- Anh Diệp, hai triệu liền, cái này.....
Tề Thiên còn muốn chống chế để xem có gỡ lại được mấy trăm nghìn không.
- Cứ hỗ trợ hai triệu đi, cũng không nhiều lắm đâu. Dù người ở đơn vị bộ đội khác có nói gì chúng ta thì chúng ta cũng có lí do để mà nêu ra, có đúng không?
Sư đoàn trưởng Tề Thiên, anh xem, chúng ta xây dựng tòa nhà cho người nhà các cán bộ quân đội cho quân khu thành phố Đồng Lĩnh, lãnh đạo bên đó đều rất xem trọng.
Mảnh đất trống đó người ta cũng chẳng cần bao nhiêu tiền cả, nói là dùng cho bên quân đội rồi. Chúng ta cũng không thể keo kiệt quá được, có đúng không ạ?
Không ngờ Đào Cố Bản lại như uống phải nhầm thuốc.
- Vậy được rồi, chính ủy đã nói vậy, anh Diệp lại cũng đã mở lời, tôi mà không đồng ý thì anh Diệp lại không vả cho vào miệng ý chứ.
Tề Thiên đáp lại với vẻ mặt rất ấm ức. Anh ta nhìn mọi người xung quanh thì phát hiện ra bọn họ đều có vẻ vui mừng trước tình cảnh trớ trêu của anh ta.
Bởi vì lúc bình thường Tề Thiên thường yêu cầu rất nghiêm khắc. Đây thực chất cũng vì không có cách nào khác. Nếu chỉ đạo sư đoàn Hưởng Hổ không tốt, lãnh đạo quân khu sẽ tước cái ghế anh ta đang ngồi đầu tiên.
Cái ghế ấy Diệp Phàm đã phải mất rất nhiều công sức mới giành được. Tề Thiên cũng phải ngậm tức lại, tuyệt đối không được để người khác coi thường nhà họ Tề.
Vì thế bình thường nghiêm khắc quá, chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1761521/chuong-2220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.