- Con không giở trò khôn vặt
Diệp Phàm lấy lại bình tĩnh, lắc lắc đầu.
- Không khôn vặt, điểm yếu của con chính là quá trọng tình cảm, hiểu chưa?
Kiều Viễn Sơn lạnh lùng hừ nói.
- Dạ, điểm này con hiểu. Con đúng là một người trọng tình cảm, chuyện ba muốn nói chính là chuyện của Giang Đô và Tề gia đúng không ạ?
Diệp Phàm lúc này cuối cùng xem như cũng đã hiểu rồi.
- Con nghĩ lại đi, nếu con chỉ lo cho Tề gia mà quên mất bản thân mình. May là lần này con không sao, nếu thực sự bị sao, Trương Hướng Đông đã sớm giơ đại đao lên.
Con có thể chống đỡ được mấy đao, con tự nói xem. Có lẽ, chỉ một đao cũng có thể khiến cho toàn bộ nỗ lực của con trong mấy năm qua đổ xuống sông xuống biển.
Diệp Phàm, làm chuyện gì cũng nhất định phải suy nghĩ cẩn thận. Có suy nghĩ mới đi được bước đầu, làm mà không nghĩ, đó là hành vi ngu ngốc.
Suy nghĩ rồi mới làm đó là sự lựa chọn sáng suốt. Khổng lão phu tử chẳng phải đã từng nói, học nhi bất tư tắc võng, tư nhi bất học tắc đãi. Tin là không cần ba giải thích, một sinh viên đại học như con chắc chắn cũng hiểu được ý tứ của nó.
Cổ nhân còn hiểu được đạo lý này, đặc biệt là trong trường hợp liên quan đến việc đại sự trong cuộc đời, con không thể xử trí theo cảm tính. Xử trí theo cảm tính đó chính là kết quả của việc kích động mà không suy nghĩ.
Trong thể chế, con nhìn thấy dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1761340/chuong-2039.html