Chương trước
Chương sau

- Làm gì được coi là đồ cổ, chỉ có thể nói là một cái miếu hoang. Ngay một vị hòa thượng cũng không có, chỉ có một ni cô tu hành. Ôi, thật là đáng thương, một mình ở trong cái miếu hoang đó, thiếu chút nữa còn bị Tùy đường hảo hán "thần quyền thái bảo" dùng thần quyền đánh sập rồi.

Lý Xương Hải thực không phải bình thường. Không nói thẳng vào người thân của lão Câu Tần Thúc Bảo. Mà lòng vòng đưa ra một cái biệt hiệu.

- Thần quyền thái bảo…

Câu Trấn Nam nhắc lại một câu, đột nhiên thân mình chấn động, nói thần quyền thái bảo chẳng phải ý nói là Tần Thúc Bảo hay sao? Người thân của tôi có biệt hiệu như thế, lẽ nào lão Lý ám chỉ người thân của tôi đã làm điều gì rồi, mẹ kiếp, thằng nhóc này liệu có phải lại gây ra phiền toái rồi.
Bởi vì lão Câu đã từng giải quyết cho Tần Đại Thiếu nhiều lần rồi. Là người thân cũng là việc không làm khác được, bởi vì quá thân thiết rồi.

- Đúng, đúng, ha ha, thần quyền thái bảo, thần quyền vô địch.

Lý Xương Hải vẫn cười ha hả, làm Câu Trấn Nam nghe đặc biệt chói tai.
Câu Trấn Nam muốn lập tức dừng cuộc nói chuyện để đi hỏi về chuyện này, tuy nhiên, Bí thư Lý chưa gác máy, thì mình cũng không nên gác máy trước.
Hơn nữa, Câu Trấn Nam cảm thấy người thân của mình nhất định có chuyện, vì thế cũng muốn Lý Xương Hải lật ngửa lá bài ra.

- Tùy đường xếp hạng rất cao đúng không, đương nhiên cũng rất lợi hại.

Câu Trấn Nam cũng đang giả ngốc.

- Tuy nhiên, xã hội hiện đại, nắm đấm có to cũng không thắng nổi súng đạn có phải không nào? Hơn nữa có lúc thần quyền cũng sẽ đập vỡ tấm sắt. Lão Câu không muốn nói chuyện tào lao nữa, tôi nhận điện thoại đã nhé. Anh cũng phải nghỉ ngơi rồi có phải không?

Lý Xương Hải gác máy, để cho Câu Trấn Nam có thời gian hỏi thăm tình hình.
Câu Trấn Nam bước nhanh lên trên lầu, nhìn thấy vợ Tần Phương đang nhìn điện thoại, không kìm được hỏi:

- Thúc Bảo đâu?

Tần Thúc Bảo thực ra là con trai của anh vợ Câu Trấn Nam.

- Nó đang tắm.

Tần Phương trả lời.

- Lập tức gọi nó ra đây!

Câu Trấn Nam mặt trầm lại, chút nữa thì hét lên.

- Anh hét cái gì chứ, nó đang tắm, chờ chút nó sẽ ra.

Tần Phương liếc chồng một cái, hừ một tiếng tỏ vẻ không bằng lòng.

- Lập tức ra đây, thằng ranh này, chỉ mang đến phiền phức cho tôi thôi!

Câu Trấn Nam cáu lên, thuận tay đập mấy cái lên bàn trà.
Tần Phương nhìn thấy, biết là có việc, cũng không dám cãi lại nữa, vội vàng lên lầu gọi cháu ngoại Tần Đại Thiếu xuống.

- Chú, có chuyện gì thế ạ, hì hì.

Tần đại thiếu gia quấn chiếc khăn tắm trên người đi ra.

- Chuyện gì, thằng nhóc này, mày làm chuyện gì còn phải để tao hỏi sao?

Câu Trấn Nam mặt hầm hầm nói.

- Cháu…cháu có làm gì đâu ạ?

Thực ra Tần Thúc Bảo cũng hơi chút chột dạ.

- Mày còn dám cãi à, gần đây có phải đã đi Cổ Xuyên không?

Câu Trấn Nam lại đập một cái lên bàn, làm mấy chiếc chén trà rung lắc.

- Trấn Nam, anh biết rõ rồi sao? Chỉ là một chuyện nhỏ hà tất phải xung với Thúc Bảo như thế, anh đừng làm nó sợ.

Tần Phương nói.

- Nói nhanh!

Câu Trấn Nam hung hăng nói.

- Chú…chú…

Tần Thúc Bảo đúng là rất sợ chú mình, dù sao lão Câu cũng đã một đời làm công an rồi, nét mặt này đã dọa được không ít kẻ xấu.
Vì thế Tần đại thiếu gia tuy bên ngoài uy phong nhưng trước mặt lão Câu thì trở nên ngoan ngoãn giống như chuột gặp phải mèo, tự nhiên y trở nên lắp bắp, nói nửa ngày cũng chưa hết được một câu rõ ràng.

- Thôi được, em nói cho anh biết…

Tần Phương kể lại một lượt rõ ràng, không hề giấu diếm điều gì. Cuối cùng còn thêm vào một câu:

- Cũng chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, cũng không phải thật sự là đánh ni cô kia. Hơn nữa, Thúc Bảo chúng nó cũng đã bị ni cô xấu kia đánh rồi. Tôi còn chưa tìm chúng tính sổ, lẽ nào bọn họ lại dám gây sự. Lão Câu, lão Tần gia chúng ta cũng không phải nhu nhược để ai thích gây khó dễ cũng được phải không nào?

- Việc này là bà giải quyết?

Câu Trấn Nam nổi xung lên nhìn vợ.

- Chẳng phải đã nói với anh rồi sao, chỉ là chuyện nhỏ, anh làm ầm lên gì chứ?

Tần Phương có thể cũng tức giận một chút, cũng lớn tiếng nói lại.
Bởi vì Tần gia không thiếu tiền. Câu Trấn Nam có thể ngồi vào vị trí ngày hôm nay cũng là nhờ Tần gia đã chi một khoản lớn.

- Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ cái con khỉ!

Câu Trấn Nam "hừ" một tiếng, ngồi phịch xuống sô-pha, trầm lặng một hồi và thở dài nói:

- Bây giờ chuyện này không nhỏ nữa rồi, đã kinh động đến Lý Xương Hải. Cô nói xem bảo tôi phải giải quyết thế nào?

- Bí thư Lý!

Quả nhiên nét mặt Tần Phương có chút biến sắc, há mồm thè lưỡi nói:

- Bí thư Lý cũng thật là, việc nhỏ như vậy cũng để ý.

- Cô hiểu cái gì!

Câu Trấn Nam mắng một câu, đi lên lầu vào phòng làm sách, suy nghĩ một hồi, tình trạng cũng chẳng khác Lý Xương Hải là mấy, cầm điện thoại lên lại đặt xuống mấy lần cuối cùng cũng bấm số gọi.

- Bí thư Lý, tôi đã mắng cho Thúc Bảo một trận rồi, thằng nhóc này thật chẳng ra gì. Làm sao có thể làm chuyện như thế. Không phải là một nghĩa trang, người nhà Tần gia họ rất tín phụng cái này, rất coi trọng vùng đất này. Anh yên tâm tôi sẽ xử lý tốt.

- Vâng, có thể xử lý thì tốt rồi. Tuy nhiên, việc này tôi cũng không tiện nói.

Lý Xương Hải lại dùng phương pháp lạt mềm buộc chặt.

- Việc này, Bí thư Lý, anh nói đi, mức độ chuyện này lớn thế nào?

Câu Trấn Nam trong lòng hơi chút lo lắng, trong lòng nghĩ chuyện lớn cái rắm gì chứ Tiểu Lý tử, lẽ nào còn muốn đem chuyện này ra để chỉnh Câu Trấn Nam tôi.

- Việc này à, thực ra cũng không lớn lắm, nhưng mấu chốt là muốn nhằm vào ai. Trấn Nam không phải Lý Xương Hải tôi cứng nhắc đâu, chỉ là chuyện này tôi cũng khó giải quyết.

Lý Xương Hải tiếp tục thủ thuật nhắm mắt làm xiếc.
Tự nhiên là muốn để cho lão Câu đáp lại cái gì đó, có thể làm cho việc này từ xấu trở thành tốt, là một trò mà cao thủ trốn quan trường rất thích chơi. Việc này vốn dĩ sẽ ảnh hưởng đến Lý Xương Hải, tuy nhiên, có thể lợi dụng việc này làm cho Câu Trấn Hải nợ mình một món nợ ân tình lớn, đó chính là việc xấu biến thành việc tốt rồi.

- Khó giải quyết…

Câu Trấn Nam giật mình, nhắc lại câu này và hỏi:

- Việc này không biết Bí thư Lý nói như thế nào?

- Ha ha, thôi vậy, một việc nhỏ thôi mà, chúng ta không nhắc đến nữa. Lão Câu, nếu đã tán gẫu thì hay là chúng ta hãy nói chuyện về vấn đề của Sở công an thành phố Thương Hải đi. Vấn đề này lần trước chưa nói xong, chúng ta tiếp tục nói đi, thời gian không chờ con người, chúng ta là lãnh đạo đều hiểu rất rõ, thật sự là khó đấy!

Bởi vì, Cục công an thành phố Thương Hải đang thiếu một Phó cục trưởng. Lý Xương Hải đương nhiên muốn tiến cử người thân tín của mình vào đó, còn Câu Trấn Nam cũng đang kỳ vọng vào thành phố Thương Hải. Bởi lẽ thành phố Thương Hải là thành phố trực thuộc tỉnh, lại là đặc khu, ai cũng muốn nắm trong tay Cục công an thành phố Thương Hải.
Đúng là tên khốn Tiểu Lý tử, giờ phút quan trọng lại nói chuyện người ta, đây rõ ràng là muốn bắt chẹt lão Câu này. Câu Trấn Nam chút nữa thì điên lên, tuy nhiên không nói không được, đành phải nói chuyện phiếm với Lý Xương Hải, rồi tự nhiên cũng phải lui bước thôi.
Cuối cùng cũng hỏi

- Bí thư Lý, việc này tôi nhất định nghiêm túc xử lý.

- Nghiêm túc hay không đó không phải là việc của chúng ta nữa rồi, việc này nói ra cũng chỉ là việc nhỏ thôi.

Tuy nhiên, lão Câu à, không phải là Lý Xương Hải tôi muốn như thế, chì là việc của ni cô kia không ngờ lại liên quan đến chủ nhiệm Diệp ở Văn phòng trung ương.
Hôm đó Thúc Bảo đúng lúc đụng phải Chủ nhiệm Diệp, Chủ nhiệm Diệp vẫn truy cứu việc này, anh xem, tôi cũng không dễ xử lý.
Vì thế vẫn phải tỏ ra nghiêm túc một chút mới được. Nếu không...
Lý Xương Hải bỏ lửng câu nói ở đó.

- Chủ nhiệm Diệp, chính là Chủ nhiệm Diệp ở Cổ Xuyên đó sao?

Quả nhiên Câu Trấn Nam giật mình hỏi.

- Không phải anh ta thì còn là ai. Việc này chủ nhiệm Diệp theo dõi rất sát anh cũng hiểu rõ năng lực của anh ta rồi đấy. Hai người chúng ta đừng nói chuyện gia đình nữa. Chủ nhiệm Diệp nói phải xử lý xong trước tối mùng 4, anh xem thế nào?

Lý Xương Hải cố ý hỏi.

- Nhất định phải xử lý.

Câu Trấn Nam mặt khó chịu, gác máy điện thoại xong suýt chút nữa đập vỡ điện thoại rồi. Lão đi thẳng xuống phòng khách, chỉ Tần Thúc Bảo mắng:

- Mày cút ngay cho tao! Gây ra việc như vậy còn dám vác mặt về đây. Tao nói, thảo nào mà mấy hôm nay mày lại ngoan ngoãn ở nhà như vậy, bình thường đâu có nhìn thấy bóng mày.

- Lão Câu, việc này rốt cuộc thế nào rồi, có phải là Bí thư Lý cố tình muốn xử lý?

Tần Phương có chút không bằng lòng.

- Cô hiểu cái gì, việc này, hôm đó đúng lúc Thúc Bảo đánh người có phải có một thanh niên đứng bên cạnh nhìn thấy không?

Câu Trấn Nam hung hăng hỏi.

- Việc này...

Tần Phương vẫn còn muốn giả bộ ngớ ngẩn.

- Lúc này rồi cô còn không nói sự thật, lẽ nào thực sự muốn Câu Trấn Nam tôi tống Thúc Bảo vào tù. Cô đúng là, chính vì cô quá chiều nó làm nó hư hỏng, cô biết gì không? Người thanh niên đó là người nổi tiếng ở tỉnh Nam Phúc chúng ta, đó là Diệp Phàm người huyện Cổ Xuyên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Câu Trấn Nam tức đến mức môi run lên bần bật.

- Diệp Phàm, chưa nghe nói đến, thế thì làm sao?

Tần Phương lắc lắc đầu vẻ mặt mê muội hỏi.

- Cô...cô...

Câu Trấn Nam tức khí chỉ tay vào bà vợ mắt trợn trừng lên nói:

- Thôi đi, cô quả thực cũng không hiểu rõ anh ta. Bây giờ người ta đã được điều đến làm chủ nhiệm Phòng Thanh tra văn phòng trung ương rồi, chính là Phó chủ nhiệm văn phòng chủ tịch Đường.

Cô nói xem, Câu Trấn Nam tôi có mấy cái đầu để có thể đấu với anh ta. Nếu như việc này không xử lý, người ta là chủ nhiệm phòng Thanh tra, xuống thanh tra. Câu Trấn Nam tôi còn giữ nổi chiếc mũ này không?
Cô xem, lão Lý không phải đứng ra nữa là vì sao? Cô còn không hiểu sao?

- Cái này...tôi không biết được Chủ nhiệm Diệp kia lợi hại như vậy. Lúc đó nghe Vi Trưởng phòng công an huyện Cổ Xuyên gọi chủ nhiệm. Ai biết được anh ta là chủ nhiệm của văn phòng trung ương? Việc này, Trấn Nam, vậy phải làm sao đây?

Tần Phương có chút lo sợ.
Việc này liên quan đến chiếc mũ cánh chuồn trên đầu của chồng mình, nhưng lại sơ suất quá. Vì cái mũ này thân thích thế nào cũng phải bỏ qua một bên đã, không còn chiếc mũ nữa, họ hàng cũng có tác dụng gì?
- Thúc Bảo, cháu lập tức quay trở lại huyện Cổ Xuyên. Đúng rồi, gọi tất cả những người cùng đánh người cùng đến Công an huyện Cổ Xuyên đầu thú. Thái độ nhất định phải thành khẩn, phải thực sự nhìn lại mình, nếu cần cũng phải khóc ở đó, đối phương cần tiền thì đưa tiền, cần làm lễ để xin lỗi cũng phải làm. Tuy nhiên, cháu yên tâm, cháu sẽ không làm sao cả đâu. Ta sẽ chú ý.
Câu Trấn Nam nói, vỗ vỗ vai cháu nói

- Đi đi, ở đó vài ngày cũng không sao đâu, ta sẽ gọi điện bảo họ quan tâm đến cháu.

- Chú, thực sự phải đi sao, nhưng còn ngồi tù! Cô, cô nhanh nói đi, nghe nói trong tù rất loạn! Cháu không đi!

Tần đại thiếu gia sợ đến biến sắc mặt, đến giọng nói cũng run lên, dáng vẻ lúc này của tên tiểu tử này như con chó nghe thấy ngồi tù là sợ run lên.

- Trấn Nam, không còn cách nào khác sao, hay là chúng ta đi cầu xin chủ nhiệm Diệp.

Tần Phương vẻ mặt đáng thương nói.
- Không phải nói nữa, việc này người ta không buông lời. Nếu Thúc Bảo vẫn không đi, như vậy chuyện càng lớn hơn. Đến khi chủ nhiệm Diệp xuống thanh tra, cô bảo tôi phải nói thế nào. Hơn nữa, Thúc Bảo trốn ở nhà mình, nếu như chủ nhiệm Diệp nói ra, hai người chúng ta không thoát khỏi liên đới, đấy gọi là gì? Là bao che tội phạm, chồng của cô cũng phải vào tù đấy.
Câu Trấn Nam đương nhiên nói nghiêm trọng hơn một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.