Chương trước
Chương sau
Thật ra, hai bên tranh luận không khác gì là một cuộc đấu về nhân sự quyền lực cùng với sức mạnh. Diệp Phàm anh muốn thiên vị Tiền Đào Quốc, thì Y Cao Vân tôi sẽ không để anh đắc ý đâu.
Cũng không phải nói Y Cao Vân với Thái Phi hai người có nhiều tiếc nuối khi chính quyền thành phố phải chi ra khoản tiền này. Nếu không phải vì Tiền Đào Quốc, thì Diệp Phàm anh có chi ra một trăm triệu, hai người cũng chưa chắc mở miệng phản đối.
Đương nhiên, đối với chủ nhiệm uỷ ban khai thác phát triển Quách Tắc Quân mà nói lại không giống như vậy, anh ta chính là muốn giữ chặt túi tiền của mình không để phân quân khu lấy đi một đồng.
- Bí thư Diệp, tôi cũng cảm thấy "ủng hộ quân đội, toàn thành phố chúng ta nếu có thể đi trước toàn tỉnh cũng không hẳn không phải là một chuyện tốt.
Cũng như Trưởng ban Cam đã nói, thành phố chúng ta trong các phương diện khác đều đi trước kéo theo những chân sau trong toàn tỉnh. Chẳng lẽ sẽ không thể đi trước là một "thành phố ủng hộ quân đội" sao?
Đến cuối năm rước về cái vinh dự thành phố kiểu mẫu ủng hộ quân đội, coi như là giành lấy cái tiếng cho thành phố Đông Cống.
Nói chung không thể để mọi chuyện chạy sau người khác, làm cho người ta khinh thường.
Người sống chính là vì cái tiếng, đương nhiên, cũng không phải nói thành phố Đông Cống chúng ta không có hy vọng. Tôi tin tưởng, dưới sự chỉ đạo toàn diện của Bí thư Diệp, trong vòng thời gian hai năm, thành phố Đông Cống sẽ có thay đổi to lớn.
Có điều, hiện nay chúng ta nên nói việc trước mắt, trước tiên phải nắm bắt được sự việc trước mắt mới phải.
Lúc này, Trưởng ban thư ký Thành ủy Lý Tinh Tinh dõng dạc bày tỏ thái độ ủng hộ Tiền Đào Quốc.
Bởi vì, chuyện của em trai đã rõ ràng. Lý Tinh Tinh càng kiên định quyết tâm gia nhập cái đường dây nhỏ ở Đông Cống của Diệp Phàm.
Vừa nghe Lý Tinh Tinh nói, sắc mặt Y Cao Vân lập tức có chút u ám, hừ nói
Cần mấy cái hư danh ấy làm gì chứ? Nếu để kinh tế thành phố Đông Cống thụt lùi, kinh tế không phát triển lên, chúng ta ngồi ở đây đều sẽ trở thành tội nhân với nhân dân Đông Cống? Loại sai lầm hạ cấp này chúng ta tuyệt đối không có thể phạm phải?
- Đồng chí Cao Vân, ủng hộ quân đội chính là phạm sai lầm hạ cấp sao? Đây là cách nói gì vậy? Thế giống thành phố Yên Kinh người ta là thủ đô, cũng là "thành phố ủng hộ gấp đôi,.
Vậy theo cách nói của anh thị trưởng thành phố Yên Kinh, người ta đường đường là uỷ viên Trung ương cũng là phạm sai lầm sao. Đồng chí Cao Vân, khi nói chuyện phải chú ý ngôn từ và chuẩn mực.
Nếu lời này truyền đến tai lãnh đạo quân đội, người ta sẽ không vui đâu.
Và lại người ta bảo vệ quốc gia là bảo vệ sai sao, đổ máu cũng là sai sao?
Các đồng chí, chúng ta không thể chỉ nhìn túi tiền của mình. Đáng bỏ ra thì nên bỏ ra. Huống chi, quốc lộ Ngũ Long Sơn có thể xây dựng rộng một chút là tô điểm cho khu thắng cảnh Ngũ Long Sơn cũng chẳng phải là một phong cảnh mĩ lệ khác đấy ư.
Càng huống hồ, đường rộng, cũng bảo đảm an toàn giao thông. Nói thật ra, quân đội có mấy khi sử dụng đến con đường này.
Có chăng là thời gian chiến tranh, bình thường người ta cũng chỉ là lái xe thôi. Tôi nghĩ, phần lớn thời gian có lẽ vẫn là dân chúng thành phố Đông Cống chúng ta sử dụng. Kinh phí thành phố lấy từ dân, dùng cho dân, khoản tiền này, chúng ta sẽ chi.
Diệp Phàm biểu lộ thái độ kiên quyết.
- Không được vượt quá ba triệu, vượt qua con số này Y Cao Vân tôi phản đối.
Y Cao Vân không ngờ cứng rắn, trực tiếp đối đầu với Diệp Phàm. Lời y vừa dứt, Đới Trung Cường và Lan Lập Quyền cũng tỏ ý phản đối.
- Tôi cũng cho rằng Bí thư Y nói có lý, Đông Cống chúng ta cũng không giàu có, càng nên tiết kiệm tiền dùng cho xây dựng các phương diện khác. Tỷ như, xây dựng trung tâm thành phố Đông Cống chúng ta, xây dựng mạng lưới quản lí nông thôn vân vân.
Thái Phi cũng bày tỏ thái độ.
Thoáng cái đã có bốn người đứng ra tỏ vẻ phản đối.
Lúc này, Cam Thủy Hưng và Y Thanh Liên cùng với Lý Tinh Tinh đều ủng hộ Tiền Đào Quốc, thêm vào lời nói của Diệp Phàm cũng có năm phiếu. Tuy nhiên, trong mười một ủy viên thường vụ, ít nhất phải có được sáu phiếu mới có thể xem là đã quyết định việc này.
Diệp Phàm liếc nhìn Long Vi Quốc phó Bí thư quản lý kinh tế mới được điều tới nói:
Bí thư Long, anh cũng cho ý kiến đi?
Người này xem diễn kịch đã lâu như vậy, không ngờ một câu cũng không nói.
Diệp Phàm tất nhiên sẽ không bỏ qua anh ta. Hơn nữa, như vậy cũng thăm dò ý tứ thái độ của Long Vi Quốc.
- Tôi mới đến thành phố Đông Cống, tình hình thế nào cũng chưa nắm rõ. Về chuyện này tôi không đưa ra nhìn nhận, tôi bỏ phiếu trắng.
Long Vi Quốc nói. Người này, rõ ràng mẫn tiệp, căn bản là không để cho Diệp Phàm bất cứ cơ hội gì.
Chỉ còn lại Phó thị trưởng thường trực Quách Tắc Quân vẫn còn do dự, ánh mắt mọi người đều chằm chằm nhìn ông ta.
- Bí thư Diệp, vốn khởi động khu thắng cảnh Ngũ Long Sơn trước hết cáp cho năm mươi triệu. Nếu phương diện này đã dùng mất hơn hai mươi triệu, vậy còn lại hơn hai mươi triệu thì có thể làm được gì?
Ý tứ Quách Tắc Quân lờ mờ xu thế phản đối.
- Sau này không phải còn có vốn thêm vào sao? Đây mới chỉ là vốn khởi động, không phải là tổng vốn đầu tư.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Quách Tắc Quân, nói.
- Cái này, vốn đến sau ai biết khi nào thì sẽ được giải ngân. Đến lúc đó, quy hoạch làm xong rồi, các hạng mục công trình đều thi công cả.
Công trình này một khi đã khởi công thì không thu lại được đâu, đến lúc đó ném vào quốc lộ quá nhiều tiền các phương diện khác phải dừng lại hết.
Khu thắng cảnh Ngũ Long Sơn xây dựng một quốc lộ, liệu còn có thể gọi là khu thắng cảnh Ngũ Long Sơn nữa sao? Hơn nữa, nguyên tòa nhà Thành ủy xây lại thành công trình nhà khách Thành ủy cũng không thể không xây dựng.
Đến lúc đó khi lãnh đạo cấp trên đến kiểm tra thị sát đến nơi ở cũng không có, việc này, sao làm như thế được?
Quách Tắc Quân vẫn đang chống chế.
- Trước tiên có bao nhiêu tiền sẽ làm bấy nhiêu, khu thắng cảnh Ngũ Long Sơn cũng không phải một hai ngày có thể xây dựng xong, chúng ta từ từ mà làm. Sau này vốn truy hồi cũng sẽ giải ngân từng bước. Thị trưởng Quách, anh lúc này phải làm tốt chính là việc nên làm trước mắt.
Giọng điệu Diệp Phàm bắt đầu trở nên nghiêm khắc.
- Việc này, rất khó xử lý à, cái chức chủ nhiệm ủy ban khai thác phát triển này của tôi khó mà đảm đương, nếu làm như vậy, không có tiền thì làm không nổi. Nếu chính quyền thành phố có thể rót thêm năm mươi triệu vào vốn khởi động, hoặc là nói phân quân khu thành phố thêm vào "phí mở đường", mặt khác nếu lại rút từ kinh phí thành phố tôi cũng không có ý kiến gì.
Quách Tắc Quân ép tới, thằng nhãi này vẫn không nói không đồng ý với phương án của Tiền Đào Quốc, nhưng cứ mù mờ ý tứ lại không khẳng định xuất tiền, vậy là phản đối rồi.
- Vốn khởi động năm mươi triệu đã kịch giới hạn tài chính của Ủy ban nhân dân thành phố rồi, còn muốn năm mươi triệu, đó là không thể được.
Nói về phần phân quân khu "Lộ phí", rút thêm vốn bổ sung, liệu có thể được không? Con đường này vốn là một bộ phận cấu thành khu thắng cảnh Ngũ Long Sơn.
Phần trách nhiệm này nên do uỷ ban khai thác phát triển đảm nhận. Huống hồ, năm mươi triệu, con đường này nhiều nhất chỉ dùng có hai mươi triệu. Nguồn: https://trumtruyen.com
Hơn nữa, một con đường, không thể ngày một ngày hai có thể xây xong. Không có thời gian một năm thì làm không xong, đến lúc đó, vốn bổ sung có lẽ cũng giải ngân rồi có phải không?
Huống hồ, đã phát động xã hội quyên góp cho khu thắng cảnh Ngũ Long Sơn mử rộng, đến lúc đó, tiền quyên góp nhất định sẽ có. Lúc ấy, anh còn sợ tiền không tới ư?
Nói đến đây, Diệp Phàm liếc nhìn Quách Tức Quân, đặc biệt tạm dừng một chút, mở nắp cốc trà nhấp một ngụm, nói
- Đương nhiên, nếu một số đồng chí cho rằng vẫn không thể gánh vác trách nhiệm này, vậy hãy đề bạt một đồng chí có thể gánh vác trách nhiệm này đi.
Diệp Phàm đây là nói cho Quách Tắc Quân nghe, anh không làm được thì ngồi một bên hưởng mát mẻ đi.
- Cái này
Sắc mặt Quách Tắc Quân lập tức có chút khó coi, hắn có lẽ là có chút luyến tiếc cái "bánh to" này.
- Vốn bổ sung thật có thể đến trong vòng một năm sao?
Quách Tắc Quân hỏi một câu.
- Đương nhiên!"
Diệp Phàm gật gật đầu, thầm nhủ đến lúc ấy cho ngươi một triệu coi như là vốn bổ sung. Ngươi đừng hy vọng vào túi tiền của ông đây còn có thể đập cho ngươi được bao nhiêu?
- Vậy được rồi, tôi đồng ý với phương án của tư lệnh Tiền.
Quách Tắc Quân do dự một hồi, cuối cùng cũng thỏa hiệp. Bởi vì, nếu không đồng ý, xem tình thế này hôm nay, Diệp Phàm sẽ đổi tướng mất. Quách Tắc Quân dẫu thế nào cũng không từ bỏ được.
Mặc dù năm mươi triệu khởi công này đã được xuất, miếng béo bở cũng không phải ít. Gần đây cổng lớn nhà đồng chí Tiểu Quách thiếu chút nữa bị mấy chủ thầu đạp vỡ rồi. Ngày ngày tiệc rượu không dứt, ban ngày vây quanh cái đĩa, buổi tối thì vây quanh cái váy. Tất nhiên, "đĩa" và "Váy" này, đều là chủ thầu hai tay dâng lên. Quách Tắc Quân gần đây sống rất dễ chịu.
Tất cả những thứ này, tất nhiên có liên quan đến cái danh chủ nhiệm uỷ ban khai thác phát triển khu thắng cảnh Ngũ Long Sơn mở rộng của y.
Không có cái chức danh này, có lẽ, số người tìm đến y sẽ giảm gần sáu phần. Người mà, một khi đã nếm vị ngon rồi bảo hắn đã từ bỏ, vậy rất nhạt nhẽo lại không có mùi vị gì cả.
Sáu phiếu đồng ý, mottj phiếu trằng, bốn phiếu phản đối, phương án đã được thông qua.
Vẻ mặt Y Cao Vân với Thái Phi tự nhiên có chút u ám, Diệp Phàm vẻ mặt rất là thản nhiên. Tuy nhiên, từ hội nghị thường vụ hôm nay, mọi người đều có cảm giác. Đừng nên xem thường Diệp Phàm này người chủ trì đại biểu trẻ tuổi. Hắn đã từng bước khống chế toàn cục thành phố Đông Cống.
Đương nhiên, khi mà cuộc đọ sức vẫn chưa bắt đầu. Y Cao Vân với Thái Phi đều tin tưởng, bọn họ vẫn còn cơ hội lật ngược thế cờ. Một nguyên nhân để lật ngược tình thế là biểu hiện lần này của Quách Tắc Quân chỉ nhằm vào việc không nhằm vào người, hắn là bị mê muội bởi lợi ích.
Người này, không có khả năng rơi vào bàn tay của Diệp Phàm. Biến số thứ hai chính là phó Bí thư Thành ủy mới điều tới Long Vi Quốc.
Người này hiện nay chỗ đứng chưa vững, có lẽ, qua một thời gian nữa, hắn cảm thấy khi nào có thể ra tay tuyệt đối sẽ ra tay. Cho đến lúc ấy, Diệp Phàm có thể có được mấy phiếu thì khó mà nói được.
Chớp mắt đã tới tháng 11, thời tiết Đông Cống cũng không phải quá lạnh, còn thành phố Yên Kinh ở nơi phương bắc lại dần thấy tuyết rồi.
Trong một buổi tối giá lạnh, trong phòng hội nghị tổng bộ tổ a lại là sương khói mịt mù, có vẻ như cảnh thần tiên. Tuy nhiên, trái lại ngồi ở trong phòng hội nghị này ở giữa "Sương tiên" các tướng quân đang thi triển pháp lực nuốt sương nhả khói, ai nấy đều có sắc mặt ngưng trọng, hoặc nhíu mày, hoặc buồn bực nghiêm mặt.
Đồng chí thủ trưởng Lỗ Tiến mái tóc lại bạc thêm không ít.
Bị hệ thống sưởi và khói sương hành hạ, Lỗ Tiến dường như cảm thấy quá nóng. Tiện tay mở mấy khuy áo bộ quân trang, lộ ra chiếc áo lót lông dê màu đen bên trong.
Roạt roạt một tiếng, Lỗ Tiến giận dữ dụi nát nửa điếu thuốc "đặc cấp" kẹp trên tay vào gạt tàn, đưa tay rút ra một điếu từ trong hộp rồi lại châm. Trái lại bên trong cái gạt tàn cỡ lớn trước mặt y, tất cả đều là những điếu "đặc cấp" hảo hạng loại cao cấp chỉ hút có một nửa.
Nếu để các đồng chí bình thường trông thấy, cũng không biết sẽ chua xót thành ra bộ dạng gì nữa? Cái này, thứ mà bên ngoài không mua được ở trong tay hắn lãng phí chả khác gì dưa muối củ cải, thật sự là phung phí của trời mà!
- Hằng Phong, tình hình mới nhất của mê cung bên đó cậu báo cáo một chút cho mọi người biết?
Lỗ Tiến cảm thấy có chút buồn bực, điếu Đặc cấp mới hút được có một hơi đã lại bị dập vào gạt tàn, liếc nhìn Trần Hằng Phong phụ trách liên lạc lần này, nói.!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.