- Cháu biết là cháu sai rồi, cháu sẽ chú ý, Chú, cháu sai rồi mà.
Trương Nhất Đống cúi đầu, nhưng lại lộ ánh mắt hung hăng đầy phẫn nộ.
- Tạm thời cháu không cần phải đi quản chuyện của Diệp Phàm nữa. Giờ cháu đấu với hắn, căn bản là không đủ tầm. Lần này ta cũng phải vất vả lắm mới bảo vệ được cháu.
Lấy vị trí hiện tại của Diệp Phàm mà nói, nếu thực sự chọc giận hắn mà hắn giữ lại tài liệu, thì đến ta cũng không bảo vệ được cháu nữa đâu.
May mắn, thằng nhó cũng chỉ đưa cho Điền Giang. Phỏng chừng kết cục này hắn cũng đã dự liệu được rồi.
Bằng không, cháu đã xong đời từ lâu rồi. Cứ nghỉ ngơi một thời gian, muốn hạ được hắn thì phải có cơ hội. Ta không tin hắn sẽ đứng vững mãi ở văn phòng đó được.
Một khí hổ rời khỏi rừng sâu rồi thì cũng chỉ biến thành một con chó đáng thương mà thôi. Chuyện ở địa phương dễ giải quyết hơn nhiều.
Trương Hướng Đông lên tiếng dạy dỗ nói.
- Triệu gia cũng thật là, không ngờ thấy mình xui xẻo như vậy mà không đứng ra nói một tiếng.
Trương Nhất Đống có chút bất mãn nói.
- Cháu muốn người ta nói như thế nào? Chỉ mỗi sự uy phong của Triệu gia là đủ rồi. Về suy nghĩ một chút, chú tâm vào công việc đi. Bị trừ điểm một chút cũng không cần lo lắng quá. Nếu có cơ hội mà lập công được thì sẽ lại tốt thôi.
Trương Hướng Đông vỗ vai động viên cháu.
- Sư bá, vết thương của bá còn chưa khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1761466/chuong-2165.html