Chương trước
Chương sau
- Bí thư Diệp muốn thế nào mới bằng lòng cho tổ điều tra rút đi? Hôm nay Khải Mai đến đây vì việc này. Bí thư Diệp có thể ra điều kiện.
Phượng Khải Mai hỏi.
- Rất đơn giản, sau khi làm rõ sự việc tổ điều tra sẽ rút khỏi mỏ than Hải Sơn.
Diệp Phàm cũng trả lời.
- Bí thư Diệp có phải cảm thấy hầm mỏ số 7 mỏ than Hải Sơn có vấn đề hay không? Cho nên, lần này tổ điều tra mới đặt trọng điểm lên hầm mỏ số 7?
Phượng Tứ đang rót trà hỏi.
- Tôi không phải tổ điều tra, điều tra thế nào là việc của bọn họ. Tôi không can thiệp vào công tác điều tra bình thường của tổ điều tra.
Diệp Phàm nói.
- Vậy được rồi, chúng tôi thừa nhận hầm mỏ số 7 đúng là có vấn đề.
Phượng Khải Mai bất đắc dĩ nói, liếc anh họ Phượng Thảo Thiên một cái.
- Chắc là từng xảy ra tai nạn hầm mỏ phải không?
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói, quả nhiên, ba người Phượng gia đều tỏ ra kinh ngạc.
Phượng Thảo Thiên đỏ mặt, sau khi ấp úng một lúc, người này tự cổ vũ mình, nói ra chuyện mỏ than Hải Sơn.
- Hừ, mạng người là vô giá, các người lại coi như cỏ rác. Phượng Thảo Thiên, ngươi đúng là tên khốn kiếp!
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo.
- Cụ tổ nghe được chuyện này, đã phạt anh Hai Phượng Thảo Thiên về nhà quay mặt vào tường suy nghĩ một năm.
Phượng Tứ có vẻ hơi xấu hổ, nói.
- Quay mặt vào tường suy nghĩ một năm là có thể khiến cho 12 sinh mạng trở về sao? Mạng của Phượng gia các người là mạng, chẳng lẽ mạng của dân chúng Đồng Lĩnh, mạng của những người thợ mỏ đó không phải mạng sao?
Ngôn từ của Diệp Phàm bắt đầu sắc bén hơn.
- Bí thư Diệp, lần này chúng tôi tới là có thành ý, chính là hy vọng có thể giải quyết vấn đề này mà đến. Đối với những người thợ mỏ chết vì tai nạn này, chúng tôi sẽ bồi thương gấp ba lần tiêu chuẩn bồi thường của quốc gia. Còn nữa, đào hầm mỏ ra, tìm lại thi thể mang về an táng.
Phượng Khải Mai bắt đầu ra điều kiện.
- Tiền tiền, các người thực sự nghĩ rằng tiền có thể trấn an hết thảy phải không?
Diệp Phàm hừ một tiếng sau đó liếc nhìn ba người một cái:
- Rất đơn giản, nhóm người lúc đấy xử lý tai nạn mỏ không thỏa đáng sẽ do chính quyền xử lý trước.
Mà mệnh lệnh này là do Phượng Thảo Thiên đề ra, vậy nên chính anh hãy tự đi đầu thú với Tổ trưởng Bao của tổ điều tra, hơn nữa, tự mình yêu cầu xử lý đi.
Còn nữa, chỉnh đốn lại Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc, nộp đủ toàn bộ những khoản thuế đã trốn. Các vấn đề về an toàn, đãi ngộ thợ mỏ đều phải chấp hành theo tiêu chuẩn của quốc gia, cải thiện điều kiện sinh hoạt và công tác của thợ mỏ…
- Bí thư Diệp, làm như vậy chỉ sợ không thỏa đáng?
Phượng Tứ có chút luống cuống, vội vàng nói.
- Có gì không thỏa đáng, tự làm tự chịu.
Sắc mặt Diệp Phàm bắt đầu âm trầm.
- Anh họ, Bí thư Diệp đã nói thế rồi. Em thấy, anh có phải…
Phượng Khải Mai nhìn Phượng Thảo Thiên một cái, nói.
Diệp Phàm dựa vào lời anh em bọn họ nói, cảm thấy mối quan hệ giữa con cháu trong gia tộc này có chút không hài hòa.
- Bí thư Diệp, những cái khác chúng tôi có thể đồng ý, có điều anh Hai tôi, có thể bỏ qua cho anh ấy được không?
Phượng Tứ cũng có chút lo lắng.
- Mười hai mạng người, cô nói như vậy có thể buông tha cho anh ta sao? Cho dù hôm nay các người không đến tôi cũng tin rằng, tổ điều tra một khi đào được hầm mỏ số 7 lên, sẽ điều tra ra được chân tướng thôi. Phượng Thảo Thiên hôm nay chịu đi đầu thú, còn có co hội được xử lý nhẹ hơn. Một khi tổ điều tra tra ra chân tướng, thì cơ hội này không còn nữa đâu.
Diệp Phàm nói.
- Anh họ, chẳng lẽ anh thật sự muốn sản nghiệp của Phượng gia bị hủy hoại trên tay anh sao? Trước khi ra khỏi cửa, cụ tổ đã thận trọng dặn dò anh tự mình quyết định mà.
Lúc này, lời lẽ của Phượng Khải Mai dần trở nên nghiêm khắc.
- Tôi đi! Tôi đi!
Phượng Thảo Thiên mặt tối sầm, văng ra những lời độc ác, nhìn Phượng Khải Mai một cái, gào lên:
- Bây giờ cô hài lòng rồi phải không, có đúng không hả?
- Em đang nhắc nhở anh, có liên quan gì đến em chứ?
Phượng Khải Mai lạnh lùng hừ nói. Dường như trước mặt không phải anh họ của mình mà là một người xa lạ. Diệp Phàm từ đây có thể cảm nhận được sự lạnh lùng giữa anh em trong những gia tộc lớn.
- Vậy được, chỉ cần anh tự thú, nói rõ ràng mọi chuyện, tổ điều tra sẽ rút về.
Diệp Phàm hừ nói, phất phất tay tỏ vẻ tiễn khách. Ba người Phượng gia vẻ mặt trầm mặc rời khỏi căn biệt thự số một của Diệp Phàm.
Sáng ngày hôm sau, 8 giờ.
Bên đồng chí Bao Nghị còn đang ở bệnh viện báo tin, Phượng Thảo Thiên của Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc đã ra đầu thú rồi.
Hai tổ điều tra trước sau hợp thành một, lập tức tiến hành điều tra toàn diện, đào hầm mỏ số 7 lên, chân tướng rốt cuộc cũng được phơi bày.
Tất nhiên, để tránh sự việc mở rộng hơn nữa, ảnh hưởng đến căn bản của thành phố Đồng Lĩnh. Cho nên, không khuếch trương điều tra thêm nữa.
Ba ngày sau, tổ điều tra rút về thành phố.
Một loạt công tác xử lý được thi hành, Phượng Thảo Thiên được giao cho cơ quan tư pháp yêu cầu xử lý.
Đồng thời, cũng xử lý một nhóm các lãnh đạo của mỏ than Hải Sơn. Mà Cục công an thành phố Chương Hà và Cục công an thành phố Đồng Lĩnh có người có liên quan, đều bị xử lý.
9 giờ sáng ngày thứ tư, phòng hội nghị Thành ủy Đồng Lĩnh sương khói nghi ngút.
- Các đồng chí, giáo huấn là phải sâu sắc, đây chính là giáo huấn bằng máu. Chúng ta không thể chỉ chăm chăm vào sản xuất mà quên đi an toàn.
Trái tim những người thợ mỏ đang rỉ máu, bọn họ cũng có người thân, cũng có con nhỏ. Các đồng chí đang ngồi tại đây, chúng ta có thể thờ ơ hay sao?
Việc sản xuất kinh doanh bình thường của xí nghiệp cần được bảo vệ, nhưng, cũng không thể bảo vệ một cách mù quáng. Đồng thời với việc giữ gìn lợi ích của xí nghiệp, còn phải đảm bảo lợi ích của dân chúng nữa.
Chúng ta không thể chỉ nhìn thấy hiệu quả và lợi ích mà coi nhẹ việc bảo vệ quần chúng nhân dân yếu thế. Khiến cho lợi ích lẽ ra thuộc về họ lại bị xâm phạm mà không thể cầu cứu ai được.
Sự việc lần này, nếu như không có hai mẹ con chặn đường kêu oan kia, có lẽ đến giờ này chúng ta vẫn chưa hay biết gì.
Chúng ta đang ngồi đây, đều không cảm thấy trong lòng hổ thẹn hay sao?
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói. Sắc mặt tự nhiên, nhìn lướt qua mặt của Cao Thành và Tất Vân Lý.
- Bí thư Diệp, tôi xin được kiểm điểm trước anh. Trong chuyện này tôi xử lý có chút không thỏa đáng. Đúng như anh đã nói, tôi đã quá coi trọng vai trò quan trọng của Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc đối với sự phát triển kinh tế của thành phố mà không để mắt tới việc bảo vệ lợi ích của dân chúng.
Chuyện của mỏ khai thác Thiên Mộc đã rung lên một hồi chuông cảnh báo cho chúng ta. Dân chúng đang nằm trong tầng thấp nhất trong xã hội, chúng ta luôn luôn phải tăng cường bảo vệ họ.
Bọn họ mới thực sự là quần thể yếu thế.
Cao Thành vẻ mặt xấu hổ, nói, khuôn mặt già nua kia không ngờ có hơi đỏ lên. Nếu Diệp Phàm nắm chặt không buông chuyện này, ông ta chắc chắn phải chịu một phần trách nhiệm nhất định rồi.
- Bí thư Diệp, tôi cũng xin được kiểm điểm trước tổ chức…
Tất Vân Lý cũng không khác là bao.
- Các đồng chí có thể tỉnh táo nhận thức được điều này là rất quan trọng, lấy chuyện cải tạo phố Tân Long mà nói. Vì sao phố Tân Long hàng năm đều chết đến mấy người, chúng ta lại có thể quen thuộc mà làm như không nhìn thấy, đó là bởi vì trong lòng chúng ta băn khoăn đến lợi ích của dân chúng mà không chú ý.
Nếu những người chết đó là người thân bạn bè của chúng ta, chúng còn có thể ngồi yên ở nơi này được không? Không thể. Cho nên, việc cải tạo phố Tân Long đã mở màn, tôi hy vọng những người ngồi tại đây đều có thể ủng hộ công trình dân sinh lợi nước lợi dân có liên quan đến Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta này.
Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc đã đồng ý chi ra 1 trăm triệu cho việc cải tạo phố Tân Long. Đồng thời quyên góp cho 20 trường học toàn thành phố chúng ta mỗi trường 20 triệu.
Tôi hy vọng Chủ tịch Cao Thành có thể nhanh chóng sắp xếp công tác quyên tặng, tổ chức hoạt động này long trọng mà chính thức một chút.
Chúng ta cần phải mượn cơ hội này kêu gọi mọi người trong toàn xã hội đều phải tham gia, giáo dục là một sự nghiệp trường kỳ, thành quả rất khó thể hiện ra trong một thời gian ngắn.
Nhưng, dù nghèo cũng không thể để giáo dục nghèo. Tôi đã đi qua nhiều trường học trong thành phố, phát hiện thiết bị dạy học cơ bản thiếu trầm trọng.
Việc quyên góp của Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc chỉ là bắt đầu. Tôi hy vọng Ủy ban nhân dân thành phố có thể chân chính làm tốt sự nghiệp thiên thu liên quan đến con cháu những đời sau này.
Khẩu hiệu của chúng ta chính là làm lớn làm mạnh, cần phải là một thành phố mạnh về giáo dục, thành phố mạnh về kinh tế, nhưng cũng không thể coi nhẹ việc quản lý và bảo vệ môi trường…
Diệp Phàm mượn cơ hội này nói một tràng những lời to tát. Vừa là vang lên hồi chuông cảnh báo cho một số đồng chí, cũng là để…
Tất nhiên, đối với thiện ý của Phượng gia, Diệp Phàm cũng không khách khí.
Trong nháy mắt đã đến Nguyên Đán năm 2005, vừa đúng kỳ nghỉ.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cảm thấy còn nhiều việc, không định về thủ đô đón Tết. Có điều, Diệp Phàm không trở về cũng không có nghĩa là người khác sẽ bỏ qua cho hắn.
Kiều đại tiểu thư gọi điện thoại tới, trong điện thoại có chút… nói:
- Diệp Phàm, anh còn không về, nhà sắp bị người ta phá tan tành rồi.
- Kẻ nào dám phá nhà của ông, khốn kiếp, không muốn sống nữa phải không?
Diệp Phàm hết sức thô lỗ hừ nói.
- Anh không biết đâu, là Tuyết Hồng gây chuyện đó.
Kiều Viên Viên nói.
- Hả, chẳng lẽ cô ta lại gây sức ép với em, không thể nào, anh đã cảnh cáo cô ta rồi mà.
Diệp Phàm trong lòng chợt lạnh, vội vàng hỏi.
- Lần này không phải em, mà là bởi vì cô ta đá hỏng người ta rồi.
Kiều Viên Viên không ngờ khanh khách cười.
- Nghĩa là sao, làm sao lại đá hỏng người ta rồi, em mau nói rõ ràng xem nào, đừng úp úp mở mở làm người ta không hiểu được nữa đi.
Diệp Phàm hỏi.
- Chính là đá hỏng cái thứ đó của đàn ông các anh đấy.
Kiều đại tiểu thư quả nhiên không kìm nổi cười khanh khách.
- Đối phương là ai, sao Tuyết Hồng lại phải đá hỏng cái đó của người ta. Thế này thì phiền phức rồi. Với lực chân của Tuyết Hồng, đá hỏng thì khó mà nối lại được.
Diệp Phàm cảm thấy có chút đau đầu. Nếu ngay cả Kiều đại tiểu thư cũng không giải quyết được, có thể thấy lai lịch đối phương không vừa.
- Ôi, anh cũng biết đấy, cô em gái nuôi này của anh xinh như hoa như ngọc, sánh ngang với Điêu Thuyền. Mới vào trường được hơn một tháng đã thành Á khôi của trường rồi.
Nghe nói học sinh đứng thứ ba kia tên là Phác Muội Châu, là người Hàn Quốc. Người ta tất nhiên không phục, cho là Tuyết Hồng chỉ là hư danh, không đẹp bằng cô ta.
Cho nên, liền sai mấy người đang theo đuổi cô ấy tìm một chỗ vắng vây đánh Tuyết Hồng. Kết quả anh cũng đoán được rồi, người hầu gái bên cạnh Tuyết Hồng thật không đơn giản, chỉ hai ba cái, Tuyết Hồng còn chưa ra tay, bên kia đã đồng loạt ngã xuống.
Một người theo đuổi trung thành của Phác Muội Châu được gọi là một trong tám thiếu gia của thủ đô: Trịnh Thiếu gia, Trịnh Thanh, toàn bộ phần háng cậu ta bị đá cho tan nát rồi.
Cái đó bị đá cho ỉu xìu, nghe nói toàn bộ bị đá thành thịt nhão có thể làm sủi cảo rồi.
Mà cái cô Phác Muội Châu đi gây sự đó kết cục cũng chẳng khá hơn. Tuyết Hồng rất độc ác, tiến lên hung hăng nhắm chuẩn phần dưới của Phác Muội Châu đá cho mấy cái. Nghe nói ngay cả tử cung đều bị đá nát.
Kiều Viên Viên nói.
- Đá thì cứ đá đi, dù sao cũng là bọn họ ra tay trước. Tuyết Hồng làm vậy cũng chỉ để tự vệ. Em lấy chút tiền đi giải quyết là được rồi.
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói, trong lòng nói ông cứ thích làm như vậy đấy, không ngờ Tuyết Hồng cũng cùng suy nghĩ với mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.