- Đây là chuyện của Chủ tịch thành phố Cao, tuy nhiên, cũng là chuyện của một Bí thư như anh. Nhưng, hiện nay Chủ tịch thành phố Cao không nhìn thấy tính nguy hại này, hoặc có thể nói là anh ta sớm đã "nhìn thấu" tất cả rồi.
Chỉ có điều bị các chỉ tiêu phát triển kinh tế làm mờ hai mắt. Nhất thời chỉ khảo hạch thành tích chứ không nhìn vào quá trình, các quan viên khác cũng chỉ nhìn chằm chằm vào hiệu quả ngắn hạn, không muốn nhìn vào chuyện lâu dài.
Dù sao, doanh trại cố định còn lính thì thay đổi liên tục, hạng mục bản thân bỏ bao nhiêu sức lực xây dựng cuối cùng lại phải phủi mông đi mất, có ai mà lại muốn làm cái chuyện ngốc nghếch đời trước trồng cây đời sau hái quả đâu chứ.
Môi trường bị tàn phá rồi, người cũng đổ máu, còn những ông chủ và lãnh đạo thì làm gì chứ?
Chỉ cần ông chủ có thể giàu, lãnh đạo có thể thăng chức, có làm vài chuyện ám muội cũng không sao. Thời buổi bây giờ, tiêu chuẩn lương tâm thế nào hình như tôi không còn thấy rõ được nữa rồi.
Mễ Nguyệt hừ nói.
Từ cách nói chuyện của Mễ Nguyệt cho thấy, mỏ than của Thành phố Đồng Lĩnh cần phải tốn nhiều sức lực chỉnh lý lại. Hơn nữa, Diệp Phàm cũng thấy Mễ Nguyệt là một người có lòng chính nghĩa.
Chỉ có điều, Mễ Nguyệt biết mình bất lực. Giờ đành mượn sức của Bí thư thành ủy hắn đây để hoàn thành nguyện vọng của cô nàng thôi.
Tuy nhiên, sau khi hết giờ làm việc có một việc xảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1761509/chuong-2208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.