Chương trước
Chương sau

- Cậu cũng biết kiếm tiền quá nhỉ?

Diệp Phàm không khỏi thở dài liếc nhìn Lý Tuyên Thạch, vị này trước kia là một gã quê mùa mộc mạc ngay cả tiền cũng không biết kiếm, ai có thể ngờ được mới có vài năm, anh ta đã là Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn đập nước Thiên Thủy với số vốn đăng kí lên tới hai trăm triệu. Anh ta của ngày hôm nay mặc một bộ đồ hàng hiệu, tóc chải bóng lộn. Có phong thái nghiễm nhiên của một ông chủ lớn, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây dùng trên người Lý Tuyên Thạch là vô cùng đúng. Đương nhiên, là cũng không cần đến ba mươi năm rồi.

- Trong mắt tôi, tất cả mọi thứ đều có thể biến thành tiền. Đặc biệt là đập nước Thiên Thủy của chúng tôi, từ sau khi nghe theo lời của anh phải khai thác phát triển du lịch.

Đúng là bởi vì dân chúng nơi này chất phác, sơn thuần thanh, thủy thuần tịnh, nét cổ kính của những ngôi nhà mới hấp dẫn du khách bốn phương đến đây nhiều như vậy.
Đập nước Thiên Thủy là biểu tương cổ xưa. Anh có thể còn chưa biết, đặc biệt là Long Mộ của chúng tôi, hiện nay là một trong những thắng cảnh náo nhiệt nhất.
Có thể nói thế này, trừ khu lưu niệm Cung cũ ra thì chính là Long Mộ. Đây là phát hiện lớn nhất của chúng tôi. Cổ mộ thần bí đời Đường, con người thần bí nhà họ Lý, lãnh tụ dòng họ Lư vân vân, hàng năm đều kiếm về cho chúng tôi một khoản lớn tiền vé vào cửa.
Anh nhìn xem, hiện tại từng nhà đều là nhà trọ nông gia. Có điều kiện còn làm nông gia nhạc, tập trung ăn uống ngủ nghỉ lại một nơi.
Bọn họ đều giàu, Trưởng thôn thôn đập nước Thiên Thủy tôi đây cũng ung dung đi lên. Chẳng những là đại biểu huyện, còn là đại biểu thành phố.
Bầu cử lần sau phải giành lấy chức đại biểu tỉnh, đại biểu Hội đồng nhân dân toàn quốc
Lý Tuyên Thạch ngoác miệng cười, liếc nhìn Diệp Phàm, nói,

- Tuy nhiên, hết thảy những thứ ở đây, đều bởi có anh nhắc nhở mới hoàn thành.

Tập đoàn đập nước Thiên Thủy lập nghiệp từ một chiếc máy nghiền đá cho đến hiện tại có tài sản hơn hai trăm triệu, lúc trước nếu không có anh, có lẽ, chúng tôi chỉ dừng lại ở làm ăn cỏn con.
Hiện nay không như vậy nữa, tầm mắt người dân đập nước Thiên Thủy cũng rộng ra rồi, nhận thức cũng cao rồi. Chúng tôi chẳng những đang mở ra toàn tỉnh, mà còn muốn phát triển ra cả nước, thậm chí, vượt qua biên giới đến tầm thế giới.
Trong lời nói của Lý Tuyên Thạch chứa đầy sự tự tin và tự hào, hơi lộ rõ bá khí.
- Ha ha, tôi chỉ là góp chút tác dụng nhỏ. Sự nỗ lực của bản thân các cậu mới là quan trọng nhất. Tất cả đây, đều là người dân đập nước Thiên Thủy cần lao tự mình giành được. Đương nhiên, người dẫn dắt đập nước Thiên Thủy là cậu đây công lao không thể không nhắc tới. Tuyên Thạch, nhìn thấy cuộc sống của các cậu ngày hôm nay, tôi thật sự là ngưỡng mộ a!
Diệp Phàm khiêm tốn nói.

- Tất cả đây đều là anh mang đến cho mọi người, ngưỡng mộ cái gì, anh chỉ cần đồng ý trở về, bảo đảm mọi người sẽ coi anh như thần vậy.

Lý Tuyên Thạch nói đùa.

- Tôi không phải thần, ha ha, cũng không làm nổi thần.

Diệp Phàm lắc đầu, thật ra, trong lòng cũng dấy lên niềm vui.
Đúng lúc này, không biết ai gọi to:

- Chủ tịch thị trấn Diệp đã trở lại, Chủ tịch thị trấn Diệp đã trở lại...

Lập tức, toàn bộ đập nước Thiên Thủy chấn động. Không lâu sau, liền thấy già trẻ trai gái toàn bộ đi về phía cung điện cổ. Có điều mấy phút sau, bên ngoài cung điện cổ đã chen chúc đầy người, giống như họp chợ vậy. Bởi vì đón tết, mọi người đều đang rảnh rỗi.

- Chủ….chủ tịch thị trấn Diệp, anh đã trở lại!

Một cụ ông chống gậy, run rẩy nhờ người dìu đến chỗ Diệp Phàm.

- Chào cụ, cụ ăn tết có vui không?

Diệp Phàm vội vàng bước tới trước một bước đỡ ông cụ, gương mặt nở nụ cười thân thiết.

- Vui vui! Chủ tịch Diệp, mọi người đều nhớ anh à. Mọi người đều nói, muốn đổi cung điện cổ thành khu lưu niệm Diệp Phàm. Tuy nhiên, mẹ nuôi anh không đồng ý. Nói là không may mắn. Cũng đúng, anh còn sống rất tốt mà, làm kỷ niệm cái gì chứ phải vậy không?

Lời cụ ông nói rất chất phác, khóe mắt Diệp Phàm có chút ươn ướt.
Nói:

- Đúng vậy, thật ra, cháu chỉ là vì mọi người làm một chút việc nhỏ. Cảm ơn mọi người còn nhớ đến Diệp Phàm cháu. Yên tâm, đập nước Thiên Thủy vĩnh viễn là một gia đình khác của Diệp Phàm cháu. Chỉ cần có thời gian rảnh, cháu sẽ trở về thăm mọi người.

Lập tức, tiếng vỗ tay như sóng triều dâng lên. Ồn ào bên ngoài Cung cũ.

- Chủ tịch thị trấn Diệp, tối nay đến quán cơm nông gia của tôi ăn cơm đi.

Một bà chị cười nói. Vừa nói như vậy, liền có mấy mươi hộ nhao nhao, ai cũng muốn mời Diệp Phàm về nhà ăn cơm.
- Được rồi, mọi người để Trưởng trấn Diệp nghỉ ngơi một chút. Anh ấy đi lâu như vậy cũng mệt rồi, bữa tối nay, Lý Tuyên Thạch tôi đã thu xếp cả rồi, mọi người đừng tranh với tôi nữa. Đương nhiên, nhà các vị có cái gì tốt, như thứ tốt trên núi đều có thể mang đến cung cũ, dì Kim Liên sẽ nấu thức ăn, sẽ để Trưởng trấn Diệp thưởng thức thổ sản của các vị.
Lý Tuyên Thạch mở miệng la lớn.

- Được được, chúng tôi về lấy.

Một vài người vừa đáp vừa quay người về nhà.
Tất nhiên, không còn ai tranh với Lý Tuyên Thạch nữa.
Đi vào Cung cũ, thấy quả là Lý Tuyên Thạch đã làm nó trở nên rất đẹp. Khi nhìn thấy những văn vật cổ mộ đời Đường mà lần đó vì bảo vệ nó một trận chiến đấu kịch liệt đã diễn ra, đôi mắt Diệp Phàm không khỏi có chút ươn ướt. Bởi vì, hắn nhìn thấy dáng vẻ Diệp Nhược Mộng phi thân toát lên cũng đã được Lý Tuyên Thạch kêu người điêu khắc ra.

- Haizz... Quá khứ hãy để cho nó trôi qua đi. Hiện tại, trong lăng mộ Nhược Mộng mỗi ngày cũng có cả ngàn du khách đến chiêm ngưỡng, thắp hương. Cô đã có được sự công nhận của nhân dân Trung Quốc. cô là một Nữ Anh hùng, mà bà mẹ anh hùng Diệp Kim Liên hiện tại đã là hướng dẫn viên Cung cũ. Mỗi tháng có thể lĩnh ba bốn ngàn tệ tiền lương.

Lý Tuyên Thạch vỗ nhẹ vai Diệp Phàm.

- Mẹ nuôi, bà có thể làm hướng dẫn viên?

Diệp Phàm thiếu chút nữa ngây ra.

- Anh quá coi thường mẹ nuôi anh rồi, bà làm hướng dẫn viên tuyệt đối không thua kém đám sinh viên tốt nghiệp loại giỏi mấy trường du lịch đâu. Hơn nữa, bà nói rất hay. Có mấy lần khiến du khách phải rơi lệ. Dì Kim Liên là hướng dẫn viên thiên bẩm, rất ưu tú.

Lý Tuyên Thạch nói.

- Haizz, đặt mình vào đó, nên lay động lòng người. Mẹ nuôi đang thuật lại câu chuyện của chính mình, đương nhiên cảm động người ta rồi

Diệp Phàm thở dài. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Phàm Tử, con đã trở lại, mẹ mang cho con ít nước rửa mặt đi.

Lúc này, phía sau Cung cũ Diệp Kim Liên bước ra, vẫn là vẻ hiền từ như vậy, vẫn là bộ quần áo cũ ấy. Câu đầu tiên nói vẫn là câu —— mang nước rửa mặt.

- Mẹ, mẹ đừng bận tâm, để con tự làm, mệt người ra.

Diệp Phàm vẻ mặt thân tình bước tới đỡ Diệp Kim Liên.

- Mẹ, mẹ để cho anh Diệp tự mình vào nhà tắm dội một chút không phải thoải mái hơn sao. Một chậu nước có thể rửa được cái gì?

Lúc này, Diệp Hào anh của Diệp Nhược Mộng cũng bước ra. Lúc trước sau khi Diệp Phàm cứu được Diệp Hào liền sắp xếp vào sư đoàn dã chiến số 1 thành phố Mặc Hương.

- Diệp Hào, quân hàm đã thăng chưa?

Diệp Phàm rất thân thiết vỗ vỗ bả vai anh, hỏi.

- Chưa, anh ấy vẫn vậy. Trên vai vẫn hai vạch một sao, thật vô dụng

Lúc này, truyền đến tiếng cười nói hình như của Nhị Nha Tử.
Nhị Nha Tử cũng đã trưởng thành, cái đầu chả kém Diệp Phàm. Hơn nữa, tướng mạo nhìn qua còn tương đối sáng sủa, đẹp trai.

- Em cho là dễ thăng như vậy sao? Anh trở lại sư đoàn dã chiến số 1 cũng không được mấy năm?

Diệp Hào bất mãn trừng mắt nhìn Nhị Nha Tử.

- Không phải nghe nói hai ba năm thì quân hàm các vị có thể lên một bậc sao, anh sao vẫn là thiếu tá. Diệp Hào, có phải lãnh đạo sư đoàn dã chiến số 1 ức hiếp anh hay không, nói cho tôi biết, Lý Tuyên Thạch tôi tìm sư đoàn trưởng các vị. Mẹ nó, dám bắt nạt người dân đập nước Thiên Thủy ta, không có cửa đâu!

Lý Tuyên Thạch đùng đùng nói.
Người này, hiện tại tiếng tăm lớn rồi, nói chuyện giọng điệu cũng lớn theo. Còn chưa nói, ngay ở thành phố Mặc Hương, Lý Tuyên Thạch cũng rất có tiếng tăm.
Ngay ở thành phố cũng có thể nói mấy câu. Cùng với tài lực tăng mạnh của Lý Tuyên Thạch, mạng lưới quan hệ giao tiếp khắp nơi cũng ngày một sâu. Chuyện này, đương nhiên cũng là cơ sở cho việc buôn bán.
Tuy nhiên, nếu nói anh ta có thể ép sư đoàn trưởng sư đoàn dã chiến số 1, đó là nói quá sự thật. Chỉ sợ, Tuyên Thạch ngay đại bản doanh sư đoàn dã chiến số 1 còn không thể nào vào được. Bởi vì, sư đoàn trưởng tiền nhiệm sư đoàn dã chiến số 1thành phố Mặc Hương tên là Tào Quân Nghĩa, là người nhà họ Tào ở thủ đô. Cũng chính là người trong nhà Tào Phi Nhi.
Có điều, Tào Quân Nghĩa đã có mong muốn được điều về thủ đô. Tuy nhiên, bởi vì đồng chí lãnh đạo còn chưa quyết định.
Cho nên, Tào Quân Nghĩa trước mắt còn đảm nhiệm chức sư đoàn trưởng. chuyện này, cũng là Diệp Phàm ngắm chuẩn mục tiêu, muốn để Tề Thiên tới sư đoàn dã chiến số 1 tiếp vị trí đồng chí Tào Quân Nghĩa. Tuy nhiên, do Phó chủ tịch quân ủy Tiền Phong Vân cản trở, việc này, tạm thời dừng lại.

- Mẹ nuôi, có phải thật sự Diệp Hào bị ức hiếp không?

Diệp Phàm cũng động lòng, hỏi. Bởi vì, theo lẽ thường Diệp Hào cũng có thể lên trung tá. Vì lúc trước khi Diệp Phàm đưa anh ta từ Lan Tây bên đó về đã thăng lên thiếu tá rồi.
Tuy nhiên, vài năm gần đây Diệp Phàm bề bộn nhiều việc, nên đã quên chuyện của Diệp Hào sang một bên. Mà Diệp Phàm hiểu rằng, mẹ nuôi rất thông cảm với mình. Khi không gặp phải phiền toái tới trời là sẽ không chủ động đến tìm mình.

- Không có, Hào Tử sống rất tốt. Thủ trưởng bọn nó cũng rất coi trọng nó, con đừng nghĩ nhiều. nó sống rất tốt.

Diệp Kim Liên vội nói.

- Ai nói anh Hào được trọng dụng, có một lần uống rượu. Con rõ ràng nghe thấy anh Hào đang bị sư đoàn trưởng mấy anh ấy mắng thậm tệ phải không? Nói cái gì thăng quân hàm đều phải biếu xén đi cửa sau lôi kéo quan hệ gì gì ấy. Không có chỗ dựa thì đừng nghĩ có thể lên trung tá.Anh Hào buổi tối hôm đó uống rượu, đã khóc.

Lúc này, Nhị Nha Tử đứng bên nói tranh vào.

- Diệp Hào, sao lại thế này, cậu nói cho tôi hay.

Diệp Phàm đặt mông ngồi xuống chiếc ghế dài đến bảy tám mét trong cung điện cổ, nhìn chằm chằm Diệp Hào hỏi.

- Thật ra không có gì, chuyện này, cũng không có gì hay để nói. Đều bị người ta đoạt mất rồi, còn nói cái gì?

Diệp Hào bộ dáng có chút ủ rũ nói.

- Cậu sao không gọi điện thoại cho tôi sớm? Đã chịu ức hiếp đến mức này mà cậu còn có thể nhịn được.

Lông mày Diệp Phàm thiếu chút nữa dựng đứng lên.
Bởi vì Diệp Nhược Mộng, yêu ai yêu cả đường đi. Đối với người nhà họ Diệp ở đập nước Thiên Thủy gặp bất cứ xúc phạm nào, Diệp Phàm đều tuyệt không cho phép.

- Chuyện này...

Diệp Hào mơ hồ nhìn Diệp Kim Liên, Diệp Phàm vừa thấy đã hiểu, hỏi,

- Mẹ nuôi, mẹ sao không để Diệp Hào nói? Con sớm đã nói, chúng ta là người một nhà, có chuyện gì mẹ cứ việc gọi điện thoại tìm con. Mẹ xem xem, quân hàm không thể thăng lên, đề bạt cũng không hy vọng, đây là nhỡ hết việc. Hơn nữa, còn có thể ảnh hưởng đến một vài việc sau này.

- Phàm Tử, chúng ta làm phiền con quá nhiều rồi. Diệp Hào hiện tại sống rất tốt, ở thôn chúng ta, Diệp gia chúng ta là có người làm quan to nhất. Nghe nói thiếu tá tương đương với cục trưởng trưởng trấn ở huyện. Vậy là được rồi.

Diệp Kim Liên nói đến đây, liếc nhìn Diệp Phàm, Diệp Phàm cảm thấy lời bà nói có hàm ý khác, không khỏi hỏi,

- Mẹ nuôi, chuyện quân hàm chúng ta sau này lại nghĩ cách. Tuy nhiên, con thấy mẹ còn có chuyện gì giấu con có phải không? Đừng ngăn cản Diệp Hào nữa, cậu ấy còn trẻ tuổi, có hi vọng thì phải tiến lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.