Chương trước
Chương sau
Tuy nhiên, ông chủ Ngưu nói là lão Chu làm việc đó không sợ ông ấy phát hiện bởi vì ông ấy bán thịt chó, sao có thể dễ dàng phát hiện?
Hơn nữa, lão Chu vì che dấu sự thật, không ngờ bán thịt giữa đêm khuya. Việc này không phải bịt tai đi ăn trộm chuông sao?
Ông ta làm sao nghĩ muộn thế ông chủ Ngưu còn trở về quán. Bởi vì, bình thường ông chủ Chu cũng không vể quán ngủ, chỉ có thuê một bảo vệ trống quán thôi. Lần này bị đánh chỉ là trùng hợp thôi, thật sự là hiện nguyên hình.

- Ông chủ Ngưu nghi ngờ cũng có lý, tuy nhiên nếu chỉ giấu con có một trăm ngày thì coi như là số phận. Vì sao ông chủ Ngưu không báo cảnh sát, để công an điều tra không phải tiện hơn sao, việc này phòng kiểm tra làm không thỏa đáng. Phòng kiểm tra cũng không phải là cơ quan công an.

Diệp Phàm hỏi. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Trong này cũng có nguyên nhân, theo ông chủ Ngưu nói là sợ ảnh hưởng đến kinh doanh của ông ấy. Cho nên, chó ngao mất tích sẽ không báo cảnh sát.Ông chủ Ngưu muốn tự mình giải quyết việc này.

Tuy nhiên, phát hiện lão Chu bán canh chó ngao xong thì ông chủ Ngưu tức giận lập tức đến quan của ông chủ Chu chất vấn.
Không thể tưởng tượng được lão Chu nói năng hùng hồn rằng con chó ngao này ông ta mua từ đâu. Còn nói hơn sáu vạn đồng tiền, lúc ấy ông chủ Ngưu vô cùng tức giận, phi một ngụm lên mặt đất.
Chỉ mắng lão Chu,một con chó ngao sáu vạn đã mua được là không thể nào.
Về sau, hai nhà liền ầm ĩ lên. Cuối cùng người ngày càng nhiều, ông chủ Ngưu gọi hết bạn bè thân thích đem chó lại đây, tại chỗ đập rất nhiều bàn ghế nhựa của ông chủ Chu.
Mà lão Chu cũng là cửa hiệu lâu đời, đương nhiên không nuốt được cơn giận này. Lập tức cũng gọi bạn bè, không lầu cũng ầm ầm đến mấy chục người.
Cuối cùng tất nhiên thiếu chút nữa gây ra sự kiện tập thể. Đây chính là ở Bắc Kinh việc này xảy ra rất lớn. Cho nên, không lâu sau phòng Ngũ Mã của công an quận nhận được cảnh sát báo mới ngăn lại việc không tiến triển thêm.
Trưởng phòng Dương nói.

- Công an ra tay, vụ án này còn chưa có kết luận, còn phải tìm chúng ta để làm gì?

Diệp Phàm có chút không rõ hỏi Dương Tiến.

- Vụ án này cũng có chút tinh xảo, không ngờ không tra được rõ. Sau đó tôi nghe ngóng mới biết có người đã nói trước.

Chuyện này cứ kéo dài mấy tháng, hai ông chủ Ngưu Chu đều không thể kinh doanh nổi.
Lão Chu muốn làm món ăn, ông chủ Ngưu liền tìm cách gây phiền toái. Ông chủ Ngưu muốn mua chó, ông chủ Chu cũng ra tay sau lưng. Dù sao cũng dùng mọi thủ đoạn cuối cùng hai cửa hàng kinh doanh xuống dốc không phanh. Mà chu Lão cảm thấy mình oan ức, thấy công an vẫn không làm gì, cho nên phản ứng lên trên. Không thể tưởng tượng được vẫn không được, ông chủ Ngưu một mạch phản ứng đến phòng kiểm tra.
Phòng kiểm tra cũng cử người xuống kiểm tra đôn đốc. Kết quả vẫn không kết luận được. Lão Chu quả thật có chút thần thông, Quận ủy không được liền làm ầm ĩ tới thành phố, cuối cùng còn phản ánh lên trên, không ngờ đến tận chỗ chúng ta.
Trưởng phòng Dương vẻ mặt buồn bực nói.

- Báo thì báo đi, vì sao các anh không điều tra ra. Các anh tra không ra hoàn toàn có thể đôn đốc cơ quan công an điều tra.

Diệp Phàm nói

- Chúng tôi đôn đốc người ta cũng buồn rầu, nói là không có manh mối, tra như thế nào? Ngay cả trong lịch sử cũng có những vụ án lớn không điều tra ra.

Huống chi trong xã hội hiện đại, phần tử phạm tội ngày càng giảo hoạt. Nhất thời không điều tra ra cũng là bình thường.
Nhưng ông chủ Ngưu vừa thấy ông chủ Chu như thế, ông chủ Ngưu cũng đến phản ánh ở phòng kiểm tra chúng ta. Chúng ta cũng không phải là công an, việc này thật sự là khó khăn.
Lưu Tiền nói vẻ mặt giận dữ.

- Việc này anh muốn là không làm xong, sao không đến tìm chủ nhiệm Tiền Trần, anh ta là lãnh đạo phân công quản lý phòng anh, quản lý nội bộ.

Diệp Phàm giọng hơi vẻ trách cứ ý là anh không tìm lãnh đạo phân công quản lý, tìm tới làm phiền tôi làm gì, việc nhỏ nhất cũng gây sức ép lên đầu chủ nhiệm như tôi, còn muốn tôi sống không.

- Chủ nhiệm Trần lúc đó cũng tiếp nhận, cũng đưa chúng tôi đi điều tra. Tuy nhiên, cũng không có kết quả. Gần đây chủ nhiệm Trần bệnh hoạn, hiện tại đang ở trong viện điều dưỡng. Cuối cùng việc này tôi cũng không biết làm thế nào.

Dương Tiền nói.

- Chủ nhiệm Tiền dưỡng bệnh không phải còn có đồng chí Quý Phát sao?

Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói, có chút tức giận. Bởi vì Quý Phát là chủ nhiệm thường trực của phòng kiểm tra, chuyện nhỏ như thế này cũng báo cao cấp trên, Dương Tiên có vẻ như vượt cấp.
Dương Tiến vừa nghe thế, trán cũng đổ mồ hôi. Có chút khó chịu nói:

- Việc này tôi đã phản ứng với phó chủ nhiệm.

Tuy nhiên, phó Chủ nhiệm Vu nói phòng Kiểm tra nhiều việc, Phó chủ nhiệm thường trực như y cũng phải phân ra làm nhiều người.
Cho nên bảo tôi tự đi thăm dò. Tôi thật sự thấy để hai nhà Ngưu Chu làm ầm ĩ không được, tôi tìm chủ nhiệm Vu, y nói y không có thời gian, đệ bút đi lên.

- Thôi vậy các anh cũng vất vả, tài liệu ở đây, ngày mai tan tầm chúng ta xuống đó một chút. Dù sao tôi cũng chưa đi dạo Bắc Kinh, tiện thể đi dạo luôn.

Diệp Phàm nhíu mày nói, thầm nói đúng là Vu Quý Phát muốn mình làm thiêu thân.
Tuy nhiên, lại không giống, việc này phát sinh từ tháng chín năm ngoái, lúc đó mình vẫn đang ở Đông Cống. Mặc dù là đối đầu với hắn cũng không thể biết được hắn sẽ về Bắc Kinh nhậm chức.
Tuy nhiên, đối với chuyện cửa hàng thịt chó Diệp Phàm thật sự cảm thấy có hứng thú. Muốn xem rốt cuộc người như thế nào làm khó dễ trong đó.
Nếu sau lưng hai nhà Ngưu Chu không có ai, thì chuyện nhỏ này không có khả năng báo đến tận phòng kiểm tra.
Xem ra, Bắc Kinh không có việc nào là nhỏ. Có lẽ, một chuyển nhỏ gặp các bộ và ủy ban thành chuyện lớn hết.
Dương Tiến vừa mới đi ra điện thoại Diệp Phàm vang lên, vừa thấy dãy số là Vương Triều gọi đến.

- Anh Diệp chuyện lão Phi thiên đã giải quyết xong.

Vương Triều nói.

- Giải quyết thế nào?

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

- Đóng một tháng, về sau nộp tiền bảo lãnh thì về. Bởi vì Hoàng Đẳng chỉ chạm vào, tính ra cũng là chuyện nhỏ. Cũng phù hợp với điều khoản của pháp luật. Đương nhiên, giải quyết việc này có thể lớn có thể nhỏ. Tuy nhiên, sở Công an cũng phải suy xét, bàn tay cũng có ngón dài ngón ngắn đúng không?

- Tốt, chủ tịch Vương Quốc Chương giải quyết thế nào. Còn cả Giám đốc tập đoàn Tả Mộc Bắc Kinh Thái Bình nữa?

Diệp phàm hỏi.

- Chỉ là làm thuê thôi, bắt giam một tháng rồi thả hết.

Vương Triều nói.

- Ra tay rất nhanh, xem ra, không đầy mười ngày, tin rằng

Tuy nhiên, mặc dù bọn họ không muốn thì Diệp Phàm cũng phải chấm dứt việc này. Chuyện liên quan đến mấy vạn dân chúng là chuyện lớn, chúng ta không thể để dân chúng rơi lệ.
Nhóm tham quan lớn như Giang Đô, sâu mọt của quốc gia, Diệp Phàm tôi tuyệt đối không nương tay. Tuy nhiên, tin rằng Tề Phóng Hùng cũng giải quyết được đúng không?
Diệp Phàm hỏi.

- Đương nhiên, Tề Phóng hùng cũng phải nắm chặt phương diện này để xây dựng. Đầu từ rất nhiều tiền để ủy viên Trương xuống xây dựng dự án.

Ví dụ như cải tạo khu nhà ở của người dân, xây dựng khí me tan nông thông, tiểu học hi vọng… Tin rằng những công trình này sau sẽ có lợi ích thực tế.
Chỉ có điều, cứ như vậy anh Diệp muốn nghiêm trị tên này còn có chút khó khăn. Huống chi Tề Phóng Hùng đã giải quyết một nhóm người.
Vương Triều nói.

- Theo cậu điều tra thì Tề Phóng Hùng giải quyết bao nhiêu người?

Diệp Phàm hỏi.

- Một phần ba thành viên, còn lại hai phần ba cán bộ có lẽ nhất thời Tề Phóng Hùng không tra ra. Huống chi việc này còn liên quan đến một số lãnh đạo Tỉnh ủy Giang Đô, cho nên, mặc dù là Tề Phóng Hùng cũng có điều kiêng kỵ.

Vương Triều nói.

- Tề Chấn Đào mới vừa nhậm chức, Tề Phóng Hùng không thể có hành động lớn ở Giang Đô. Việc này nếu thật sự muốn xử lý một số lãnh đạo của Giang Đô Tề Phóng Hùng năng lượng còn quá nhỏ.

Muốn xử lý phải xin chỉ thị của Trung ương. Vừa mới nên ra việc này không phải bị khám phá hết sao, cuối cùng Tề Phòng Hùng chắc chắn bị liên lụy.
Cho nên, việc này, Tề Phòng Hùng có lẽ là bắt nhỏ phóng lớn. Nếu trên không có động tác Tề Phóng Hùng cùng sẽ mắt nhắm mắt mở.
Nếu ở trên tra xuống, Tề Phóng Hùng có lẽ đã chuẩn bị tâm lý trước, hơn nữa, việc này kéo dài càng lâu càng tốt.
Cho đến lúc này Tề Chấn Đào đã ngồi vững, Tề Phóng Hùng hoàn thành nhiệm vụ của em, cũng có thể thỏa mãn cảm ơn.
Tuy nói hắn tự mình xử phạt nhưng so với việc Tề Chấn Đào mất chức mạnh hơn nhiều.
Diệp Phàm nói.

- Việc này đương nhiên,

Vương Triều nói

- Tuy nhiên, Tề Phóng Hùng có lẽ sẽ không tưởng được việc này lại xảy ra nhanh đến thế.

- Ừ, Yến Xuân Lai hành động nhanh, xem ra ân oán giữa tôi và ông ta không chết không ngừng.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.

- Ai sống ai chết vẫn còn chưa định số. Tuy nhiên uyền chủ động nằm trong tay chúng ta. Chúng ta có chứng cứ xác đáng, tin rằng Trương Hướng Đông muốn bắt bẻ chúng ta cũng không dễ dàng. Đến lúc đó, chúng ta sẽ quay giáo phản kích.

Vương Triều lạnh lùng nói.

- Đó là điều đương nhiên, chúng ta cũng dần trưởng thành rồi. Không phải kẻ nào cũng có thể gây khó dễ được.

Diệp Phàm nói đến đây thì dừng lại một chút, một lúc sau mới nói:

- Vương Triều, chuyện cậu về Bộ Công an anh Thiết làm đến đâu rồi.

- Anh Thiết nói vẫn còn đang tranh thủ, chắc là còn phải đợi một thời gian nữa. Anh ấy bảo tôi không cần phải quá lo lắng, chắc là sẽ không có vấn đề gì. Không phải chỉ là một là chức Phó cục trưởng thôi sao?

Vương Triều có vẻ rất tự tin nói.

- Ừ, nếu là cấp bậc Giám đốc sở thì phân lượng phải nặng, muốn tranh thủ được thì anh Thiết cũng có chút khó xử. Cậu bây giờ là cấp Phó giám đốc sở nên cũng dễ hơn. Đến lúc đó anh em chúng ta gặp mặt ở thủ đô, cùng nhau lập sự nghiệp…

Diệp Phàm nói, hào hứng mười phần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.