Chương trước
Chương sau
Đồng chí Cung Khai Hà thiếu chút nữa nghẹn họng nhìn trân trối, nói:
- Sao có thể? Mới ngoài 40 đã làm chính ủy, việc này, cũng hơi quá đáng một chút. Việc này, không thể được, hay là trước tiên về bộ Công an giữ nguyên chức vụ. Còn như sự việc về sau, thì phải xem may mắn của cậu ta. Chuyện này, không liên quan đến chúng ta.
- Thôi đi, không nói chuyện này nữa, vô vị.
Lý Khiếu Phong khoát tay.
Sau đó, lão Lý liếc nhìn Cung Khai Hà, hỏi
- Dù sao cũng phải bồi thường một chút cho bản thân Diệp Phàm phải không? Việc này, dù sao cũng là chính cậu ta có biểu hiện lập công. Không thể ưu đãi toàn bộ cho bạn bè cấp dưới cậu ta mà bản thân cậu ta không thu hoạch được gì.
Lý Khiếu Phong nói.
- Hình như, cũng có chút đạo lý. Bản thân mới là quan trọng nhất mà!
Cung Khai Hà nói.
- Không phải nghe nói văn phòng chủ tịch Đường còn thiếu người, để Diệp Phàm đi rèn luyện chút, hình như cũng không tồi.
Chuyện này đối với sự phát triển sau này của cậu ta rất có lợi. Nhân viên làm việc ở văn phòng Chủ tịch Đường đều tiếp xúc với các nhân vật cấp cao của nước cộng hoà.
Chẳng hạn người phụ trách văn phòng hoàn toàn có cơ hội tiếp xúc với nhân vật cấp cao nhất. Cái này, lúc trẻ nên đặt nền móng trước. Ngôn Tình Sủng
Từ từ phát triển, chuyện này, coi như là chúng ta ủng hộ công tác của cậu ta có phải không? Dù sao, ở phương diện Tổ đặc nhiệm vì tính tình kì quái của cậu ta chúng ta cũng chưa cho cậu ta lợi ích thực tế gì.
Cũng không thể để người ta lập công hết lần này lần khác mà không được một chút lợi ích thực tế nào, lâu dần, mà nguội lạnh quân bài chủ chốt của chúng ta.
Hơn nữa, việc này, chúng ta cũng không can thiệp đến nội chính ngoại giao gì gì của quốc gia.
Lý Khiếu Phong lại đưa ra một lý do khác.
- Việc này, cũng không phải phạm trù công việc của Cung Khai Hà tôi. Lão Lý, anh cũng đừng làm khó dễ tôi nữa. Đại sự loại này lớn hơn cả đề bạt một cán bộ cấp phó tỉnh nữa.
Dù sao cái chức vụ kia là công tác ở văn phòng chủ tịch. Nơi đó nhân viên làm việc cũng không nhiều, tất cả đều là tuyển chọn kĩ lưỡng mà ra cả.
Hơn nữa. Điểm trước tiên chắc chắn là phải phù hợp tâm tư của chủ tịch mới được, chuyên phục vụ chủ tịch mà!
Cho nên, không phải Cung Khai Hà tôi không muốn giúp Diệp Phàm, việc này. Tôi không thể quyết định được. Hơn nữa, tôi cũng không có bản lĩnh thay mặt chủ tịch Đường quyết định việc này.
Cung Khai Hà nói.
- Lão Cung cậu chỉ biết lợi dụng cậu ta, cho chút lợi ích cũng không có, hừ, vô vị, tôi phải đi rồi!
Lý Khiếu Phong thở phì phì bỏ đi.
Sau đó còn quay đầu hừ giọng
- Cậu không đi nói tôi đi nói, dù sao lão Lý tôi cũng về hưu rồi, không tính là đội viên chính thức tổ A. Nói ra cũng không trái pháp luật không vi phạm quy định, xem bọn họ uốn lưỡi thế nào. Mẹ nó. Làm người đều cái kiểu này, sống thật quá mệt mỏi, vô vị, vô vị!
Lão Lý vừa nói vừa lắc đầu.
- Ha ha, Lý lão, tôi không có quyền ngăn cản quyền kiến nghị của anh. Đó là tự do của anh, anh thích kêu thì kêu. Chuyện này, tôi không can thiệp. Hơn nữa, việc này. Anh cũng đừng nói với tôi. Tôi sẽ không nghe anh nói.
Phía sau đồng chí Cung Khai Hà rõ ràng cười khan một tiếng.
- Cậu... Tiểu Cung, cậu cũng quá gian trá đi, không ngờ dùng với cả lão già tôi đây. Tôi hiểu rồi, cậu chính là hạng người bủn xỉn chỉ biết vơ lấy lợi ích không cho đi lợi ích.
Vất vả này, tính toán làm cho lão già này phải ra mặt. Tôi thậm chí hoài nghi, đồng chí Tiểu Cung cậu có phải sớm tính kế hay không. Chỉ chờ Lý Khiếu Phong tôi nhảy vào trong hố.
Đến lúc đó, Diệp Phàm thực sự đi, đồng chí Tiểu Cung cậu trong thời khắc then chốt khi cần cậu ta đảm nhiệm vụ khi cậu ta lại phát cáu khẳng định sẽ đẩy tổ A đến cái gì, khi nào thì lại ủng hộ công việc của cậu ta vân vân.
Làm giống như thật vậy, mẹ nó. Lý Khiếu Phong tôi kiếp trước có phải nợ tổ A cái gì không, sắp thất thập cổ lai hy rồi còn phải còn phải làm chuyện hại tim này. Thật sự là đồ gây rối!
Lý Khiếu Phong không kìm nổi chửi bới.
- Ha ha, lão Lý, không thể nói như vậy được! Dù sao, tổ A là 'Đứa con' của anh mà! Phụ thân vì 'Đứa con' mà kiếm chút lợi ích, là lẽ chính đáng. Hơn nữa, tổ A của chúng ta thịnh vượng, anh có phải cũng sống tốt không.
Da mặt Cung Khai Hà không phải dầy bình thường, Lý Khiếu Phong hoàn toàn bị cứng họng, chỉ vào hắn Cậu...' một chữ, ông trừng mắt, căm giận mà bỏ đi.
- Lão Lý, anh có quyền lực này ư. Tiểu Cung tôi, sống mới mệt. Đâu giống như anh, muốn mắng là mắng, muốn đập bàn là đập bàn. Dù anh đập nát cái bàn của quân ủy, người ta cũng không thể làm gì được lão già như anh. Tiểu Cung tôi ngưỡng mộ anh!
Nhìn bóng dáng lão Lý biến mất ở chỗ rẽ, đồng chí Cung Khai Hà không khỏi thở dài.
Vài ngày sau, Diệp Phàm tăng ca thêm giờ đang dùng nấm Hùng Mạo thí nghiệm dược hoàn.
May mắn lần này số lượng nấm Hùng Mạo hái được khá nhiều, Diệp Phàm phát hiện. Loại nấm Hùng Mạo gân gà này tuy nói cũng có thể phối chế Lôi Âm Cửu Long hoàn, nhưng, phối chế ra sản phẩm chất lượng đều hơi kém.
Hơn nữa, Diệp Phàm đau buồn phát hiện. Loại dược hoàn này do chất lượng rất thấp, cùng lắm chỉ có thể giúp cao thủ tam đẳng tầng cuối đột phá đến tứ đẳng.
Về phần tứ đẳng tầng cuối muốn đột phá đến ngũ đẳng, đó là không thể. Bởi vì, rốt cục, phẩm chất nấm Hùng Mạo quá kém, chưa đạt được mức kết tinh cao độ.
Vốn tưởng rằng có thể phối chế cho Trương Cường, Lý Cường mỗi người một viên, cho mỗi vị huynh đệ đều nâng công lực lên một tầng nhỏ. Tuy nhiên, hiện tại xem ra, kế hoạch này đã đổ sông đổ bể.
Mệt gần chết, cũng chỉ làm ra ba viên dược hoàn. Hơn nữa, có được hay không trong lòng Diệp Phàm cũng thấy thiếu tự tin. Dù sao, thời gian cũng không đợi người, chỉ có thể là thuốc cải từ hồi sinh.
9 ngày trước Đại lễ mừng năm mới, Diệp Phàm tới thủ đô.
- Đêm nay dẫn các cậu đến gặp một tiền bối thần bí, nhớ kỹ, thấy ông ấy nhất định phải tôn kính. Các cậu có thể đột phá được tứ đẳng hay không, bước vào tổ A, thì phải xem bản lĩnh các cậu. Việc này, là tiền bối nể mặt tôi mới cho các cậu cơ hội. Việc này, là một chuyện cơ mật. Các cậu hiểu chưa?
Thiết Chiêm Hùng thận trọng dặn dò ba 'Đồ đệ'.
- Rõ sư phụ! Chúng tôi đều rõ rồi!
Ba đồ đệ uy vũ tất cả đều chắp tay cung kính hồi đáp.
Khi ba người nhìn thấy vẻ mặt trẻ tuổi của Diệp Phàm, tất cả đều ngây người. Quên béng toàn bộ chuyện lão Thiết dặn dò về cung kính.
- Ngây ra đó làm gì, mau, thi lễ với tiền bối.
Thiết Chiêm Hùng ở sau lưng hét lên một tiếng, thiếu chút nữa giơ tay tát.
- Chào tiền bối!
Ba đồ đệ như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng chào.
- Ha ha...
Diệp Phàm vẻ mặt thân thiết khoát tay, liếc nhìn ba người, nói
- Sư phụ của các cậu Thiết Chiêm Hùng tôi còn phải gọi anh ấy một tiếng Thiết ca. Tuy nhiên, đêm nay cũng là nể mặt thiết ca để các cậu khai thông một chút. Có thể có sự đột phá hay không, thì phải dựa vào chính các cậu. Có một số chuyện, chỉ dựa vào dược vật cũng không được, mà quyền chủ động đột phá ở trên người các cậu. Các cậu có hiểu không?
- Chúng tôi hiểu!
Ba người cùng nói. Tuy nói trong lòng nghi hoặc, nhưng nếu Thiết sư phụ có dặn dò, cũng không thể vô lễ.
Trong lúc đột phá tuy nói có sự trắc trở, nhưng tổng thể mà nói là thuận lợi. Bởi vì, có sự tương trợ của Diệp Phàm vị cao thủ cửu đẳng tầng thứ hai này, giúp bọn họ đột phá đến tứ đẳng khai nguyên, chẳng phải khó.
- Cảm ơn tiền bối!
Ba người ở trong rừng sâu khi phát tiết hết tay đấm chân đá trở về, lần này không ôm quyền cảm tạ nữa. Mà là nhất loạt quy gối hành lễ long trọng nhất với nhân sĩ võ lâm. Bởi vì, ba người đó thực sự tâm phục khẩu phục.
- Cái gì, thành công rồi?
Năm giờ sáng, sau khi đồng chí Cung Khai Hà nhận được điện thoại của Thiết Chiêm Hùng, thì cao hứng đến nỗi lập tức bật dậy khỏi giường.
Lão già này, không ngủ được. Lập tức nóng lòng như lửa đốt dặn dò Thiết Chiêm Hùng đưa ba đồ đệ về tổng bộ tổ A.
Bởi vì, chuyên gia tổ Khoa học năng lượng phải tiến hành trắc nghiệm toàn diện đối với bọn họ. Nếu phù hợp điều kiện, chính thức phê duyệt tám giờ sáng hôm nay có thể đưa đến chỗ chủ tịch Đường.
Trải qua trọn vẹn một cuộc kiểm nghiệm phức tạp, tổ trưởng tổ Khoa học Năng lượng đồng chí Ngô Quang Bảo vẻ mặt tươi cười cầm số liệu có liên quan của ba người đi vào phòng họp tổ A.
- Thế nào?
Thanh âm Cung Khai Hà không ngờ hơi run run. Hẳn là, là hưng phấn cực độ.
- Hoàn toàn phù hợp điều kiện chính thức gia nhập tổ A chúng ta, hơn nữa, trong ba người Đường Thành, Thái Nguyệt, Cát Thanh, Đường Thành công lực tốt nhất. Không ngờ vừa mới đột phá tới cảnh giới tứ đẳng Tiệt Lưu. Đây là dấu hiệu tốt!
Ngô Quang Bảo tủm tỉm cười nói.
- Vậy là tốt rồi...
Cung Khai Hà đang ngồi thẳng lưng đã lập tức mềm người tựa vào ghế. Vẻ mặt lập tức nhẹ nhõm.
Vì sao lại thế?
Đó là bởi vì trong ba người đội viên Đường Thành này có chút đặc biệt, người này không ngờ là cháu của Đường Hạo Đông. Nhưng Đường Thành cũng không phải là con của Đường Lâm, mà là con của Đường Trạch Hỉ anh nuôi của Đường Hạo Đông. Tuy nhiên, quan hệ giữa Đường Hạo Đông với người anh nuôi này luôn rất tốt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.com
Nếu Đường Thành không thể đột phá, thì Cung Khai Hà tất nhiên có chút khó xử. Không thể ngờ được trong ba người tình trạng cậu ta lại tốt nhất. Hơn nữa, trong lúc khó khăn nhất Tổ A có thể chiêu mộ vào ba giọt máu mới, tất nhiên, đây mới là chuyện khiến người ta cao hứng nhất.
10 giờ sáng, đồng chí Cung Khai Hà liền vào văn phòng chủ tịch Đường.
- Xem vẻ mặt vui mừng của cậu, khẳng định có chuyện tốt phải không?
Đường Hạo Đông nhìn nhìn Cung Khai Hà, thản nhiên cười hỏi.
- Tất nhiên rồi.
Cung Khai Hà hiếm khi nói tự tin như vậy, liếc nhìn chủ tịch Đường, nói
- Đường Thành, Thái Nguyệt, Cát Thanh ba người vừa mới đột phá đến cảnh giới tứ đẳng. Trong ba người Đường Thành vừa mới đột phá tới tầng thứ hai. Tổ Khoa học Năng lượng trải qua kiểm nghiệm toàn diện, đã báo cáo. Chủ tịch, ngài xem số liệu.
- Không cần xem, cậu trực tiếp nói bọn họ có thể gia nhập hay không là được.
Chủ tịch Đường sau khi cũng hơi sửng sốt, trên mặt thoáng nét tươi cười.
- Hoàn toàn phù hợp điều kiện, ban tổng bộ chúng ta đã thảo luận thông qua, đặc biệt đến ngài xin chỉ thị.
Cung Khai Hà vẻ mặt cung kính, nói.
- Đưa đến đây!
Chủ tịch Đường cầm lấy tài liệu, xem cũng không xem, trực tiếp phê chuẩn.
Rồi, sau khi buông bút, chủ tịch Đường hỏi:
- Là công lao của đồng chí Tiểu Diệp à?
- Vâng, là cậu ấy. Lần này vì để làm dược liệu đột phá cho ba người bọn họ, các cậu ấy đã đi Việt Nam một chuyến. Trong đó nghe nói cũng là sinh tử trùng trùng. May mắn bọn họ đều bình an trở về. Hơn nữa, tiện tay bắt được một trùm ma túy lớn. Phá huỷ hai ổ tặc phỉ lớn. Coi như là trừ hại cho nhân dân toàn thế giới.
Cung Khai Hà nói.
- Ừ, tốt!
Chủ tịch Đường gật gật đầu. Liếc nhìn Cung Khai Hà, cười nói
- Thật ra, nói thật với cậu, trước cậu đã có người tới đây.
- Ồ!
Cung Khai Hà hơi sửng sốt, nói
- Tôi nghĩ, người này không ai khác ngoài lão Lý. Có lẽ, một là tới khoe thành tích, hai là, có phải đến xin chút lợi ích?
- Ha ha ha...
Chủ tịch Đường bật cười sang sảng, nói
- Cậu đấy Khai Hà à! Không ngờ châm biếm lão Lý chúng ta thành gã bán hàng rong rồi. Có điều, cậu đoán trúng rồi.
- Không biết chủ tịch có suy nghĩ gì, đương nhiên, tôi chỉ là cảm thấy có chút tò mò.
Cung Khai Hà khẽ mỉm cười, hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.