Chương trước
Chương sau
- Thật sự không phải cháu, chú cũng biết mấy hôm nay cháu suốt ngày ở cạnh Trần Quân. Hơn nữa, Cháu cũng không muốn mượn tay người khác làm chuyện này. Vả lại nhà họ Kiều và nhà họ Phí chưa chắc chịu ra tay.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, nhìn Đoàn Hải Thiên liếc mắt một cái nói:
- Lần này Yến Xuân Lai đi rồi, có lẽ nhân sự tỉnh Nam Phúc lại điều chỉnh một phen. Chú Đoàn nên cố gắng, lần trước không lên, lần này cần tranh thủ. Cháu nhgĩ, chú Tề có phải là có cơ hội tiến thêm một bước nữa không?
- Ông ấy đương nhiên muốn vị trí của Yến Xuân Lai. Nhưng quả là khó khăn.
Đoàn Hải Thiên lắc lắc đầu nói:
- Đương nhiên, Yến Xuân Lai vừa đi, tỉnh Nam Phúc chúng ta cũng khá bình tĩnh. Cứ lẽ điều chỉnh nhân sự lần này khá lớn. Có lẽ tôi có ở lại chỗ này hay không cũng khó nói. Đến Thủy Châu đã nhiều năm, người ta muốn chuyên tôi tôi cũng không có cách nào đúng không?
Đoàn Hải Thiên vẻ mặt có chút mất mát.
- Nếu không, cha, cái này, ha ha…
Trần Quân đột nhiên giật mình nhìn Đoàn Hải Thiên cười ngây ngô vài tiếng, lại nhìn Diệp Phàm nói.
- Cái gì mà cái này với chẳng cái kia, con giả bộ bí mật gì?
Đoàn Hải Thiên có chút tức giận, trừng mắt nhìn con rể một cái.
- Anh nói gì nói không rõ ràng gì cả.
Đoàn Hạnh Nhi đứng bên cạnh có chút tức giận, giơ tay hung hăng nhéo Trần Quân một chút.
- Nhẹ thôi bà xã, đây là thịt, không phải là sắt. Anh cũng chỉ vì tốt cho cha thôi.
Tay Trần Quân vẩy vẩy kêu lên.
- Tốt cho ta, có gì ưu đãi con mau nói xem, nếu không nói rõ ràng, để xem ta phạt con thế nào.
Đoàn Hải Thiên trừng mắt hừ nói.
- Rất đơn giản, gia nhập "Diệp hệ". Tất cả mọi người ra sức giúp cha. Có lẽ, cha sẽ có cơ hội.
Trần Quân nói thẳng ra, Diệp Phàm thiếu chút nữa nghẹn họng nhìn trân trối.
Việc này không phải Diệp Phàm không nghĩ đến. Nghe nói trước kia Đoàn Hải Thiên có chút bối cảnh ở Bắc Kinh. Tuy nhiên sau này người đó "quy thiên". Cho nên, lão Đoàn hiện cũng rất đáng thương, trở thành đám lục bình vô chủ.
- Cậu đừng có nói bừa.
Diệp Phàm vội nói.
- "Diệp hệ"…
Đoàn Hải Thiên nhắc lại một câu, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái.
- Ha ha, chú Đoàn, đừng nghe Trần Quân nói lung tung. Chẳng qua là một ít bạn bè cùng nhau nên gọi vậy. Cháu làm sao có thể có thể lực gì mà gọi là Diệp hệ có phải không?
Diệp Phàm giải thích.
- Anh Diệp quá khiêm tốn. Năng lượng mạng lưới của anh cũng không nhỏ. Thiết Chiêm Hùng không phải là người tài ba sao, Cục trưởng cục Cảnh vệ Trung ương Lang Phá Thiên không phải có năng lượng lớn sao?
Còn nữa, con trai của Chủ tịch thành phố Tân Môn Lam Bình Phong Lam Tồn Quân cũng gia nhập mạng lưới của anh. Còn Giám đốc sở, Phó Giám đốc sở, cán bộ cấp cục không ít.
Con nghĩ, nếu cha đồng ý gia nhập, Anh Diệp bỏ ra ít sức, con tin rằng cha có cách. Cha cũng không phải muốn bước lên vị trí Chủ tịch tỉnh kia.
Chẳng qua chỉ là tăng lên một bậc thôi, tìm vị trí Phó chủ tịch thường trực là được. Một Phó bí thư thành phố cũng không phải không có ý nghĩa đúng không?
Trần Quân mặt dày vẫy cờ cổ vũ cha vợ.
- Con nói dễ như vậy sao? Phó chủ tịch thường trực tiếp dễ như vậy sao? Tuy nói chỉ là thăng chức nhưng không giống như vậy. Con không hiểu đâu, quan hệ trong đó rất phức tạp.
Đoàn Hải Thiên tỏ vẻ quát Trần Quân thực ra, cũng đang nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Có lẽ, lão Đoàn cũng hơi động lòng.
Diệp Phàm dùng đôi mắt ưng dò xét, phát hiện lão Đoàn che dấu rất khá. Nhưng vẫn thấy được chút dao động. Chứng tỏ trong lòng lão Đoàn cũng không bình tĩnh, không tương xứng với vẻ bình tĩnh bên ngoài.
Lão già này, chắc chắn đã động lòng. Trong lòng Diệp Phàm thầm suy nghĩ, người này hoàn toàn giả ngu. Tư thế này bỏ qua, Đoàn Hải Thiên ông không ra nhập, Diệp Phàm tôi cũng không thể bỏ ra nhiều sức lực như vậy.
Đoàn Hải Thiên năm nay mới 50, vẫn có tiềm lực phát triển rất lớn. Hơn nữa, Đoàn Hải Thiên vẫn bị Nạp Lan Nhược Phong áp chế ở Nam Phúc. Rất buồn bực. Trước kia Đoàn Hải Thiên là bí thư tỉnh thành, mà Nạp Lan Nhược Phong là bí thư đặc khu thành phố Thương Hải.
Lúc đó trong Tỉnh ủy vị trí của Nạp Lan Nhược Phong thấp hơn Đoàn Hải Thiên. Tuy nhiên, sau đó có điều chỉnh nhân sự, Nạp Lan Nhược Phong không ngờ bước đi vài bước, tới vị trí Phó Bí thư Tỉnh ủy. tuy nói cấp bậc không thay đổi nhưng người ta cũng đè ép Đoàn Hải Thiên mấy đầu.
- Cha, cha còn chờ gì nữa?
Trần Quân có chút nóng nảy, ngay cả Đoàn Hạnh Nhi cũng nhìn cha chớp mắt vài cái.
- Thôi, Đoàn Hải Thiên tôi đã có da mặt dày.
Đoàn Hải Thiên khoát tay áo, vẻ mặt vô cùng xấu hổ. Bởi vì người ta cán bộ cấp Phó tỉnh, cấp bậc cao hơn Diệp Phàm, hơi ngại.
Tuy nhiên, Diệp Phàm có năng lượng lão Đoàn không thể đuổi kịp.
- Hoan nghênh chú Đoàn gia nhập. Chú Đoàn sau này mạng lưới chúng ta lấy việc của chú là việc chính.
Diệp Phàm nói đương nhiên hắn đang thử.
Mạng lưới Diệp Phàm, Đoàn Hải Thiên đến quyết định Thiết Chiêm Hùng sẽ đồng ý sao? Người ta phân lượng hơn Đoàn Hải Thiên, còn có cả Lang Phá Thiên nữa.
- Không, không, là lão Đoàn tôi gia nhập mạng lưới của cậu, không phải cậu gia nhập vòng tròn của tôi. Cho nên, sau này lão Đoàn tôi chính là một thành viên trong mạng lưới Diệp Phàm.
Đoàn Hải Thiên không ngờ cầm được thì không buông, lập tức bình tĩnh lại, mặt dày tỏ rõ thái độ.
- Chú Đoàn, nếu quan hệ của chúng ta tiến thêm một bước nữa, chúng ta sẽ cố thêm một chút.
Diệp Phàm bàn bạc với Đoàn Hải Thiên.
Bổi tối, Diệp Phàm mang vẻ mặt mệt mỏi vào tầng hầm của Diệp phủ. Nhìn ba cái chai trong tay không khỏi thở dài,
- Nhân Bàng, xin lỗi anh, vì lão Đoàn đành để anh chịu ấm ức.
Bởi vì, Diệp Phàm suy tính trước sau. Nếu Đoàn Hải Thiên đã mặt dày gia nhạp thì chuyện của ông ta nhất định phải thành công.
Người giữ lời sau này dễ dàng mời người khác gia nhập. Bạn bè chính là một tấm lưới, một người bạn có thể mang đến một chuỗi bạn bè khác.
Cho nên chuyện lần này nhất định phải thành công mới được.
Tuy nhiên, muốn cho lão Đoàn thăng một chức khó khăn rất lớn đối với Diệp Phàm. Bởi vì Diệp Phàm không có bổn phận làm Đoàn Hải Thiên thăng chức. Với cấp bậc của ông ấy, là phạm trù của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương.
Hơn nữa, mặc dù là Ban Tổ chức cán bộ Trung ương có lẽ cũng chỉ sát hạch thôi. Thật sự quyết định là ở Trung ương. Tuy nói cán bộ cấp phó tỉnh trên cả nước không ít nhưng người nhằm các vị trí đó cũng rất nhiều.
Mật ít ruồi nhiều vốn là chuyện trong chốn quan trường.
Nếu như đi tìm bố vợ mình có lẽ Đoàn Hải Thiên cũng không có hướng dựa vào nhà họ Kiều, người ta tuyệt đối không ra tay giúp đỡ. Kiều Viễn Sơn có thể giúp Diệp Phàm nhưng bạn bè của Diệp Phàm không nằm trong phạm trù mà ông ta suy xét. Nguồn truyện: Truyện FULL
Còn tìm nhà họ Phí, có lẽ càng không thể. Quan hệ với nhà họ Phí chắc chắn không bằng nhà họ Kiều. Nói trắng ra, căn bản chỉ là quan hệ cùng có lợi thôi.
Còn những quan hệ khác, như Trương Vệ Thanh, Thiết Chiêm Hùng họ cũng chỉ là cấp thứ trưởng. Cũng không có khả năng giúp Đoàn Hải Thiên tăng một bước.
Buổi tối hôm sau, Diệp Phàm đang định về Đông Cống. Nhưng nhận được điện thoại của Bí thư Thành ủy Thanh Ngưu Vương Long Đông. Mời hắn ăn cơm.
Diệp Phàm liền đổi lại ngày. Bởi vì, rời khỏi Hải Đông cũng đã gần một năm, Diệp Phàm cũng muốn biết một chút về tình hình phát triển của Hải Đông. Hơn nữa Vương Long Đông cũng là bạn học, Diệp Phàm cũng có chút muốn gặp lại bạn cũ.
Lái xe đến giải trí Hoàng thị, vừa xuống xe phát hiện Vương Long Đông đang đứng trò chuyện với một thanh niên béo ngoài cửa.
- Xin chào Bí thư Diệp.
Vương Long Đông vừa nhìn thấy Diệp Phàm xuống xe liền tiến lên chào hỏi.
- Long Đông, chúng ta là bạn học, không phải là bí thư này nọ, gọi tên tôi là được. Tuy nhiên, cậu còn ở Thanh Ngưu không?
Diệp Phàm cười bắt tay Vương Long Đông.
- Tốt lắm, tôi gọi anh là anh Diệp.
Vương Long Đông cười nói.
- Bạn học cũ, vài năm không gặp phong độ vẫn như xưa nhỉ.
Lúc này người thanh niên béo cười nói. Diệp Phàm hơi hơi ngạc nhiên sau đó nhìn kỹ cười nói:
- Hóa ra là cậu, Trần Khôn. Trước đây cậu gầy thế, giờ làm gì mà thay đổi hoàn toàn như vậy. Cậu không gọi tôi còn không dám nhận.
Trần Khôn là bạn cùng phòng của Diệp Phàm trước đây, khá thân thiết với Diệp Phàm. Chỉ có điều sau khi tốt nghiệp không công tác cùng tỉnh, hai người không còn liên lạc nữa.
- Ha ha, một trưởng phòng nhỏ thôi.
Trần Khôn cười nói, ôm lấy Diệp Phàm. Sau đó nói:
- Cậu làm người ta tức chết mất, cả Long Đông nữa. Đều là Bí thư Thành ủy, chỉ có tôi là một nhân vật số hai của một huyện miền núi nghèo. Thật sự là buồn.
- Bạn học, tôi nói này không được trêu tôi như vậy có được không? Bí thư như tôi cũng là cấp Cục trưởng, không so được với anh Diệp. Hơn nữa, chức Bí thư thành ủy này vẫn là do anh Diệp hỗ trợ lên. Nếu không, Vương Long Đông tôi còn thảm hơn cậu.
Vương Long Đông đánh vào ngực Trần Khôn cười nói.
- Diệp Phàm đang phát tài ở đâu vậy. Vừa rôi nghe Vương Long Đông gọi cậu là Bí thư, bí thư ở đâu vậy, mau nói xem.
Trần Khôn cười nói.
- Một thành phố nhỏ thôi, không khác gì cậu.
Diệp Phàm thản nhiên cười.
- Không thể nào, không khác tôi sao anh có thể giúp đỡ Long Đông?
Trần Khôn đương nhiên không tin, nhìn Diệp Phàm chằm chằm.
- Ha ha, anh Diệp là Bí thư thành phố cấp 3. Là thành phố Đông Cống tỉnh Tây Lâm. Trước kia anh Diệp đảm nhiệm Bí thư thành phố Hải Đông, lúc đó anh ấy giúp tôi đi lên.
Vương Long Đông cười nói.
- Quyền bí thư, không phải Bí thư, hiện giờ cũng là Quyền.
Diệp Phàm khoát tay áo nói.
- Thế càng ghê gớm. thành phố cấp 3, quyền bí thư, khác nào lãnh đạo lớn vùng biên. Tiếp theo chính là lãnh đạo tỉnh. Ghê gớm quá, sau này có cơ hội thì giúp đỡ tôi một chút đi.
Trần Khôn cười nói tất nhiên là vẻ mặt đầy ngạc nhiên và hâm mộ. Hồi đại học khi Trần Khôn và Diệp Phàm thả rắm, Trần Khôn khá thảm, vì Diệp Phàm thường xuyên luyện công, cho nên rắm mang theo nội tức, đặc biệt có mùi "thơm"..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.