thành phố Mặc Hương là được.
Trương Cường nói:
- Không được.
Diệp Phàm lắc đầu, nghĩ một lúc nói:
- Tôi nghe nói trước kia anh tốt nghiệp ở học viện Hải quân.
- Anh Diệp muốn tôi đi hải quân sao?
Trương Cường hỏi:
- Cái tên này, ngay cả đến quân hạm còn không làm được. Đầu tiên hãy làm cấp nhỏ một chút ở căn cứ hải quân tư lệnh viên. Gần giống với sư đoàn kia, sau đó từ từ sẽ đến.
Diệp Phàm nói:
- Được, tôi nghe anh Diệp.
Trương Cường gật đầu, nói:
- Kỳ thực, các vị lãnh đạo trong tổ cũng gia tăng dụ dỗ. Nhân viên ở tổ đặc nhiệm A cũng không khẩn trương như trước đây.
Một mình anh Diệp kiêm chức tổ trưởng Tổ đặc nhiệm A, chí ít ở Tổ đặc nhiệm A này, anh Diệp không cần phải ai dụ dỗ nữa.
Anh có thể trực tiếp mượn sức mạnh của Tổ đặc nhiệm A. Cho nên, tôi ở lại trong tổ là dư thừa.
Ý này của anh Diệp rất hay, huống chi, tôi cũng chán ghét những là kẻ chạy cờ như vậy, thật sự đáng ghét.
Lại không thể ra ngoài ánh sáng, dường như làm một chuyện giống như âm mưu làm gián điệp vậy. Nếu như có thân phận bên ngoài, càng tốt.
- Cứ quyết định như vậy đi, tôi sẽ quay lại nói với thủ trưởng Cung một tiếng. Dù sao, thân phận của anh vẫn là người của Tổ đặc nhiệm A, cũng không thoát khỏi. Đội viên Tổ đặc nhiêm tổ A trên cơ bản đều lấy thân phận khác ở trước mặt công chúng. Mặc dù cũng chỉ là tấm biển treo quân ủy cấp dưới sư đoàn nào đó.
Diệp Phàm nói:
Tuy nhiên, lần này Diệp Phàm và Trương Cường đều cảm thấy có chút kỳ lạ. Xe của Trương Cường là xe đặc chế của Tổ đặc nhiệm A, tuy nhiên, cây đại thụ ở tổng cục kia thấp thoáng ở dưới cửa lớn vẫn bị một thiếu tá ngăn cản rồi.
- Mời xuất trình giấy chứng nhận, chứng minh thư và giấy thông hành.
Mặt thiếu tá gầy nghiêm nghị, đưa đôi tay màu xanh lá mạ lên đầu chào. Trương Cường lấy giấy chứng nhận có liên quan ra. Vẻ mặt anh thiếu tá cẩn thận sau khi kiểm tra xong đưa trả lại cho trương cường, tuy nhiên, anh ta nhìn cái mũ lớn, liếc nhìn chiếc mũ che đi một nửa khuôn mặt Diệp Phàm một cái, nói:
- Vị này là ai, xin xuất trình giấy chứng nhận?
Vì che dấu tai mắt, Diệp Phàm ra vào tổng bộ Tổ đặc nhiệm A đều che dấu thân phận và thân hình đi vào. Trước kia đều là người lái xe, ví như Trương Cường sau khi đưa ra giấy chứng nhận liền được trực tiếp đi vào, không ngờ hôm nay lại không được.
- Đồng chí thiếu tá, hắn là khách tôi mời, là chỉ thị của thủ trưởng Cung, tôi không phải xuất giấy thông hành chứ?
Trương Cường sau khi hơi sững người vẫn kiên nhẫn giải thích một câu.
- Rất xin lỗi, bất cứ ai cũng phải kiểm tra. Trừ phi hắn cũng có thể đưa ra một giấy thông hành đặc biệt khác. Bằng không, hôm nay anh có thể đi vào, hắn thì không được.
Thiếu tá vô cùng nghiêm túc nói:
- Những thứ đó không mang theo người, để ở nhà.
Diệp Phàm nói:
- Vậy xin lỗi rồi, mời ngài về.
Thiếu tá liếc nhìn nửa bên mặt của Diệp Phàm một cái, nói:
- Làm cái gì vậy?
Trương Cường rõ ràng phát hỏa, mở cửa xe đi ra ngoài, âm thanh kia cũng khá thô.
- Trần Đinh, sao lại thế này, lớn tiếng đứng ở cửa lớn kêu cái gì?
Lúc này ở phía sau truyền đến một âm thanh uy nghiêm.
Diệp Phàm nhìn lại, phát hiện một thượng tá mặt béo tròn đi tới. Biết y mới đích thực là lãnh đạo thủ vệ này. Hơn nữa, người này vẫn là đội viên chính thức. Tất cả những thứ khác đều là việc vặt.
- Đồng chí này không có giấy thông hành đặc biệt.
Thiếu tá Trần Đinh chỉ vào Diệp Phàm ngồi bên cạnh tài xế nói:
- Rất xin lỗi đồng chí, không có giấy thông hành đặc biệt không thể vào được, bất cứ ai cũng không được.
Thượng tá liếc nhìn Diệp Phàm một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Cầm lấy!
Diệp Phàm hừ một tiếng, tay vừa nhấc, môt cái thẻ bay về phái thượng tá.
Thượng tá vừa nhìn thấy, lập tức con ngươi trợn to.
Hơn nữa, người tự nhiên lại đứng nghiêm, hai tay cung kính nhận lấy cái thẻ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.com
Thượng tá nắm trong tay nhìn nhìn, ngay sau đó, hai tay run lên, hai tay lại lập tức cung kính trước mặt Diệp Phàm, nói:. truyện tiên hiệp hay
- Thủ trưởng, xin chào ngài, mời ngài vào!
- Ừ……
Từ lỗ mũi Diệp Phàm phát ra một giọng nói, ra hiệu cho Trương Cường lái xe. Vừa rồi Diệp Phàm không đưa ra thẻ vàng đặc biệt của Tổ đặc nhiệm A, đó là bởi vì loại thẻ chứng minh này bình thường nhìn lại rất bình thường. Và cũng không lộ ra màu vàng, nhìn qua rất giống như một tấm thẻ bình thường.
Chỉ có trong tay của đội viên chính thức của Tổ đặc nhiêm A mới biết rõ tin tức.
Mà thẻ vàng đại diện cho số ít người trong tổ ít nhất cũng thuộc nhân vật cấp thứ hai. Bởi vì Tổ đặc nhiệm tổ A tổng hợp có năm cấp bậc, màu xanh ngọc, màu vàng, màu bạc, màu đồng, màu đen.
Giống như tổ trưởng của mỗi tổ lớn chính là thẻ màu đồng, như tổ trưởng tổ nòng cốt Trịnh Phương cũng giữ thẻ màu đồng.
Mà thẻ màu bạc là phó tổ trưởng cấp một Tổ đặc nhiệm A. Như Đới Thành giữ thẻ này vậy.
Vốn Diệp Phàm cũng chỉ giữ thẻ bạc. Tuy nhiên, bởi vì Diệp Phàm đột phá lên cấp mười, hơn nữa là phó tổ trưởng, thẻ của Tổ đặc nhiệm trẻ tuổi nhất.
Cho nên, cấp trên phát riêng cho thẻ vàng, loại thẻ vàng này kỳ thật ở trước mặt các thành viên của Tổ đặc nhiệm A chỉ có tổ phó thường trực Tây Môn Đông Hồng mới là người có tư cách giữ.
Mà thẻ của Diệp Phàm lại là thẻ có cấp bậc màu vàng, chỉ có trên biển mới biết, đây là một trong những nhân vật cấp cao nhất của Tổ đặc nhiệm A rồi, tự nhiên dọa anh ta.
Giống như màu sắc của loại thẻ vàng này rất khó nhìn thấy, bởi vì, hiện nay đang dùng trước mặt một người Tổ đặc nhiệm A Tây Môn Đông Hồng. Mà thẻ của Cung Khai Hà là thẻ màu xanh ngọc, theo trình tự là cấp cao nhất.
Mà thiếu tá lúc trước bởi vì không phải là đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A, đương nhiên không phân biệt được chiếc thẻ đặc biệt rồi. Cho nên, Diệp Phàm cũng không lấy ra nữa, lấy ra cũng bằng không.
Nhìn xe của Diệp Phàm khuất dần trong bụi cây, trong lòng thiếu tá Đằng mới yên lòng thầm nói:
- Quái, treo thẻ màu vàng mà số lại là cấp sáu.
Cấp trên không có giải thích, số sáu này đại diện cho thủ trưởng cấp sáu trong Tổ đặc nhiệm A. Quái, trước kia còn nhìn qua số 4 và số 5, có thể bọn họ treo đều là thẻ bạc.
Nói thế nào thì thẻ vàng cũng là vị trí thứ 2 và thứ 3 treo ở cổ tay mới đúng. Điều này, rất mâu thuẫn, không hiểu nổi…
Thượng tá Đằng lắc lắc đầu.
- Thủ trưởng, người đó là nhân vật lớn nào vậy?
Thiếu tá Trần nhẹ giọng hỏi:
- Không nên hỏi không nên hỏi, đây là kỷ luật biết không đồng chí Trần Đinh.
Không thể tưởng tượng được bình thường bản thân thiếu tá Đằng bình thường thân thiết giống như anh lớn vậy hôm nay dường như đổi tính, không ngờ lại thể hiện cái mặt giáo huấn ra với mình.
Thiếu tá Trần thế nào cũng làm ầm ĩ lên rốt cuộc là nguyên nhân gì. Tuy nhiên, thiếu tá Trần cũng không dám hỏi nữa, trong lòng cũng hiểu rõ, vị kia vừa rồi, tuyệt đối là nhân vật rất lớn.
- Tổ trưởng Diệp, trực tiếp đến phòng họp.
Diệp Phàm nhận được chỉ thị của Cung Khai Hà, đi thẳng đến phòng họp.
Làm cho vội vã như vậy, đoán chừng thật sự xảy ra chuyện lớn rồi. Diệp Phàm cũng không chậm trễ, vội vàng vào phòng họp, thấy tám ủy viên thường vụ khác đều đến đông đủ.
Và, Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện. Một người bí ẩn thời gian qua không lộ diện không ngờ cũng đang ngồi cạnh Cung Khai Hà.
Mà bên hông Cung Khai Hà, Tổ phó thường trực Tây Môn Đông Hồng mặc áo choàng màu xanh cũng ngồi bên cạnh, dưới hàm là một chòm râu bạc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.