Chương trước
Chương sau
- Đánh hay.
Diệp Phàm hừ một tiếng, tiện tay vừa động, thân mình đột nhiên bay cao giống như diều hâu, phi tới chiều cao hơn mười mét.
Vòng một vòng lớn, nhanh chóng quay ra phía sau người Ma Cách Điền Bang. Chuông trong tay đột nhiên kéo căng ra. Lập tức cuốn lấy cổ tay của Ma Cách Điền Bang.
Sau khi hơi sửng sốt, Ma Cách Điền Bang vội vàng định rút tay ra. Tuy nhiên chuông của Diệp Phàm vốn là bản nhái Sơn Trại Huyết Trích Tử danh tiếng vang lừng thời Ung Chính nhà Thanh. Không phải dễ rút tay ra như vậy được.
Huyết trích tử năm đó vừa túm được đầu của ngươi vừa xoay vừa chuyển, đầu của ngươi đã bay mất. Khả năng chiến đấu cực kỳ tàn nhẫn. Bằng không sẽ không được gọi là Huyết trích tử.
Hơn nữa, thân mình Diệp Phàm đang bay trên không. Trái phải xoay vòng vây, càng khiến cổ tay của Ma Cách Điền Bang bị cuốn lấy.
Vương Nhân Bảng không thể bỏ qua cơ hội này, anh ta đã trừng mắt từ nãy. Phát hiện cơ hội hiếm có, liền ném tiểu nã phi tới. Nhân cơ hội Ma Cách Điền Bang giằng co với Diệp Phàm, nhuyễn đao trong tay hung hăng lao về phía thân mình của Ma Cách Điền Bang.
A…
Giữa tiếng kêu gào thê thảm của Ma Cách Điền Bang, cả cánh tay phải bị Vương Nhân Bảng liều mình chém tới nỗi chỉ còn chút thịt chỗ nối khớp xương. Một tia máu tươi phun thẳng ra như mũi tên.
A…
Ma Cách Điền Bang liều mình, đá một cước như mũi tên.
- Mau lùi lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Bên kia Diệp Phàm vội vàng cảnh báo. Tuy nhiên, muộn quá rồi, Vương Nhân Bảng bị đá một cú kêu lên một tiếng, đâm sầm vào mười mấy cây Tiên Nhân Chưởng rồi mới đập vào đống Tiên Nhân Chưởng.
- Mẹ nó
Diệp Phàm tức giận, tay duỗi ra, kéo Ma Cách Điền Bang bay lên không trung. Lựu đạn trong bàn tay của Diệp lão đại vừa động, chuông vừa kéo, cả người Ma Cách Điền Bang bay như phi lôi tới độ cao ngoài mấy chục mét.
Thình thịch…
Một tiếng nổ thật lớn vang lên. Trong sương khói, Diệp Phàm phát hiện, một bóng đen từ trong đám cây Tiên Nhân Chưởng biến mất.
- Không sao chứ Tình Thứ?
Diệp lão đại cũng không để tâm đến việc đuổi theo, vội tới trước mặt Vương Nhân Bảng. Phát hiện toàn thân anh ta đều là vết đâm và máu. Vội vàng kiểm tra một chút, may là còn sống.
- Ông đây là tiểu Cường đánh không chết, sao mà dễ chết thế được.
Vương Nhân Bảng khó nhọc đứng lên, mắng:
- Thằng đó đâu, đã chết chưa?
- Chưa bị nổ chết. Trốn thoát tuy nhiên cũng bị thương khá nặng.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, cõng Vương Nhân Bảng tới nơi lựu đạn vừa nổ tung, phát hiện dưới đất có một cánh tay đứt bị nổ nát bét.
- Thành đại hiệp cụt một tay. Mẹ nó, đợi khi ông đây được cửu đẳng nhất định tới Nhật Bản lôi tên đó về.
Vương Nhân Bảng nhặt cánh tay lên tiện tay vứt vào cái gói phía sau, nói:
- Lưu làm kỷ niệm, ông đây cũng làm tàn phế một cao thủ cửu đẳng. Haha…
- Anh….
Diệp lão đại đúng là hết chỗ nói. Rõ ràng mình bỏ ra rất nhiều sức lực, cuối cùng lại hóa thành công lao của anh ta. Diệp lão đại hoàn toàn không nói gì được nữa. Trong mắt đầy tia khinh bỉ nhìn chằm chằm anh ta.
- Đừng nhìn chằm chằm như vậy. Cậu là cao nhân, giết người như vậy cũng không có gì kỳ lạ. Nếu để cho tôi công này thì đúng là vĩ đại. Bát đẳng đánh cho cửu đẳng tàn phế. Tin này mà truyền ra, tôi đây thành anh hùng rồi.
Vương Nhân Bảng đúng là không có liêm sỉ, ngược lại còn vỗ ngực đắc ý.
- Việc này anh cũng không thể nói ra, có tác dụng gì chứ.
Diệp Phàm hừ nói.
- Kể cả có vô dụng, ít nhất trước mặt bọn họ tôi cũng là anh hùng.
Vương Nhân Bảng nhìn Nghiêm Thế Kiệt đã chiến đấu xong ở bên kia liếc mắt một cái.
Diệp lão đại rõ ràng không để ý đến anh ta, mặc kệ anh ta tự khen.
- Thế nào, vừa rồi người đó có phải cửu đẳng không?
Lúc này Nghiêm Thế Kiệt đi tới hỏi.
- Đúng, chắc chắn là cửu đẳng. Có thấy không, tôi đánh cho nó tàn phế.
Vương Nhân Bảng lại lấy từ túi ra cánh tay nát bét đầm đìa máu, không khiêm tốn gì, khoe khoang trước mặt các đội viên ở đó.
- Anh làm?
Nghiêm Thế Kiệt nửa cười nửa không liếc mắt nhìn Diệp Phàm.
- Là thật, cánh tay này là do anh ta cắt đứt.
Diệp lão đại cũng thuận miệng nói giúp một câu, thỏa mãn chút long ham hư vinh của anh ta.
Quả nhiên, các đội viên đều bộc lộ vẻ mặt như fan hâm mộ. Vương Nhân Bảng cực kỳ đắc ý, giả vờ thản nhiên nói:
- Cửu đẳng, cũng thường thôi, cũng là thân xác máu thịt, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
Tuy nhiên, phát hiện cái trừng mắt không có ý tốt đẹp gì của Diệp Phàm, Vương Nhân Bảng vội nói thêm một câu:
- Đương nhiên, không bao gồm các cao thủ cửu đẳng của chúng ta. Bọn cửu đẳng Nhật Bản kia đều là bọn vô dụng, ngu ngốc.
- Được rồi, diệt được mấy người?
Diệp Phàm ôm tay hỏi.
- Tám đội viên chạy mất hai, một bị đánh tàn phế, nửa phần chắc chết.
Nghiêm Thế Kiệt nói.
- Đây hẳn là đội thứ ba của tổ Thần Đạo, cũng là đội cuối cùng. Không ngờ mới tới đây đã bị chúng ta tiêu diệt. Xem bọn họ còn kiêu ngạo được nữa không. Đấu với chúng ta, bọn họ còn chưa đủ trình.
Đông Phương hung hăng nói.
- Đánh cho tàn phế một cao thủ cửu đẳng, chúng ta lập tức báo cáo cho tổng bộ, để mọi người cùng chung vui. Đây mới là thắng lợi lớn nhất.
Nghiêm Thế Kiệt mỉm cười, nhiều ngày như vậy, hôm nay mới thấy nở nụ cười. Có thể đánh cho một cao thủ cửu đẳng tàn phế, tất cả đội viên đều cảm thấy oai, cứ như tên cao thủ cửu đẳng này là do chính mình đánh cho tàn phế.
- Nghỉ ngơi một chút tiếp tục tiến vào.
Diệp Phàm nói, các đội viên lại tản ra tìm nơi nghỉ ngơi ăn uống chút gì.
Một đội viên khác tìm kiếm trên mặt đất, phát hiện viên đạn Thủy mã thượng của Cật liền nhặt lên.
Cái này, hiện nay đánh đã lâu như vậy, súng và thực phẩm đã tiêu hao kha khá. Có thể giết một nhóm kẻ thù là có được một sự thu hoạch. Tương đương với việc kẻ địch trợ cấp không hoàn lại cho mình.
- Cái gì, đánh cho một cao thủ cửu đẳng trong tổ Thần Đạo của Nhật Bản bị tàn phế? Tốt tốt, không tồi, không tồi.
Tổng thủ trưởng mới nhậm chức của tổ đặc nhiệm A, Cung Khai Hà vừa nhận được điện thoại liền khen ngợi không tiếc lời.
- Tôi nói mà, tướng quân Diệp Phàm ra tay đúng là lợi hại. Vừa bắt đầu đã thu được chiến công oanh liệt.
Lý Khiếu Phong bên cạnh không kìm được cảm thán khen ngợi, hai mắt cười đến nỗi chẳng còn nhìn thấy trời đất nữa.
- Lão Lý, tuy nhiên, vừa rồi đồng chí Thế Kiệt báo cáo là Vương Nhân Bảng chặt đứt một cánh tay của tên cao thủ cửu đẳng của Tổ Thần Đạo Nhật Bản.
Cung Khai Hà nói.
- Anh ta ấy à, không thể nào.
Lão Lý lắc đầu, buột miệng nói ra.
- Sao lại không thể, Vương Nhân Bàng nghe nói cũng là cao thủ thuộc cấp thứ hai bát đẳng. Có được thành công ngoài dự đoán cũng là bình thường. Thêm nữa, điều kiện tác chiến ở sa mạc rất ác liệt, tình huống nào cũng có khả năng phát sinh. Cao thủ cửu đẳng cũng có thể bị lật thuyền trong cống chứ.
Tương Đại Hải ngồi bên cạnh vốn không thích Diệp Phàm. Bởi vì hiện nay vẫn còn bị thiếu hai cái răng.
Còn đầu thì trọc lốc. Mấy ngày nay ở nhà bị bà xã phàn nàn đến mệt. Nói cái gì mà là ông muốn đi làm hòa thượng, tôi chắc cũng phải làm ni cô thôi.
Còn mấy người bạn cũ lúc biết mình trọc đầu cũng trêu chọc mãi. Vừa nghĩ tới đây, Tương Đại Hải liền thấy hận Diệp Phàm thấu xương, nhưng vẫn nhịn. Vốn muốn đề xuất với tổng bộ xử phạt Diệp Phàm.
Tuy nhiên Tương Đại Hải cũng hiểu được chút ít, biết Diệp Phàm hiện giờ đang là tâm phúc của tổng bộ, là loại người không thể đụng vào.
Kết cục của Lỗ Kiến khiến Tương Đại Hải trong lòng sinh sợ hãi. Xét đến cùng, hai chân của thủ trưởng Lỗ bị thương nặng cũng là do Diệp Phàm gián tiếp gây nên.
- Nói thì dễ, anh đi thử xem, xem cao thủ cửu đẳng lợi hại như nào. Bát đẳng đánh lén cửu đẳng, chắc muốn đi tìm cái chết. Không phải tôi nói anh, đồng chí Tương Đại Hải, hai loại cao thủ này căn bản không cùng thứ bậc. Cửu đẳng như súng trường, bát đẳng chính là cây thương, anh nói đi, có thể so sánh với nhau được không?
Lý Khiếu Phong lạnh lùng hừ nói, anh ta cũng vốn không thích người này.
- Haha, lúc ấy Diệp Phàm ở bên cạnh hỗ trợ một chút, Thế Kiệt nói vậy.
Lúc này Cung Khai Hà nói thêm một câu.
- Tôi bảo mà, cái này, e rằng không phải là hỗ trợ, Diệp Phàm mới chính là người làm nên chuyện. Tuy nhiên Vương Nhân Bảng cũng thông minh, thình lình cho tên Nhật Bản kia một đòn xong đời.
Lý Khiếu Phong cười nói.
- Haha, theo lý thuyết thì hẳn là như thế. Tuy nhiên, công lao này nên quy cho đồng chí Vương Nhân Bảng
- Không vấn đề gì, quan hệ của hai người bọn họ tốt lắm. Diệp Phàm cố ý nhường công cho anh ta.
Lý Khiếu Phong cười cười không nói.
- Xuất phát…
Nghiêm Thế Kiệt ra lệnh một tiếng, mấy đội viên phát động bắt đầu luân phiên đi trước, vẫn là Diệp lão đại xung phong.
Vương Nhân Bảng đi theo. Đồng chí Đông Phương theo sau nữa, Nghiêm Thế Kiệt ở giữa. Khoảng cách giữa mỗi đội viên là một trăm mét. Vừa có thể tiếp ứng cho nhau, cũng có thể thuận tiện cảnh báo.
Sau khi thong tiến lên mười mấy mét, Diệp Phàm ở tiền phương truyền tin tức, phát hiện một dòng sông nhỏ, tất cả nằm sấp trên mặt đất.
Bởi vì, dòng sông ở giữa dòng sông có thể là dòng sông cứu mạng nhưng cũng có thể là dòng sông giết người. Nếu kẻ thủ trốn trong lòng sông tấn công thì sẽ to chuyện.
Đương nhiên, đội viên của mỗi quốc gia đều tuân thủ những quy tắt bất thành văn của các đội viên đặc chiến của mỗi quốc gia. Sẽ không đầu độc dòng nước sông.
Bằng không, các đội viên của quốc gia đó sẽ trở thành kẻ thù của đội viên các quốc gia. Nếu nước sông bị ô nhiễm, trên cơ bản sẽ không có biện pháp để lẩn trốn. Đây là dòng sông sống còn.
- Hình như không có động tĩnh gì.
Diệp Phàm mở đôi mắt ưng quan sát một hồi rồi nói.
- Không thể nói là hình như, phải khẳng định. Một từ hình như sẽ đoạt đi sinh mạng của mấy đội viên.
Ngiêm Thế Kiệt vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Tôi biết chừng mực, sẽ không làm bừa.
Diệp Phàm nói.
- Đi vào như thế nào, tổn thất chút cũng được.
Vương Nhân Bảng có chút nóng nảy. Bởi vì vừa rồi được mọi người tin tưởng, ông nội Vương Kinh Thiên đang hăng hái chiến đấu trên núi cát này. Anh ta lòng đã như lửa đốt.
- Yên tâm, cao thủ cửu đẳng Tổ Thần Đạo Nhật Bản vừa rồi chắc chắn là một trong những cao thủ tấn công Vương lão. Giải quyết được một người, có thêm phần an toàn cho Vương lão.
Diệp Phàm nói.
- Có thể đào qua không, nơi này cách sông cũng không xa lắm. Loại đất cát tơi này cũng khá dễ đào. Chỉ cần thân thủ của đại ca, phỏng chừng trực tiếp có thể chui qua đống cát.
Vương Nhân Bảng đề xuất
- Anh ý à, coi tôi là con tê tê đúng không?
Diệp Phàm thực sự hết nói nổi, trừng mắt liếc anh ta một cái.
- Nói thật với anh, Vương lão là ông nội tôi, tôi thật sự là rất nóng lòng.
Vương Nhân Bảng nói sự thật.
- Thảo nào anh lại hoành tráng như vậy, hóa ra còn có ông nội hoành tráng hơn đỡ lưng. Nghe nói Vương gia các anh vẫn luôn là át chủ bài của tổ A. Nghiễm nhiên Tổ đặc nhiệm A là thần hộ mệnh, thật oai phong. Chính là Chủ tịch nước cũng phải nể mặt Vương gia các anh. Không tồi không tồi.
Sau khi Diệp Phàm hơi hơi sửng sốt, lập tức cười nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.