Chương trước
Chương sau

- Con không giở trò khôn vặt

Diệp Phàm lấy lại bình tĩnh, lắc lắc đầu.

- Không khôn vặt, điểm yếu của con chính là quá trọng tình cảm, hiểu chưa?

Kiều Viễn Sơn lạnh lùng hừ nói.

- Dạ, điểm này con hiểu. Con đúng là một người trọng tình cảm, chuyện ba muốn nói chính là chuyện của Giang Đô và Tề gia đúng không ạ?

Diệp Phàm lúc này cuối cùng xem như cũng đã hiểu rồi.

- Con nghĩ lại đi, nếu con chỉ lo cho Tề gia mà quên mất bản thân mình. May là lần này con không sao, nếu thực sự bị sao, Trương Hướng Đông đã sớm giơ đại đao lên.

Con có thể chống đỡ được mấy đao, con tự nói xem. Có lẽ, chỉ một đao cũng có thể khiến cho toàn bộ nỗ lực của con trong mấy năm qua đổ xuống sông xuống biển.
Diệp Phàm, làm chuyện gì cũng nhất định phải suy nghĩ cẩn thận. Có suy nghĩ mới đi được bước đầu, làm mà không nghĩ, đó là hành vi ngu ngốc.
Suy nghĩ rồi mới làm đó là sự lựa chọn sáng suốt. Khổng lão phu tử chẳng phải đã từng nói, học nhi bất tư tắc võng, tư nhi bất học tắc đãi. Tin là không cần ba giải thích, một sinh viên đại học như con chắc chắn cũng hiểu được ý tứ của nó.
Cổ nhân còn hiểu được đạo lý này, đặc biệt là trong trường hợp liên quan đến việc đại sự trong cuộc đời, con không thể xử trí theo cảm tính. Xử trí theo cảm tính đó chính là kết quả của việc kích động mà không suy nghĩ.
Trong thể chế, con nhìn thấy dường như rất nhiều việc đều máu lạnh. Ví như, nói đến quan hệ của con và Phí gia nhé, hai bên có vẻ vẫn ổn.
Nhưng Phí Mãn Thiên đã làm gì? Con ra sức vì anh ta, cuối cùng, lúc Yến Xuân Lai giơ dao mổ lên, thì anh ta im lặng.
Mà Kiều gia chúng ta cũng iml lặng, lúc đó chắc chắn trong lòng con cũng mắng ba cả nghìn lần. Cho rằng Kiều Viễn Sơn này không nể tình thân, Kiều gia toàn bộ đều máu lạnh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Kỳ thật, con đứng ở góc độ của ba, dùng tư duy logic suy nghĩ một chút. Nếu vì chuyện của con mà ảnh hưởng đến cả một gia tộc như Kiều gia, ba khẳng định sẽ chọn cách im lặng.
Con có hiểu được ý của ba không?
Kiều Viễn Sơn rất thẳng thắn nói tâm tư của mình với Diệp Phàm.

- Đây là sự khác nhau giữa đại cục và tiểu cục. Ba nói việc con không đứng trên quan điểm bình thường để giải quyết chuyện của Giang Đô, quá nặng tình cảm của Tề gia mà xem nhẹ lợi ích của bản thân?

Diệp Phàm nói.

- Con nói xem đúng không?

Kiều Viễn Sơn thản nhiên nói.
- Con cũng biết như vậy là không đúng. Tô gia đã vì chuyện con bị Trương Hướng Đông bắt vào lãnh cung mà tự nguyện làm việc gì đó, nhưng con lại không thể đền đáp Tề gia như vậy. Bởi vì Diệp Phàm con không giống bọn họ, con coi trọng tình anh em. Ví dụ như việc của Báo Quốc, anh ấy luôn có ý kiến với con. Ba xem, con có lúc nào để bụng không, bởi vì, anh ấy là anh trai của Viên Viên. Cho dù Báo Quốc đối xử với con như nào, con tuyệt đối không động đến anh ấy.
Diệp Phàm nói.

- Thôi vậy, không nói chuyện này nữa, ba biết cũng không đả thông tư tưởng cho con được. Tuy nhiên, hy vọng sau này khi gặp phải sự việc như vậy, đại sự liên quan đến tiền đồ của con, nhất định phải xử lý cẩn trọng.

Kiều Viễn Sơn khoát tay, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái.
Ông ta nói:

- Rèn luyện công tác của văn phòng trung ương đối với con rất quan trọng, con càng phải chú ý tới từng lời nói, hành động.

Tuy nhiên, nhắc đến Báo Quốc, nói thật, hoài bão của nó không bằng con. Ba vẫn phê bình nó suốt. Nó quá đố kị với những thành tựu của con. Kỳ thật, đời người vừa cần một trái tim hùng dũng như dòng nước xiết, nhưng cũng cần một trái tim bình thản như mặt hồ yên ả mới được.
Chuyện gì cũng so đo với người khác, cuối cùng chịu thiệt lại chính là mình. Ví dụ như trong thể chế quan trường, Chủ tịch chỉ có một. Nếu đồng chí nào cũng đều vì không làm được Chủ tịch mà buồn bực, vậy chẳng phải đã buồn bực tới chết rồi sao.
Cho nên, cũng có lúc nên biết thỏa mãn vui vẻ mới được. Nhưng biết đủ không có nghĩa là hài lòng với hiện tại. Cuộc đời con người lúc nào cũng phải phấn đấu, cuộc đời như vậy mới là cuộc đời đáng sống.
Tuy nhiên, khuyết điểm của con chính là xử trí sự việc quá cảm tính. Có lẽ, đây là bản tính của con. Tuy nhiên, cho dù thế nào, Báo Quốc vẫn là anh vợ của con.
Lúc này nó ở địa khu Nam Lĩnh cũng không được như ý. Còn ở bên tỉnh ủy tỉnh Nam Phúc, mọi chuyện cũng trở nên rất gay gắt. Có những việc, không thể việc gì bên trên bọn ba cũng có thể nhúng tay vào.
Sẽ để lại cho người ta ấn tượng không hay là phải dựa vào quan hệ cha chú mới có thể tồn tại được. Có thể nói, lãnh đạo trong thể chế, không ai thích người tài trí bình thường như vậy.
Kiều Viễn Sơn tung ra chủ đề.

- Ý ba là bảo con đi đả thông tư tưởng một chút? Tuy nhiên, Tề thúc hiện nay đã rời Nam Phúc đến tỉnh Tấn Lĩnh. Mà Thiết Thác trước kia lại đã tới Việt Đông rồi.

Bên phía tỉnh Nam Phúc, vừa rồi ba cũng nói, Phí Mãn Thiên đối với con giữ thái độ ôn hòa. Thấy con xui xẻo cũng chỉ giữ thái độ im lặng.
Mà Chủ tịch tỉnh mới tới thì con không biết. Con đã chẳng còn người thân cận nào. Mà con rời khỏi Nam Phúc cũng một thời gian rồi, mạng lưới quan hệ bên đó đã thưa đi nhiều. Thậm chí có thể nói là mất đi kha khá.
Diệp Phàm đương nhiên chối, thật sự là không muốn lại giúp Kiều Báo Quốc nữa. Bởi vì người này quá là không biết lễ độ. Trong lòng Diệp lão đại rất khó chịu.

- Còn Đoàn Hải Thiên?

Kiều Viễn Sơn thản nhiên hừ nói.

- Ông ta…

Diệp Phàm lên tiếng, đau đầu. Biết rằng đây đã nằm trong kế hoạch của lão Kiều rồi.

- Bước tiếp theo của Báo Quốc là tới làm Bí thư của một thành phố hoặc địa khu nào đó. Việc nó làm chuyên viên ở Nam Lĩnh chỉ là một bước đệm.

Không thể ở mãi đó. Mà chỉ một tay ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tỉnh Nam Phúc của địa khu cấp thành phố trực thuộc tỉnh Nam Phúc là có thể quyết định việc này mà không cần thông qua Ban tổ chức Trung ương.
Đương nhiên, liên quan tới nhân vật số một của thành phố cấp ba, người này cũng phải nằm trong Ban tổ chức Trung ương. Cho nên, Ban Tổ chức Trung ương không thể trực tiếp can thiệp việc bổ nhiệm nhân vật số một của thành phố cấp ba phía dưới.
Mà ba thì không muốn miễn cưỡng nhúng tay vào. Bởi vì, Báo Quốc là con ba. Nếu nó là người ngoài, trong lúc cần ba còn có thể ra tay. Người thân thì phải chú ý tị hiềm.
Kiều Viễn Sơn nói.
- Lô Minh Châu và Đoàn Hải Thiên, một người là người chấp hành điều chỉnh nhân sự cụ thể, một người là lãnh đạo chủ quản Tỉnh ủy về việc phân công quản lý nhân sự. Hai người phối hợp cùng nhau, đương nhiên, đối với việc điều chỉnh nhân sự, về một phương diện nào đó cũng có tiếng nói nhất định. Tuy nhiên, hai người bọn họ cũng không phải đồng lòng. Cho nên, tính liên kết không lớn. Bằng không, con đã có thể thử nói chuyện của Báo Quốc với bộ trưởng Minh Châu.
Diệp Phàm nói.
- Hai bọn họ không thể đồng lòng. Nhưng, người trung gian như con là rất quan trọng. Con, Lô Vĩ và Tề Thiên chẳng phải là ba anh em sao? Mà con rể Trần Quân của Đoàn Hải Thiên là người giúp việc thân cận của con. Cho nên, vì chuyện của Báo Quốc, con hoàn toàn có thể điều hòa giữa Đoàn Hải Thiên và Lô Minh Châu. Ít nhất, họ có thể đồng lòng về chuyện này.

- Không phải thế, quan hệ của con và Lô Vĩ, Trần Quân là quan hệ giữa ba bọn con. Cũng giống ai đó có quan hệ tốt với Báo Quốc đến đâu đi nữa, ba cũng chưa chắc đã thèm nhìn tới. Chuyện này là hai việc khác nhau.

Diệp Phàm kiên trì không chịu giúp Báo Quốc.

- Thật hả?

Kiều Viễn Sơn ra vẻ tự hỏi, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái nói:

- Đoàn Hải Thiên sao thế nhỉ?

- Không biết nhạc phụ muốn hỏi con cái gì? Đoàn Hải Thiên sao thì con cũng không biết.

Diệp lão đại định giả ngu cho xong chuyện.

- Hừ, coi ba là đứa trẻ ba tuổi hả?

Kiều Viễn Sơn đột nhiên lạnh lùng hừ một tiếng.

- Con không rõ lời này của nhạc phụ là có ý gì?

Diệp Phàm giả bộ kinh ngạc.

- Ban Tổ chức trung ương là ba quản lý, liên quan đến việc điều chỉnh nhân sự vị trí số thứ ba của một tỉnh. Cấp trên, là không thể trực tiếp hạ chỉ thị. Hơn nữa, có những việc chỉ từ trong vài lời nói là có thể cân nhắc được. Con nói thử xem, Đoàn Hải Thiên là do ai cất nhắc lên?

Kiều Viễn Sơn hỏi.

- Cái này, con không rõ lắm. Bí thư Đoàn không nói, cái này, con cũng không tiện hỏi. Đây là bí mật của người ta.

Diệp lão đại tiếp tục giả vờ, vẻ mặt bình tĩnh.

- Haha, có người lúc nói chuyện phiếm đã từng nói với ba một câu. Anh ta nói, con rể của Kiều gia các anh có tiền đồ. Ở Nam Phúc còn có đồng chí có quan hệ không tồi với hắn. Người con rể này, thật không đơn giản.

Kiều Viễn Sơn không ngờ cười cười nói.
Diệp Phàm lập tức sửng sốt, trong nháy mắt nghĩ, rốt cuộc hiểu ra. "Có người", từ này, cũng rất đáng để cân nhắc.
Lúc trước mình lấy chuyện của Đoàn Hải Thiên làm giao dịch với tổng thủ trưởng tổ đặc nhiệm A, Cung Khai Hà. Hẳn là không phải Cung Khai Hà nói ra lời này.
Chẳng lẽ là Chủ tịch Đường, hình như cũng không phải. Làm Chủ tịch, không thể nói những lời kiểu này. Tuy nhiên, câu nói "hẳn là người có tâm nói ra" là có ý gì?

- Con hiểu chưa…?

Kiều Viễn Sơn thản nhiên nói, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái:

- Cho nên, chuyện của Báo Quốc lần này con làm trung gian một chuyến, chính là ăn miếng trả miếng, cũng phải trả mà.

Kiều Viễn Sơn nói ra những lời này, Diệp Phàm đã hoàn toàn hiểu. Thì ra cấp trên có người lúc nói chuyện phiếm với nhạc phụ đã nhắc tới chuyện mình đề cử Đoàn Hải Thiên. Người cấp trên kia cũng thật thông minh, một bên trả đủ nợ cho mình, lại có vẻ như Đoàn Hải Thiên là do mình cất nhắc lên.
Thật ra không phải vậy, mà người cấp trên đó đã thay đổi cách nói để khiến Kiều Viễn Sơn hiểu được, cũng là để Kiều Viễn Sơn biết ông ta nể mặt con rể mình.
Mà cái thứ danh dự này, vẫn là có một phần là nhìn tới danh dự của Kiều gia. Như thế, Đoàn Hải Thiên phải nợ Kiều Viễn Sơn một món nợ ân tình lớn. Kiều Viễn Sơn nói như thế, chính là yêu cầu Đoàn Hải Thiên trả cho Kiều gia một món nợ ân tình.

- Con hiểu rồi, con sẽ bảo ông ấy trả.

Diệp Phàm tức giận, lạnh lùng hừ nói. Hắn nhìn Kiều Viễn Sơn liếc mắt một cái, hừ nói:

- Con muốn nói chính là Phó bí thư tỉnh ủy đổi lấy một Bí thư địa khu, chúng ta có lãi. Tuy nhiên, chỉ một lần này. Ba, con phải lên máy bay, đi trước đây.

Nhìn bóng dáng Diệp Phàm xuống lầu, Kiều Viễn Sơn thản nhiên hừ nói:

- Gan cũng không nhỏ đâu. Cả đầm nước cấp trên, cũng dám đi càn quấy? Mấy cân phân lượng, cứ cân xem đã rồi hãy đi thử nước. Nếu không sẽ bị chết đuối.

Tuy nhiên, Kiều Viễn Sơn không ngờ tới, Diệp lão đại có tai dơi rất linh mẫn. Mặc dù Kiều Viễn Sơn nói rất nhỏ, Diệp lão đại cũng nghe rất rõ, hắn vừa đi vừa hừ lạnh tự nói trong lòng: " tôi sẽ bơi. Nước Trung Nguyên Hải có thể sau hơn Thái Bình Dương sao? Thái Bình Dương, mình ngồi Thần Long cũng lặn tới được độ sâu gần ba nghìn mét. Chuyện "Nước" trong Trung Nguyên Hải, không quá ba trăm mét thôi.
Nửa đêm về tới Diệp Phủ Sở thiên các Thủy Châu, vừa hỏi mới biết em Diệp Phàm, Tử Y đã về Cổ Xuyên mừng năm mới từ lâu. Lúc này trong phủ có cả gia đình Trần Khiếu Thiên đang ở, cũng không tới mức vắng hoe vắng hắt.
Sáng hôm sau, Diệp Phàm tự mình lái xe về Cổ Xuyên.
Giữa trưa ngày 1 tháng giêng cuối cùng về tới Cổ Xuyên. Tuy nhiên, cả đoạn đường có mỹ nữ Kiều đại tiểu thư đi cùng, Diệp lão đại cũng rất tự đắc, thỉnh thoảng còn dừng để xe tự trượt đi.
Khi đi ngang Mặc Hương, Diệp Phàm vốn muốn xem xét nhà máy giấy của mình, tuy nhiên, ngẫm lại, Kiều Viên Viên đang ở bên cạnh, rất bất tiện, nên cũng thôi không đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.