- Em hai, không việc gì chứ?
Võ Mã Đỉnh hai mắt thoáng hiện hung quang như lang sói, lão hung hăng nhìn Diệp Phàm chòn chọc, hừ nói:
- Thủ đoạn của các hạ thật là ti tiện, không ngờ lại dùng âm ba công đả thương cả một người bình thường.
- Âm hiểm, âm hiểm, chúng ta cùng lên xử tên tiểu tử này!
Lúc này, người nào đó trong đám Võ gia hô to một tiếng, lập tức, mấy trăm người nhà họ Võ toàn bộ đều kích động, xắn tay áo xổ về phía mấy người Diệp Phàm.
- Đứng lại!
Diệp Phàm dụng hóa âm mê thuật rống lên một tiếng, đám người nhà họ Võ sửng sốt mất một lúc rồi mới dừng bước, Diệp Phàm hừ nói:
- Nếu bàn về âm hiểm, tôi thực không bằng các người. Nguồn truyện: Truyện FULL
Võ Mã Đỉnh, cái gì mà người thường chứ. Người thường, em hai của ông là cao thủ gảy hồ cầm. Muốn dùng mấy điệu cầm xằng bậy nhiễu loạn tâm tình bọn tôi, Diệp Phàm tôi nói vậy có oan không.
Còn nữa, mấy cái ghế các người đưa đến, các người nhìn xem, so với ghế các người đang ngồi có phải nhỏ hơn một cỡ hay không.
Đây là đạo đãi khách của Võ gia các người, một danh gia được xưng tụng là 'Tiểu võ vương' sao? Thật sự là khiến Diệp mỗ vô cùng thất vọng.
Đường đường là nhà của Dương cực Đạo Thuận trong ngũ cực mà thực không ngờ ngay từ đầu đã chơi khắm khách khứa kiểu này. Đánh nhau kịch liệt thì có thể nhưng cũng phải chính đại quang minh. Tiền bối Đạo Thuận nếu nhìn thấy hậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1761369/chuong-2068.html