- Tôi biết rồi.
Tề Phóng Hùng nói xong định cúp máy, nhưng, Tề Chấn Đào gọi lại, nói:
- Anh, chuyện này tốt nhất anh hỏi khéo một chút, đừng làm mạnh quá. Bằng không, người của phòng Đốc tra không phải ngu ngốc, chắc chắn biết việc này đã bị lộ.
Đến lúc đó, Diệp Phàm cũng không tiện giải thích.
- Tôi biết rồi, sẽ không để liên lụy đến nó đâu.
Tề Phóng Hùng gác máy, lập tức bảo thư ký đi thăm dò.
- Đã điều tra rồi, chắc là chuyện của huyện Thiên Thuận địa khu Vân Phong. Vì, tuy nói bên Văn phòng xóa đói giảm nghèo chính phủ có giúp nhiều địa phương khác của tỉnh ta, nhưng nếu có cả Ủy ban Kế hoạch và Phát triển cùng xuống thì có lẽ lần này...
Tề Phóng Hùng kể lại sự việc.
- Việc đó, có phải rất phiền phức không?
Tề Chấn Đào hỏi, có chút lo lắng.
- Chắc chắn là phiền phức, tuy nói tôi không dính vào. Nhưng, là Chủ tịch tỉnh Giang Đô, trách nhiệm lãnh đạo, trách nhiệm giám sát là không tránh khỏi. Nếu điều tra việc này, chắc hẳn bên dưới sẽ có vài cán bộ phải ngã ngựa. Hơn nữa, còn có cả một số cán bộ Địa khu và ở tỉnh nữa.
Tề Phóng Hùng thở dài chua xót.
- Chẳng lẽ còn có ẩn tình?
Tề Chấn Đào hỏi.
- Haizz, việc này, nghe nói liên quan đến một số đồng chí Tỉnh ủy. Cho nên, lúc trước tôi cũng mắt nhắm mắt mở.
Huống chi, lúc trước Ủy viên Trương Hướng Đông xuống muốn giúp người nghèo khai thác, phát triển, giải quyết vấn đề "tam nông".
Khoản tiền hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1761313/chuong-2012.html