Chương trước
Chương sau

- Con biết, nhưng, ân tình này không phải nó đã dùng viên thuốc kia trả lại sao, nó có còn nợ gì chúng ta nữa đâu?

Triệu Quát lại có chút do dự, nói.

- Haha, thì tình cảm càng thêm sâu!

Ông cụ Triệu cười cười, cầm lấy chén trà uống một ngụm. liếc mắt nhìn Triệu Quát một cái, nói:

- Con nghĩ đi, vì sao nó lại tìm nhà chúng ta.

Kỳ thực, muốn ép Tôn Lực, ở Bắc Kinh này, có rất nhiều đồng chí có khả năng chứ không phải chỉ có mình Triệu Quát con.
Không nói đâu xa, chỉ cần đại viện Kiều gia đồng ý phát tín hiệu với Tôn Lực, con nói xem người ta có dám đập nhà con rể họ không?
Tôn Lực chẳng lẽ lại không nể mặt sao? Hơn nữa, Phượng gia chắc hẳn cũng có thể giúp Diệp Phàm. Không phải có tin đồn Phí Thanh Sơn của Phí gia là sư bá của Diệp Phàm sao.
Con ngẫm lại xem, vì sao Diệp Phàm lại không đi tìm họ. Kỳ thực là nó muốn gia tăng tình cảm với chúng ta.
Đương nhiên, Diệp Phàm không muốn để nhiều người biết tòa nhà này của nó cũng là một trong những nguyên nhân. Thứ hai, tìm con thì có hiệu quả trực tiếp hơn một chút.
Lão Triệu nói.

- Con cảm thấy Diệp Phàm với đại viện Kiều gia tuy nói là con rể, nhưng, hình như Diệp Phàm không muốn dựa dẫm quá nhiều vào họ. Không muốn người khác có ấn tượng bám váy đàn bà đi lên. Hơn nữa, suy xét từ nhiều phương diện, đại viện Kiều gia chưa chắc đã chịu nhúng tay vào một số việc nhỏ của Diệp Phàm.

Triệu Quát nói.

- Cái này cũng bình thường, Kiều gia đang trong giai đoạn phát triển, không thể so sánh được với Triệu gia cúng ta. Chúng ta áp chế được Tôn Lực.

Còn đại viện Kiều gia thì không như vậy, Kiều Hoành Sơn, Kiều Viễn Sơn dù sao cũng phải suy xét đến những người trong vòng tròn của Tôn Lực.
Vì Diệp Phàm mà trở mặt với những người trong vòng tròn của Tôn Lực là không cần thiết. Đương nhiên, cũng không đến mức những người trong vòng tròn của Tôn Lực chịu ra mặt giúp đỡ Hứa gia.
Đương nhiên, Kiều gia cũng suy xét đến điểm này. Trên con đường phát triển, phải giảm kết thù, tăng kết bạn, mở rộng quan hệ, như vậy mới có thể phát triển được.
Triệu Bảo Cương cha lại không như vậy, cha cảm thấy Diệp Phàm là người có thể mở rộng mạng lưới quan hệ. Con cứ phát triển cho tốt đi, hãy tin vào cha, mắt của lão già này chưa mờ đâu.
Hơn nữa, gần đây biểu hiện của Diệp Phàm có thể tròn có thể chấm. Cha cảm thấy thằng nhóc này ngày càng có phong phạm của một đại soái.
Chắc hẳn, nó đã có vòng tròn của riêng mình rồi. Muốn đưa nó vào Triệu hệ của chúng ta, không phải là không thể.
Mở rộng mạng lưới quan hệ của chúng ta, Diệp Phàm chính là một trong những đối tượng để phát triển. Mặc dù không thể đưa vào vòng tròn, nhưng, có mối quan hệ tốt, thì coi như có thể rải trước đường cho sau này.
Triệu Bảo Cương ngồi thẳng người nói.

- Con sẽ đi tìm hiểu tình hình ngay đây.

Triệu Quát nhấc điện thoại lên.
Sau khi về phòng, Diệp Phàm nói:

- Cô đi rửa mặt đi, sau đó nằm lên trên giường.

- Dùng thuốc phải như vậy sao...

Triệu Mỹ Mỹ do dự.

- Do cô tự quyết định, dùng thuốc chỉ có thể như thế.

Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng.

- Cũng được.

Triệu Mỹ Mỹ đến phòng tắm rửa mặt xong bước ra.

- Nói cho cô biết, tôi phải bôi thuốc lên mặt cô, sau đó phải dùng tay mát xa mặt mới có tác dụng. Hơn nữa phải là cao thủ mới có thể mát xa được, người thường có làm cũng vô dụng.

Diệp Phàm nói.

- Anh...

Triệu Mỹ Mỹ hơi giận

- Anh muốn lợi dụng tôi, không được!

- Nếu cô nghĩ vậy thì thôi.

Diệp Phàm đứng lên định bỏ đi.

- Chỉ mát xa mặt thôi đấy.

Triệu Mỹ Mỹ sốt ruột, mấy cục mụn chết tiệt này sắp khiến cô nàng phát điên rồi.
Sau đó, thấy Diệp Phàm chuyên tâm bôi thuốc. Đương nhiên, thằng nhãi này có thể cách không bôi thuốc, nhưng có điều, lúc này tên nhãi này không làm như vậy.
Hơn nữa, còn ra sức mát xa khuôn mặt của Triệu Mỹ Mỹ, muốn sờ ở đâu thì sờ, giống một chuyên viên mát xa mặt. Làm Triệu Mỹ Mỹ xấu hổ, vô cùng thẹn thùng.
Sau đó, Diệp Phàm lại thi triển thuật châm cứu. Hai thứ dung hợp lại, quả nhiên tạo ra hiệu quả.
Hai tiếng sau, Triệu Mỹ Mỹ suýt chút nữa hét lên. Nhìn trái nhìn phải, vui vẻ như chú thỏ con tung tăng bước xuống lầu, nở nụ cười với cụ Triệu.

- Thế nào, người ta không lừa con chứ?

Lão Triệu cười nói.

- Rất thần kỳ, Diệp Phàm, anh có thể kiếm được cho tôi thêm vài viên thì tót biết mấy.

Triệu Mỹ Mỹ tham lam.

- Cái này, thuốc khó kiếm lắm. Làm cho cô thêm lần nữa thì được, chứ muốn vài lần thì không thể. Vừa rồi tôi đồng ý cho Triệu Tứ một viên rồi. thuốc này quả thực rất khó kiếm. Viên thuốc này là cũng lấy của Viên Viên đem tới. Tối nay về nhà không biết phải ăn nói thế nào, chắc phải lấy bông gòn nhét vào tai mất.

Diệp Phàm nói.

- Hihihi...

Triệu Tứ đột nhiên xuất hiện, cười lớn, nói:

- Kiều Viên Viên là con cọp cái sao? Không thể nào, nghe nói vị tiểu thư của Đại viện Kiều gia kia rất biết đối nhân xử thế, ở thủ đô chắc hẳn chỉ có vài người biết cô xuất thân từ Đại viện Kiều gia.

- Cô ấy rất tốt.

Diệp Phàm gật đầu, xin phép lão Triệu về nhà xử lý phiền phức.

- Haha, cứ từ từ, đừng vội, phiền phức ấy à, chắc cũng ổn rồi đấy.

Triệu Bảo Cương cười cười.

- Phải không? Vậy thì tốt quá.

Diệp Phàm gật đầu giả bộ không biết gì, cáo từ ra về.

- Chú hai, bắt Hứa Tam Cường chưa?

Triệu Mỹ Mỹ vừa tiễn Diệp Phàm xong đã vào hỏi Triệu Quát.

- Con bé này, vì con mà chú hai phải mất mặt đấy.

Triệu Quát vừa buồn cười vừa bực mình nói

- Cảm ơn chú hai, để Tiểu Mỹ đánh đàn cho chú nghe nhé!

Triệu Mỹ Mỹ cười tươi như hoa nói.

- Đàn đi, đàn đi, đàn một khúc để chú hai thưởng thức.

Triệu Quát nói, ngồi xuống sofa khép hờ hai mắt.

- Lý do là gì?

Triệu lão đột nhiên hỏi, hơi khó hiểu.

- Sở Khoa học Quân sự.

Triệu Quát nói.

- Sở Khoa học Quân sự, ngôi nhà cũ của nó sao có thể là Sở Khoa học Quân sự được?

Triệu Bảo Cương có chút nghi hoặc.

- Thằng nhóc đó rất lợi hại, rất thông minh, giỏi lợi dụng tất cả những điều kiện của mình. Kiếm tấm biển của Sở Khoa học Quân sự treo lên có gì khó khăn đâu. Chắc lần này Hứa Tam Cường phiền phức to, vì, y đã đập Sở Khoa học Quân sự, đây là vùng cấm quân sự.

Nếu nói nghiêm khắc thì phải lên tòa án quân sự. Dù là Hứa gia, nhưng đụng đến cơ mật quân sự, cũng khó mà dàn xếp được.
Thủ đoạn của Diệp Phàm, Triệu Quát con coi như cũng đã được lĩnh giáo. Nhưng, đến giờ con vẫn không hiểu tại sao Diệp Phàm lại phải làm lớn chuyện như vậy?
Nghe nói lúc đầu có người làm ầm ĩ Diệp Phàm bèn tránh đi không hề ra tay ngăn cản. Dựa vào năng lực của nó, ai có thể đập được tường nhà nó chứ?
Nó cứ mở trừng trừng mắt chờ người ta đến đập tường, ngay đến bảng Hồng Diệp bảo cũng để cho đập. Tên này, có thể hạ độc thủ với chính mình như vậy, chắc chắn là có mục đích, kỳ lạ thật.
Triệu Quát cũng có chút nghi hoặc khó hiểu nói.

- Đúng là kỳ lạ.

Triệu Bảo Cương cũng gật gật đầu, rơi vào trầm tư. Nguồn: https://trumtruyen.com
Xe vừa mới chạy đến cửa chính, Triệu Tứ gọi điện nói:

- Anh cứ thế mà đi à?

- Không đi chẳng lẽ còn phải qua đêm?

Diệp Phàm nói.

- Anh còn chưa bôi thuốc cho em?

Triệu Tứ hừ nói.

- Không phải đã nói với em, còn lại 1 viên, để em gái em dùng sao?

Diệp Phàm nói.

- Mặt em gái em anh sờ hết rồi à?

Giọng Triệu Tứ hơi có chút ghen tuông.

- Có cách nào khác, không làm như vậy sao trị được mụn cho cô ấy.

Diệp Phàm nói giọng bất đắc dĩ.

- Em mặc kệ, chắc chắn là anh còn, đừng có lừa em. Trước đây ở Cổ Xuyên không phải anh đã lừa bốn chị em em như vậy sao.

Triệu Tứ nhõng nhẽo.

- Ở nhà còn 1 viên, nhưng anh không đem theo.

Diệp Phàm nói.

- Vậy anh chờ đó, em đến nhà anh dùng thuốc.

Triệu Tứ nói.

- Cái này...

Đầu Diệp Phàm căng lên, Kiều Viên Viên đang ở nhà, sao đưa Triệu Tứ đến dùng thuốc được chứ.

- Không dám có phải không, muốn lừa em à?

Triệu Tứ tức giận nói.

- Được rồi, em vào xe của anh đi, còn một viên anh cho em.

Diệp Phàm nói.

- Em biết là anh gạt em mà, thật nhỏ mọn, ngay cả em cũng lừa.

Triệu Tứ hừ nói, không lâu sau đã bước đến bên cạnh xe.

- Đến khách sạn dùng thuốc nhé.

Diệp Phàm nói.

- Không đi, vô vị.

Triệu Tứ bỉu môi.

- Vậy đi đâu?

Diệp Phàm hỏi.

- Tìm chỗ nào không có ai, em muốn dùng thuốc ở ngoại ô.

Triệu Tứ nói xong, mặt hơi ửng đỏ.

- Ừ!

Diệp Phàm trong lòng không nghĩ gì, lái xe ra vùng ngoại ô. Một tiếng sau xe dừng lại ở một rừng cây không bóng người.

- Để anh ngã ghế ra sau, dùng thuốc ở trên xe luôn. Ngoài cỏ có sâu đấy.

Diệp Phàm nói, tay vừa động một cái, hàng ghế sau ngã ra.
Điều khiến Diệp Phàm không ngờ là, ghế sau vừa ngã ra, Triệu Tứ đột nhiên như một con hổ cái nhào đến, đè hai người ngã xuống ghế.
Ghế sau khi ngã ra rất rộng rãi, biến thành chiếc giường rộng 1m8. Hơn nữa, trong xe còn mở nhạc, mở điều hòa, không khí tương đối lãng mạn.

- Hôn em đi...

Triệu Tứ giống như điên cuồng, cô khép hờ mắt, có chút mê loạn kêu lên. Tay vuốt ve trước ngực Diệp Phàm.

- Tiểu Tứ.

Diệp Phàm cũng bị kích động. Hai người nhanh chóng cuốn lấy nhau.
Không lâu sau, tiếng nhạc lại vang lên, lúc này, cơ thể Triệu Tứ tiểu thư đã lộ ra giữa núi rừng. Làn da trắng như tuyết, khuôn mặt nhẵn mịn, đùi thon dài, mông vểnh cao, dưới sự điên cuồng của Diệp Phàm, hung hăng tiến vào vùng cỏ hoa thơm ngát.
Triệu Tứ hoàn toàn mê loạn, cô liều mạng kêu lên, muốn...
Phụ nữ khi điên cuồng lên quả ghê gớm!
Dù Diệp Phàm đã ăn quả Thái tuế nhưng cũng cảm thấy không chống lại nỗi. Tuy nhiên, may đây là Diệp Phàm.
Còn Triệu Tứ tình cảm bao năm nay dường như đều bộc phát. Lần trước cả hai đều say rượu nên chắc hẳn đều không có cảm giác gì.
Lần này mới thực sự là bắn súng.
Rất lâu sau, chiếc Cherokee mới ngừng run rẩy. Điều hòa vẫn mở, nhưng, hai cơ thể trong xe đang quyện lấy nhau vẫn chảy đầy mồ hôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.