Chương trước
Chương sau
- Hóa ra là nhà gái mang đến. Món võ công Đoạn bối sơn đó rốt cuộc thế nào, đã tìm hiểu qua chưa?
Diệp Phàm cũng nghiêm túc hẳn lên. Nếu có thể khiến nhà Hoành Đoạn phải đổi ngày thì món võ Đoạn bối sơn đó có vẻ thật sự lợi hại.
- Loại bí thuật này sao họ có thể cho anh tìm hiểu được. Tuy nhiên, chúng tôi đã nghe được một chút truyền thuyết của một người bà con xa của Lâu Điền Tử(Hisada). Nguồn: https://trumtruyen.com
Nói là Đoạn bối sơn khi sử dụng có thể dùng bàn tay không đánh ngập vào đá núi, khiến đá núi gãy ngay. Đây đương nhiêu là do họ thêu dệt nên.
Tuy nhiên, nếu theo truyền thuyết đó thì nó cũng khá là lợi hại. Ý của bác cả là nếu không có gì thay đổi, chúng ta sẽ từ chối yêu cầu của họ.
Ít nhất, trong thời gian ngắn họ sẽ không luyện được Đoạn bối sơn đến mức lợi hại, như vậy cũng tăng được tỷ lệ thắng lợi cho bên chúng ta.
Đương nhiên, từ chối như vậy có vẻ như chúng ta không đủ sức. Với tình tình của bác cả thì không muốn từ chối. Mà muốn tìm hiểu một chút về độ mạnh yếu của Đoạn bối sơn.
Tuy nhiên, bác cả cảm thấy việc này vẫn nên hỏi cậu một chút, để cậu quyết định.
Phí Nhất Độ nói.
- Vậy để chúng ta tìm hiểu một chút về sự lợi hại của Đoạn bối sơn. Tuy nhiên, bọn họ nói chậm lại mấy tháng?
Diệp Phàm hừ nói.
Trong lòng cũng đã có quyết định của chính mình. Bởi vì, từ trận chiến trong trang viên lần trước Diệp Phàm dần dần đã lấy được một chút kinh nghiệm từ Can Tương. Hiện tại đã có thể khống chế sử dụng nội công điều khiển thanh kiếm Can Tương này đâm xuyên qua vật thể trong khoảng cách ngoài một mét.
Đừng nghĩ Can Tương chỉ là một miếng bạc. Nhưng dưới sức mạnh của nội kình thì còn sắc bén hơn so với hợp kim cứng nhất.
Diệp Phàm liền khiển Can Tương cắm phập vào một khối đá hoa cương rất cứng, vậy mà cảm giác cứ như cắm vào quả dưa.
Nếu có thể cho hắn nửa năm thời gian có lẽ là khả năng công kích của Can Tương có thể đạt đến phạm vi sáu bảy mét. Nếu hơn thế thì càng tốt.
- Có lẽ là muốn lui đến tháng năm tháng sáu sang năm.
Phí Nhất Độ nói.
- Được, cứ để họ thay đổi đi.
Diệp Phàm nói.
- Bác cả cũng mong cậu dù bận nhiều việc công tác nhưng cũng đừng quên luyện công. Việc này nếu có thể thì đừng giảm bớt mật độ luyện tập.
Phí Nhất Độ nói.
- Yên tâm, luyện công thì tôi mỗi ngày đều luyện. Hiện tại đã hình thành thói quen. Một ngày không luyện thì cơ thể thấy ngứa ngáy.
Diệp Phàm cười nói.
- Gần đây sao không thấy anh gặp đại tiểu thư của nhà họ Kiều? Có phải là có mâu thuẫn gì không?
Lúc này Phí Nhất Độ lại đùa.
- Cậu nhóc cậu đang hi vọng thế có phải không?
Diệp Phàm tức giận hừ nói.
- Cũng không phải là thế, em thật sự hi vọng đại ca và đại tiểu thư nhà họ Kiều có thể ngủ chung một phòng.
Phí Nhất Độ cười gượng một tiếng, giọng nói rất bỉ ổi.
- Không cần cậu phải quan tâm, bố đã sớm "làm việc" với cổ rồi.
Diệp Phàm đắc ý hừ nói.
- Đã làm rồi cơ à, lợi hại thật.
Phí Nhất Độ ngạc nhiên không thể tưởng tượng Diệp Phàm sẽ nói trắng ra như vậy, làm anh ta lại thành ra ngượng ngùng.
- Lý Tinh Tinh thật sự là người phụ nữ trời đánh.
Đới Trung Cường cười nhìn Nông Cao Vân một cái bất mãn nói.
- Ừ, hôm nay nếu không phải cô ta ồn ào thì tôi thấy kế hoạch khai thác phát triển Ngũ Long Sơn của Diệp Phàm chắc chắn sẽ gặp trở ngại.
Không thể tưởng tượng bị cô ta dụ dỗ nên Tiền Đào Quốc cũng cùng theo đến. Cũng lạ thật, Tiền Đào Quốc chưa bao giờ lên tiếng không ngờ hôm nay lại phá lệ.
Hơn nữa có vẻ như đã trở thành cánh tay phải tương trợ Diệp Phàm. Chẳng lẽ Diệp Phàm đã "kéo anh ta xuống nước".
Lan Lập Quyền có chút ngạc nhiên nói.
- Tên họ Diệp này thật sự thâm độc. Không ngờ lại giao việc khai thác phát triển Ngũ Long Sơn cho Quách Tắc Quân. Có lẽ hiện tại Thái Phi còn đang tức giận đến hộc máu.
Đới Trung Cường vẻ mặt vui vẻ khi người khác gặp họa.
- Lợi ích trước mắt, quan hệ đồng minh chỉ là thứ yếu. Tôi cũng không nghĩ tới Quách Tắc Quân ngay lập tức đã đồng ý nhận việc khai thác phát triển Ngũ Long Sơn.
Từ nay về sau có lẽ hai người Quách, Thái trong lòng sẽ khó chịu với nhau lắm.Còn Lý Tinh Tinh có lẽ là không cố ý.
Tuy nhiên, dù không cố ý thì cũng phải gõ đầu ả một chút mới được. Hội nghị thường vụ đều phải tập trung tinh thần. Tuyệt đối không thể vô ý mà để đối thủ nắm được điểm yếu, đánh một đòn mà thành công. Chuyện hôm nay cũng là tín hiệu cảnh báo cho chúng ta, sau này phải cẩn trọng mồm miệng hơn trong các cuộc họp.
Bằng không, một khi nói ra rồi thì muốn thu hồi cũng khó khăn. Hơn nữa, Diệp Phàm rất giỏi nắm bắt điểm yếu của người khác.
Còn Tiền Đào Quốc. Nói anh ta bị Diệp Phàm kéo xuống nước là không có khả năng. Vì sao hôm nay biểu hiện tích cực như vậy, ha ha, vẫn là mấy chữ- có lợi thì đến.
Nông Cao Vân vẻ mặt đầy kinh nghiệm.
- Có lợi thì đến?
Đới Trung Cường nhắc lại một câu, vẻ mặt khó hiểu nhìn Nông Cao Vân. Tất nhiên là chờ Nông Cao Vân giải thích.
Nông Cao Vân nhìn hai người một cái, phát hiện Lan Lập Quyền vẻ mặt cũng giống như thế. Người này khẽ mỉm cười nói:
- Sau Ngũ Long Sơn là chỗ nào?
- Cửu Vân Lĩnh, không ai không biết.
Đới Trung Cường nhìn Nông Cao Vân một cái không hề nghĩ ngợi thốt lên.
- Được, thông minh lắm.
Nông Cao Vân giơ ngón tay cái lên đùa.
- Đúng, sau Ngũ Long Sơn mười km là Cửu Vân Lĩnh. Việc này toàn bộ nhân dân Đông Cống đều biết. Lão Nông, anh nói là có lợi thì đến có nghĩa là gì?
Lan Lập Quyền có chút nóng nảy lớn tiếng hỏi.
- Bình tĩnh một chút đi.
Nông Cao Vân giơ tay ra hiệu im lặng, nghĩ một chút mới nói:
- Các anh không nghe nói Cửu Vân Lĩnh muốn xây dựng địa điểm đóng quân của Công binhbên công binh sao?
- Đương nhiên đã nghe nói qua. Nhưng đó là chuyện của quân đội người ta, có quan hệ gì với Ngũ Long Sơn đâu.
Đới Trung Cường chu mồm lè lưỡi nói.
- Ha ha, Công binhcông binh tuy nói là do quân khu tỉnh quản lý nhưng cũng là do phân quân khu thành phố quản lý thay. Nếu muốn xây dựng nơi đóng quân ở Cửu vân lĩnh không phải cần rất nhiều tiền sao. Các cậu chẳng lẽ không biết, Cửu Vân Lĩnh là địa phương như thế nào sao. Rất hẻo lánh, giữa các thôn với nhau đường sá cũng không có. Phân quân khu phụ trách xây dựng địa điểm đóng quân chẳng khác nào là khai hoang.
Nông Cao Vân nói.
- Tôi hiểu rồi.
Lan Lập Quyền thản nhiên nói.
- Lão Lan, ngạc nhiên quá, anh hiểu được cái gì?
Nông Cao Vân hỏi.
- Bọn họ muốn nhân cơ hội khai thác phát triển Ngũ Long Sơn để làm lực đẩy.
Lan Lập Quyền cười nói.
- Tôi cũng không rõ, khai thác phát triển Ngũ Long Sơn là Ủy ban nhân dân thành phố muốn làm, sao lại có lực đẩy để Công binh mượn?
Đới Trung Cường lập tức không hiểu hỏi.
- Lão Đới, anh thật sự là hồ đồ, không chịu thay đổi đầu óc suy nghĩ một chút.
Lan Lập Quyền tức giận hừ nói.
- Đổi cái rắm, đầu óc có thể đổi sao, đổi không phải là mất mạng rồi à?
Đới Trung Cường giọng còn lớn hơn cả Lan Lập Quyền. Anh ta đã có chút tức giận.
- Tốt lắm, lão Đới, tôi nói anh nghe. Nếu khai thác phát triển Ngũ Long Sơn có thể thành công, có phải là sẽ mở đường vào đó. Bây giờ thì đã rõ chưa?
Nông Cao Vân nói.
- Anh muốn nói Tiền Đào Quốc mượn cớ để mở đường. Cho nên mới cho mượn xe quân dụng?
Đới Trung Cường cuối cùng cũng chui ra từ ngõ cụt.
- Chẳng những muốn mượn đường, tôi đoán, còn có thể yêu cầu Diệp Phàm kéo dài con đường đó. Trực tiếp làm đường từ Ngũ Long Sơn đến Cửu Vân Lĩnh.
Con đường này có thể là một khoản kinh phí lớn. Xây dựng một con đường không có hơn chục triệu thì sao có thể làm được. Chủ ý của Tiền Đào Quốc rất hay.
Có lẽ anh ta cũng đã được cấp trên cấp cho một khoản tiền. Bên này mượn đường của Ngũ Long Sơn, có thể giảm được hơn mười triệu, cớ sao không làm có phải không?
Nông Cao Vân thật sự là lợi hại, tầm nhìn rất độc đáo.
- Diệp Phàm sẽ ngốc như vậy sao? Tình hình kinh tế của thành phố chúng ta cũng không tốt. Muốn khai thác phát triển Ngũ Long Sơn không có mấy trăm triệu không làm được. Nếu không có nhà đầu tư đến đầu tư, muốn mở một công việc miễn phí, chính quyền hoàn toàn bỏ kinh phí ra. Ngay cả tòa nhà Thành ủy đổi thành khách sạn có lẽ cũng không thu được đủ phí tổn. Cho dù có thu được thì cũng phải là nhiều năm sau.
Lan Lập Quyền nói.
- Đúng vậy, quân khu muốn mượn một ít đường, ít nhất cũng phải có gì đó đúng không?
Đới Trung Cường cũng nói.
- Hai cậu đều sai rồi.
Nông Cao Vân lắc đầu.
- Sai?
Đới Trung Cường thầm nhắc lại, hai người đều nhìn Nông Cao Vân chờ giải thích.
- Tiền Đào Quốc tuy nói bình thường không để ý đến chuyện của Thành ủy nhưng tốt xấu anh ta cũng là một ủy viên thường vụ. Trong tay mỗi một ủy viên thường vụ đều có quyền hạn nhất định. Nếu có thể để Tiền Đào Quốc mượn được đường, thể hiện thiện ý với anh ta, sau này trong các cuộc hội nghị có thể có được sự ủng hộ của Tiền Đào Quốc có đúng không? Đây gọi là gì, là vì lợi ích thôi.
Nông Cao Vân hừ nói.
- Dùng tiền nhà nước để tạo quan hệ cá nhân thật sự là một cách tốt.
Lan Lập Quyền hừ một tiếng.
- Chúng ta sẽ phá không cho phân quân khu thành phố mượn đường, nếu muốn mượn đường thì phải trả tiền.
Vẻ mặt Đới Trung Cường đầy cay độc.
- Ha ha…
Nông Cao Vân thản nhiên cười.
Lam Tồn Quân cuối cùng vẫn không thể vào hội nghị thường vụ Thành ủy. Mười ngày sau, ở tỉnh đã có phản ứng. Một người đang đảm nhiệm Phó chủ tịch thành phố tên là Long Vi Quốc được điều đến Đông Cống đảm nhiệm Phó Bí thư Quản lý kinh tế. Ở tỉnh có nói là để thúc đẩy tốc độ phát triển kinh tế của Đông Cống.
Người này cùng xuống Đông Cống với Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Tằng Khải Minh, đơn giản gọn nhẹ trên chiếc Audi A4.
Cùng đi với Tằng Khải Minh có một người thanh niên trẻ tuổi giống như thư ký. Nghe nói đó là Điền Nguyên, thư ký của Tằng Khải Minh.
Mà Long Vi Quốc cũng rất giản dị, mặc một chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu xám, quần âu cùng màu. Vẻ mặt cũng bình thường. Nếu không ai biết có thể cho đây là một đồng chí hết sức bình thường.
Sau bữa cơm chiều Kiều Thế Hào gọi điện thoại đến nói:
- Tiền Đào Quốc hình như có quan hệ với Phó quân đoàn trưởng quân khu Lĩnh Nam ở Thủy Châu của tập đoàn quân thứ hai.
- Yến Thành…
Diệp phàm nhắc lại, trong lòng hơi lo lắng. Bởi vì hắn cùng Yến Thành có chút ân oán cũ.
- Tiền Đào Quốc chẳng lẽ là người của nhà họ Yến ở Bắc Kinh?
Diệp Phàm hỏi.
- Cũng không rõ lắm, tôi đã tìm hiểu khá lâu, chỉ biết là quan hệ giữa Tiền Đào Quốc và Yến Thành không tồi. Nếu Yến Thành đồng ý ra mặt nói chuyện vậy thì việc anh có được sự ủng hộ của Tiền Đào Quốc trong thường vụ Tỉnh ủy là không có vấn đề gì.
Kiều Thế Hào nói.
- Có nghe nói có quan hệ gì khác không?
Diệp Phàm vẫn chưa từ bỏ ý định. Bởi vì, ân oán với Yến Thành đã kết rồi, căn bản là không thể tìm anh ta nói chuyện. Con đường này Diệp Phàm quyết định không đi rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.