Chương trước
Chương sau
Kỳ thực, lão già này chỉ đang đem cục Công an thành phố ra làm bình phong thôi. Kẻ đứng đằng sau thực sự chính là bố của Trịnh Thanh, Trịnh Thượng Minh Thứ trưởng thường trực bộ Giáo dục.
Diệp Phàm thấy vậy bèn thu binh trở về.
Tuy nhiên, Diệp Phàm đợi cả một ngày, đến mồng 3 tháng giêng mà Trần Hậu Bạch vẫn chưa có động tĩnh gì. Bèn gọi điện thoại cho Võ Quang Trung, nhận được câu trả lời là Đảng ủy nhà trường trong cuộc họp có ý kiến bất đồng.
Cuối cùng, Diệp Phàm không còn cách nào khác, Võ Quang Trung ngầm nói là sân vận động và tòa lầu tổng hợp của nhà trường đang dự kiến xây dựng lại.
Diệp Phàm vừa nghe đã hiểu, chắc hẳn Trịnh Thượng Minh đem việc này để ép đại học Yến Kinh. Trần Hậu Bạch không còn cách nào khác, đành gác chuyện Tuyết Hồng sang một bên.
- Trương Hùng, điều tra, điều tra Trịnh Thiên Đào.
Diệp Phàm tức giận, chỉ thị Trương Hùng.
- Đinh Đại Thắng là do Trịnh Thiên Đào sai tới, việc này mà điều tra chắc chắn có dính đến lão. Chính lão đã sai người đến sở Khoa học Quân sự các anh.
Đến lúc đó, chúng ta hoàn toàn có thể ra mặt hỏi về việc này. Tuy nhiên, vì có dính đến quân đội, bên em chắc hẳn cũng phải tương đối thận trọng
Còn phải báo cáo lên Thứ trưởng Đỗ Nguyệt Bằng chủ quản bên em. Chỉ có ông ấy mới có khả năng phê chuẩn can thiệp vào quân khu Bắc Kinh.
Bằng không, chỉ dựa vào em, tư cách quá nhỏ, căn bản là không thể động vào Trịnh Thiên Đào.
Trương Hùng nói thật tình hình.
- Vậy được, cậu cứ báo cáo đi, xem Thứ trưởng Đỗ nói thế nào rồi bàn tiếp.
Diệp Phàm nói, thằng nhãi này nhíu mày.
Không thể ngờ sự việc càng xé càng lớn, phạm vi, cấp bậc cán bộ dính đến ngày càng cao. Đây quả là mạng lưới giao tiếp vô hình. Chính là hiện tượng nhổ củ cải dính theo bùn mà người ta thường nói.
- Còn một điểm nữa, Trương Khiếu Vân bên Ủy ban kỷ luật cũng đã gia tăng tác động. Không biết khi nào sẽ kêu người của bên em qua hỏi han.
Rõ ràng là muốn chỉnh chúng em, phá rối đấy mà. Lão già này, đáng ghét. Tuy nhiên, tạm thời em cũng chẳng có cách nào cả.
Em bên Phản gián điệp, chẳng thể nào coi Trương Khiếu Vân là gián điệp để bắt cả.
Trương Hùng cũng có chút bất đắc dĩ, một cán bộ cấp sở ở thủ đô này, đúng là quyền lực hơi nhỏ. Hơn nữa, trong các bộ phận, tổ kỷ luật cũng tương đối có uy quyền.
- Lãnh đạo của Trương Khiếu Vân là ai?
Diệp Phàm hỏi.
- Lãnh đạo trực tiếp là Phó bí thư kiểm tra kỷ luật, Phó bí thư các bộ và uỷ ban trung ương Lục Đại Viễn.
Trương Hùng nói.
- Lục Đại Viễn này chúng ta không quen, căn bản không thể nhờ ông ta đàn áp Trương Khiếu Vân đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Vâng, Lục Đại Viễn là nhân vật thứ hai trong bộ. Nói thật em cũng hơi sợ lão già này. Mặt khi nào cũng đen như Bao Công ấy.
Lão ghét nhất là bị các phòng ban lôi kéo. Nếu tìm lão vì những chuyện như vậy, chắc hẳn còn bị ăn gậy ấy chứ. Đường này không thông rồi.
Trương Hùng có chút chua xót nói.
- Tv không phải là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật quốc gia trú tại Phòng kiểm tra kỷ luật sao? Theo lý mà nói chắc hẳn Ủy ban Kỷ luật quốc gia phải có sức uy hiếp lớn hơn với lão chứ đúng không?
Diệp Phàm giật mình, hỏi.
- Đó là đương nhiên, em cũng quên mất chuyện này. Hay anh đến Phí gia thử đi, nhờ bên đó tạo áp lực với Trương Khiếu Vân. Tin là có Phí gia trợ lực uy hiếp sẽ làm lão sợ tới mức dừng tay đấy. Em cũng rảnh đường dùng toàn lực đối phó Trịnh Thiên Đào.
Trương Hùng nói.
- Được, Trương Khiếu Vân để tôi trị.
Diệp Phàm nói:
- Nhưng, bên Trần Hậu Bạch chắc hẳn tạm thời không thông, Trịnh Thượng Minh ra đòn mạnh quá. Nghe nói có một số dự án của đại học Yến Kinh bị Trịnh Thượng Minh ở Bộ giáo dục cản lại. Chắc hẳn cũng phải vài trăm triệu. Vì tiền nên Trần Hậu Bạch phải gác lại chuyện của Tuyết Hồng rồi.
- Chỉ cần chuyển trường là được, sao cứ phải treo cổ ở gốc cây đại học Yến Kinh chứ.
Trương Hùng hừ nói.
- Chuyển trường, đi đường vòng?
Diệp Phàm không khỏi ngạc nhiên, lập tức hiểu ra.
- Ở nước ta đại học Hoa Thanh cũng nổi tiếng như đại học Yến Kinh. Hai trường trước nay luôn âm thầm phân cao thấp, đều nói mình là Trường đại học tốt nhất trong nước.
Tuy nhiên, đến giờ vẫn chưa có kết luận chính thức. Xếp hạng hai trường luôn thay đổi, có lúc Đại học Hoa Thanh đứng trên đại học Yến Kinh, có lúc lại bị đại học Yến Kinh vượt mặt.
Cả mấy chục năm nay, hai trường chưa ngừng đọ sức. Tuyết Hồng có năng khiếu thể dục như thế, không chừng lãnh đạo trường Hoa Thanh sẽ thích cô ấy.
Trương Hùng nói.
- Cũng có lý, nhưng, Tuyết Hồng hiện tại xảy ra chuyện như vậy.Trường Hoa Thanh có dám nhận cô ấy hay không cũng là một vấn đề.
Quan trọng hơn nữa là Hoa Thanh có thể chống lại được áp lực của Thứ trưởng thường trực Trịnh Thượng Minh không?
Tôi nghĩ, bộ giáo dục là lãnh đạo tối cao của tất cả các trường học, sức uy hiếp rất mạnh.
Trừ phi sau này người ta không muốn dựa vào Bộ giáo dục nữa thì mới dám trở mặt.
Diệp Phàm chất vấn.
- Chưa chắc, tình cờ em có nghe nói. Nghe nói Hiệu trưởng trường Hoa Thanh cũng là một trong những ủy viên của Bộ giáo dục, ông ta cùng với Bí thư Đảng ủy bộ giáo dục Phan Bá Dân qua lại tương đối gần.
Phan Bá Dân cùng Trịnh Thượng Minh đều là một Phó bí thư của Đảng ủy bộ giáo dục, hai người căn bản là không cùng chung chí hướng.
Hơn nữa, trong cuộc họp các bộ và uỷ ban trung ương, hai người đôi lúc còn có chút xung đột. Nếu anh đi thử một chuyến, không chừng người ta cũng nể mặt đấy.
Hơn nữa, biểu hiện của Tuyết Hồng cũng xuất sắc. Cứ bảo cô ấy đến thể hiện thực lực, đoạt cái huy chương vào nào đó, đến lúc đó còn sợ gì nữa chứ?
Trương Hùng cười nói.
- Cũng được, hai trường âm thầm phân cao thấp, thành tích thể thao cũng được tính là một trong số thành tích mà.
Diệp Phàm cũng mỉm cười, cảm thấy có cơ hội đi đường khác.
- Chữa ngựa chết thành ngựa sống đi, cứ đi thử dù sao cũng hơn không đi.
Trương Hùng nói. Sau khi gác máy Diệp Phàm lái xe đến cục Công an thành phố, tìm Cục trưởng Ngô lấy chứng cứ, sau đó lái xe đến Đại học Hoa Thanh.
Vừa đến cửa Diệp Phàm đã để lộ thân phận Phó giám sát trưởng vụ Đốc tra bộ Công an, thuận lợi bước vào. Hơn nữa còn thuận lợi tìm đến văn phòng của Đàm Khởi Đạo.
Thư ký Đổng Binh của Đàm Khởi Đạo sau khi kiểm tra giấy tờ của Diệp Phàm thì không dám chậm trể, Phó giám sát trưởng bộ công an đích thân đến, chắc chắn có chuyện lớn muốn tìm hiệu trưởng. Cho nên, sau khi thông báo cho Hiệu trưởng Đàm lập tức ra khỏi văn phòng.
Hai bên sau khi hàn huyên thì tiến vào văn phòng của Đàm Khởi Đạo. Diệp Phàm thấy Đàm Khởi Đạo rất có quan uy, hơn nữa, trong thế quan lại pha lẫn chút thản nhiên của một vị học giả.
- Phó giám sát trưởng Diệp tìm tôi có chuyện gì, hình như gần đây trong trường không xảy ra chuyện gì có liên quan đến cảnh sát?
Đàm Khởi Đạo nhấp ngụm trà, nhìn Diệp Phàm.
- Chuyện sinh viên năm nhất của đại học Yến Kinh, Tuyết Hồng bị đuổi học chắc hiệu trưởng Đàm có nghe nói?
Diệp Phàm đi thẳng vào vấn đề.
- Có nghe nói.
Hiệu trưởng Đàm khẽ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh.
- Tuyết Hồng là một sinh viên ưu tú, thành tích nhảy xa của cô ấy rất tốt, có thể giành được huy chương vàng thế giới. Nhân tài như vậy, chẳng lẽ Hiệu trưởng Đàm có thể để cho cô ấy bị mai một?
Diệp Phàm hỏi.
- Haha, đúng là ưu tú. Tuy nhiên, cô ấy đã cấu thành tội. Dù là trường chúng tôi muốn có thành tích thì cũng bất lực.
Đàm Khởi Đạo nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt nho nhã cười cười.
- Haha, đó chỉ là hiểu nhầm.
Diệp Phàm cười nói.
- Hiểu nhầm, không thể nào, gần đây tin Tuyết Hồng đánh người gây thương tích huyên náo cả Bắc Kinh. Cục công an thành phố Bắc Kinh cũng tham gia điều tra. Nghe nói ngay cả sinh viên nước ngoài cũng bị đánh trọng thương, việc này khiến đại sứ quán quốc gia có liên quan chú ý.
Đàm Khởi Đạo dường như hiểu mục đích của Diệp Phàm, cho nên, biểu hiện rất bình tĩnh thong dong.
- Haha, đây là chứng cứ xác minh do đích thân Cục trưởng Ngô Chính Phong viết. Việc này vẫn còn đang trong quá trình điều tra.
Hơn nữa, dựa vào tình hình điều tra cho tới nay, Tuyết Hồng không những không phải hung thủ đánh người gây thương tích mà chỉ là phòng vệ chính đáng.
Trong chuyện này, Phó cục trưởng Cục cảnh sát hình sự Bộ công an Vương Triều cũng viết giấy chứng nhận. Lúc trước sau khi sự việc xảy ra, Cục trưởng Vương cũng có tham gia phá án.
Kết quả điều tra của Bộ công an đã có rồi. Đây là tài liệu có liên quan, mời hiệu trưởng Đàm xem thử.
Diệp Phàm rất khách khí đưa một túi văn kiện đặt trước mặt Hiệu trưởng Đàm.
Đàm Khởi Đạo nghe xong bèn sửng sốt, tiếp nhận tập tài liệu, lật xem cẩn thận. Sau đó mới đặt tài liệu xuống.
Hỏi:
- Phó giám sát trưởng Diệp rốt cuộc muốn gì? Kính xin nói rõ?
- Tôi là người giám hộ của Tuyết Hồng, tôi muốn chuyển Tuyết Hồng đến học ở đại học Hoa Thanh. Hơn nữa, dựa vào năng khiếu thể thao của Tuyết Hồng, có thể đem về vẻ vang cho Đại học Hoa Thanh.
Diệp Phàm trực tiếp nói.
- Từ hai bản tài liệu này, Tuyết Hồng đúng là bị oan, Tuy nhiên, việc này bên công an vẫn chưa xử lý xong, phải đợi kết quả xử lý cái đã.
Đương nhiên, điều này cũng có thể chứng minh, trước đây đại học Yến Kinh xử lý Tuyết Hồng như vậy là không thỏa đáng. Sự thật chưa ngã ngũ đã đuổi học một sinh viên ưu tú như vậy, đúng là không thỏa đáng.
Tuy nhiên, vì chuyện Tuyết Hồng có liên quan đến sinh viên nước ngoài bị đánh, về mặt pháp luật còn phải tiếp nối với luật pháp quốc tế mới được.
Cho nên, chỉ kết quả xử lý của nước ta không thôi thì chưa đủ, còn phải thông báo cho bộ phận liên quan bên phía Hàn Quốc.
Trong nước thì tôi không có ý kiến, còn về bên phía Hàn Quốc, nếu Phó giám sát trưởng Diệp có thể dàn xếp, Đại học Hoa Thanh chúng tôi sẽ đồng ý nhận Tuyết Hồng vào học.
Và, đãi ngộ của Đại học Hoa Thanh chúng tôi giành cho Tuyết Hồng sẽ giống như bên đại học Yến Kinh.
Đàm Khởi Đạo thái độ rõ ràng, với điều kiện tiên quyết là dàn xếp được chuyện của Phác gia Hàn Quốc.
- Đây là điều kiện duy nhất sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên, có hai điều kiện tiên quyết, Thứ nhất là bên công an phải điều tra ra chân tướng, Tuyết Hồng đích xác là không có việc gì. Thứ hai là phản ứng của Phác gia Hàn Quốc. Trong nước nếu Bộ công an đã đưa ra kết luật, còn bên cục Công an thành phố cũng tìm được chứng cứ có liên quan, tôi tin vào kết quả xử lý của bên công an.
Đàm Khởi Đạo nói.
- Vậy được, Phác gia Hàn Quốc tôi sẽ giàn xếp. Tuy nhiên, tôi phải thận trọng hỏi lại lần nữa, Trịnh Thanh người bị thương là con trai cả Thứ trưởng, Ủy viên thường vụ bộ giáo dục Trịnh Thượng Minh.
Hành động không thỏa đáng của đại học Yến Kinh lần này, chắc chắn có liên quan nhất định đến Trịnh Thượng Minh. Tôi muốn nhắc nhở Hiệu trưởng ĐÀm trước, lãnh đạo trường Hoa Thanh có vì áp lực của Thứ trưởng Trình mà không nhận Tuyết Hồng không?
Nếu không chịu được sức ép đó thì tôi có đi giải quyết chuyện của Phác gia Hàn Quốc thì khác nào phí sức thắp đèn cho người mù.
Diệp Phàm nói thẳng, tránh xảy ra sự cố ngoài ý như kiểu Trần Hậu Bạch. Đương nhiên, Diệp Phàm nói vậy cũng có mục đích “khích tướng”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.