Chương trước
Chương sau
Việc này Tô Trang Thành thật sự có hơi sốt ruột. Bởi vì Mâu Vân là thứ trưởng thường trực bộ Công an, lãnh đạo cấp bộ trưởng. Là nhật vật số 2 trong bộ Công an. Không thể ngờ được Thiết Chiêm Hùng lại không nể mặt anh ta.
- Rõ ràng đây là Thiết Chiêm Hùng muốn đẩy tôi vào chỗ chết.
Tô Trang Thành lập tức ngồi im trên ghết, mắt mờ đi.
Tô Trang Thành ra vẻ ta đây không sợ bị bắt đều chỉ là giả bộ. Hơn nữa, một khi chuyện này thực sự xảy ra, đại công tử nhà họ Tô mà cũng phải vào tù.
Một khi truyền ra ngoài còn đáng sợ hơn. Sau này Tô Trang Thành làm sao có thể làm người, sao có thể tạo được uy tín của người nối nghiệp nhà họ Tô.
Hơn nữa, một khi nhận hình phạt, có lẽ vị trí người nối nghiệp nhà họ Tô cũng chuyển sang tay người khác. Đến lúc đó, chú hai Tô Khánh Trung chắc chắn sẽ không nương tay với y.
Còn em họ Tô Phong cũng đã thèm muốn vị trí Tống Giám đốc của y từ lâu. Vừa nghĩ đến những hậu quả này, đại công tử luôn kiêu ngạo như Tô Trang Thành cũng có chút hoảng loạn.
- Quá muộn rồi, bọn họ đều đã ngủ. Đêm khuya chúng ta không tiện đi quấy rầy người khác. Tuy nhiên, cậu cùng đừng lo lắng quá. Cứ đi ngủ trước đi, ngày mai sẽ nghĩ cách. Tôi không tin ủy viên bộ Chính trị chẳng lẽ không trị được một tên Thứ trưởng như Thiết Chiêm Hùng.
Tô Chiêu Viên cũng bị bức đến nóng mặt, lạnh lùng đáp.
- Phải cùng lúc dứt khoát hai gọng kìm, chúng ta tìm Phó Quốc Vân tỉnh Tây Lâm để lấy cái mũ ô sa của Diệp Phàm vậy. Một khi đã bị mất chức, thử hỏi Diệp Phàm còn có thể làm gì.
Tô Trang Thành khẽ chắc mẩm.
- Ừ, cũng có lý. Đều là con người cả thôi, sẽ luôn có mục tiêu để công kích. Nếu mất đi lý do để công kích thì còn công kích cái gì nữa. Người này vẫn cố cắn cậu đến chết thì chúng ta cũng không thể không ra tay với hắn.
Tô Chiêu Viễn gật gật đầu.
Đêm đó trôi qua rất nhanh.
Cố lẽ tối qua quá mệt mỏi nên Lam Tồn Quân ngủ đến tận 12 giờ trưa. Anh ta nhìn khăn trải giường có nhiều vết hồng loang lổ hơi vẻ đắc ý.
Lại có chút thương tiếc nhìn Tô Lâm Nhi đang cuộn tròn như con mèo. Không cầm lòng được giơ tay vuốt ve lưng cô.
- Anh Quân, cuối cùng em cũng đã trao tấm thân mình cho anh.
Tô Lâm Nhi đỏ mặt.
- Chỉ là muộn vài năm thôi. Cuối cùng em cũng đã hoàn toàn thuộc về anh. Thật sự là Lâm Nhi của một mình anh, ha ha ha …
Lam Tồn Quân vừa nói vừa cười vang.
- Thật chướng tai, không phải một mình anh chẳng lẽ còn định đẩy em cho ai khác. Đáng chết.
Tô Lâm Nhi tức giận mắng một câu. Định ngồi xuống nhưng lại kêu ôi một tiếng nhíu mày.
- Còn đau không?
Lam Tồn Quân cười gượng một tiếng nói:
- Nếu không để anh kiểm tra một chút, bôi chút thuốc.
- Anh đáng chết.
Tô Lâm Nhi đạp chân một cái, không đạp đến Lam Tồn Quân mà mình lại bị đau điếng.
- Xem em kìa, bảo em nghỉ ngơi lại còn muốn đánh người, đây là cái giá phải trả. Đàn bà con gái, không được phép thì chớ có đùa.
Lam Tồn Quân đắc ý cười.
Đúng lúc này điện thoại của Tô Lâm Nhi vang lên. Vừa nghe thì đã thấy tiếng thút thít nghẹn ngào của mẹ cô:
- Lâm Nhi, anh trai con bị bắt rồi…
Phượng Thanh cuối cùng không kìm nổi khóc nấc lên.
- Cái gì, bắt… bắt đi, ai dám đến bắt anh con?
Tô Lâm Nhi lớn tiếng hỏi, lập tức ngồi bật dậy, nhưng đau không chịu được, cũng có chút luống cuống.
- Là bộ Công an trực tiếp cho người đến bắt. Ba con cũng vội vàng từ công ty trở về. Làm sao bây giờ, con không làm việc xong với Diệp Phàm sao? Làm sao bây giờ? Nghe nói phải chịu hình phạt gì đó.
Phượng Thanh nói lặp đi lặp lại, xem ra thật sự là luống cuống.
- Anh Quân xin anh nói một chút với Diệp Phàm là anh trai em đã bị bắt đi rồi. Để hắn nói với Thiết Chiêm Hùng một câu.
Sau khi buông điện thoại, Tô Lâm Nhi dường như ôm lấy Lam Tồn Quân hét lớn.
- Ôi… Lâm Nhi, không phải Lam Tồn Quân anh vô tình, nhà họ Tô em có tiền, sao không tốn chút tiền coi như trừ họa. Hơn nữa, việc này thật sự là mọi người làm sai trước. Không phải mấy trăm triệu các em cũng có thể chi ra sao.
Lam Tồn Quân vẻ mặt khó xử, tuy nhiên vẫn gọi điện thoại cho Diệp Phàm.
Hai người bắt đầu đóng kịch. Lam Tồn Quân một mặt làm như xin xỏ giúp Tô Lâm Nhi, Diệp Phàm kiên quyết từ chối. Hơn nữa, Diệp Phàm còn cảnh cáo nếu Lam Tồn Quân làm thế nhà máy sẽ đổ…
Cúp điện thoại xong thì Tô Lâm Nhi cũng không nói gì, vội vàng mặc quần áo chạy về nhà.
Vừa về đến nhà phát hiện trong phòng khách có rất đông người đang ngồi. Mọi người đều vẻ mặt nghiêm trọng. Mà ông cụ nhà họ Tô, Tô Vũ Thành rất ít khi xuất hiện không ngờ cũng đã ngồi đó. Mẹ cô đã khóc đỏ hết cả mắt.
- Hành động của Thiết Chiêm Hùng thật sự là rất mau lẹ, nhận được tài liệu mới mấy giờ đã ra tay. Đây là làm cho nhà họ Tô chúng ta không chịu nổi. Đây là không nể mặt nhà họ Tô sừng sững mấy trăm năm ở cửa Nam. Đây là tuyên chiến với gia tộc chúng ta. Tuyệt đối không thể tha thứ.
Tô Khánh Suất không thể kiềm chế được nói.
- Chú hai, hiện tại nói những cái đó có tác dụng gì. Quan trọng hơn là nghĩ cách để cứu đại ca ra ngoài.
Lúc này anh hai của Tô Lâm Nhi liếc nhìn Tô Khánh Trung một cái tức giận nói.
Tô Định Xung đang công tác trong quân đội, tính tình vẫn như thế. Ngay cả đối với bề trên của nhà họ Tô cũng thế. Hơn nữa, biết việc này chú hai Tô Khánh Trung không có ý tốt gì, Tô Định Xung cũng không nể mặt.
- Những điều ba tôi nói không phải là nghĩ cách sao? Định Xung, đây là coi lòng tốt thành lòng lang dạ thú. Huống chi, việc này cũng tại Trang Thành. Nếu Trang Thành không làm ầm ĩ việc này lên, sao nhà họ Tô chúng ta lại phải bị người ngoài chê cười như hôm nay.
Con trai lớn của Tô Khánh Trung Tô Phong cũng đáp lại Tô Định Xung. Việc này nói lên hai điều,
- Tô Phong, cậu nói cái gì, chúng ta có cần phải thử nhau mấy chiêu không?
Tô Định Xung tức giận, xắn tay áo định ăn thua đủ.
- Hừ, ồn ào đủ chưa?
Lúc này một tiếng hừ lạnh vang lên. Tất cả mọi người đều im lặng, bởi vì người lên tiếng chính là ông cụ có quyền uy nhất nhà họ Tô.
Ông ta nhìn mọi người liếc mắt một cái, nói:
- Đều là người một nhà, việc cần gấp trước mắt là cứu Trang Thành ra.
Cứ nhao nhao ồn ào ở trong này còn ra thể thống gì. Chẳng lẽ, còn lo chưa đủ mất mặt sao? Vừa rồi gọi điện thoại người ta bảo người ta không buông tay, không cho bảo lãnh.
Mọi người nghĩ xem còn có cách gì. Muốn nói mất mặt thì cả nhà họ Tô mất mặt. Chúng ta là người một nhà, vinh quang thì cùng vinh quang, tổn thất thì cùng tổn thất. Trong lúc quan trọng này các con gây nội chiến thế thì còn ra thể thống gì nữa.
Tô Vũ Thành mắt quả là không mù, không ngờ cũng biết nhấn mạnh sự đoàn kết cần kíp.
- Ba, dù gì thì cũng đã ồn ào như vậy. Người ta cứ kiên quyết không buông tay thì nhất định sẽ không xong với chúng ta. Chưa nói chuyện chúng ta có yếu thế hay không. Bằng không, sau này ai cũng cho là nhà họ Tô chúng ta đớn hèn, kẻ qua đường đều muốn giẫm lên coi thử thì sao chúng ta có thể sống yên ở cửa Nam được nữa. Uy nghiêm của nhà họ Tô không thể xâm phạm, không thể để có tiền lệ xấu như thế này.
Lúc này lão Tam nhà họ Tô, Tô Phong Cường nói.
- Vậy con nói một chút xem phải làm sao bây giờ?
Ông cụ nhà họ Tô nhìn đứa con thứ ba liếc mắt một cái hỏi.
- Tìm quan hệ, nếu có thể thì tìm người lời nói có trọng lượng ra mặt nói chuyện.
Tô Phong Cường lại nhìn mọi người liếc mắt một cái, nói tiếp:
- Hơn nữa chúng ta không thể buông tha Thiết Chiêm Hùng và Diệp Phàm. Không thể để cho hai người đó chiếm ưu thế, cũng phải dạy cho họ một bài học. Còn Diệp Phàm, tôi thấy, cứ bắt hắn luôn thì thế nào? Một người không biết trời cao đất dày gì, dám phân cao thấp với nhà họ Tô chúng ta. Thật sự hắn không biết mình có bao nhiêu phân lượng. Để nhà họ Tô chúng ta làm cho hắn tỉnh táo bằng vài cái bạt tai.
- Bắt, bắt, bắt. Dễ bắt như vậy sao. Người ta ở thành phố Đông Cống, còn là cán bộ giao lưu. Từ tỉnh Nam Phúc thuyên chuyển giao lưu đến. Không được Phí Mãn Thiên của tỉnh Nam Phúc đồng ý, sao có thể bắt người. Nhà họ Phí không phải là con không biết, nhà chúng ta không quyết định được thái độ của nhà họ Phí.
Ông cụ Tô tức giận nói.
- Có thể cho người cảnh cáo một chút Thiết Chiêm Hùng. Thứ trưởng bộ Công an thì thế nào chứ. Cấp trên còn có đảng ủy công an, còn có bộ Chính trị.
Tô Khánh Trung cũng lạnh lùng hừ nói, nghĩ lại một chút rồi tiếp:
- Thiết Chiêm Hùng còn có anh trai là Thiết Thác, đương nhiệm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Việt Đông.
- Triệu Xương Sơn của Việt Đông thì dễ nói chuyện sao? Người ta cũng là con nhà danh giá. Nhà họ Triệu ở Bắc Kinh còn mạnh hơn cả chúng ta.
Người ta không nể tình cũng không có cách nào. Ngay cả tìm các đồng chí khác ở bộ Chính trị xin giúp, Triệu Xương Sơn chưa chắc đã đồng ý nể mặt.
Nhà họ Triệu cũng là một trong những con sư tử lớn. Trước kia khi ông cụ Triệu Bảo Cương cầm quyền, quyền lực nhà họ Triệu từng đạt đến đỉnh cao.
Gần đây tuy có chút giảm sút, nhưng từ khi Triệu Xương Sơn vào được bộ Chính trị, gia thế nhà họ Triệu lại sống lại như xưa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lúc này Tô Chiêu Viễn nói.
- Tôi thấy cũng không chắc. Triệu Quát không phải vẫn là phó tư lệnh viên quân khu Bắc Kinh sao, chức vụ chính cũng không có được. Khi Triệu Bảo Cương ở đỉnh cao quyền lực cũng không làm được, huống chi hiện giờ.
Tô Khánh Trung lạnh lùng đáp lại lời của Tô Chiêu Viễn.
- Đó là chính sách điều chỉnh của Trung ương. Hai anh em nhà họ Kiều, trước kia hai người đều làm lớn, một trong quân đội một trong chính quyền.
Cuối cùng vẫn là Kiều Hoành Sơn lùi một bước, vứt bỏ danh hiệu ủy viên quân ủy. Mà nhà họ Triệu cũng thế, trung ương không thể để một nhà có hai người nắm quyền trong quân đội và chính phủ.
Như vậy, một khi định làm loạn, đất nước không phải là đáng lo sao. Đây là vì ổn định của đất nước. Cũng là đã xem xét đến nhiều mặt.
Cho nên, Triệu Quát đời này có lẽ không có hi vọng ngồi lên ghế chính. Tuy nhiên, mặc dù y chỉ là phó tư lệnh viên quân khu Bắc Kinh nhưng trong giới quân đội cũng là lãnh đạo.
Cũng khác với người bình thường.
Ông cụ Tô thản nhiên nói. Ông cụ Tô tuy vài năm nay đều sống trong căn nhà nhỏ nhưng ông cụ cũng không nhàn rỗi gì.
Lúc nào cũng chú ý đến chính trị của đất nước. Việc này có lẽ là thói quen đã hình thành từ trước. Bởi vì chính trị đất nước cũng liên quan đến hưng thịnh của nhà họ Tô, không thể bỏ qua.
- Thôi, đừng nói những lời vô dụng nữa, phải nghĩ cách cứu người ra ngoài đã.
Cuối cùng ông cụ nhà họ Tô khoát tay áo nói.
Nhất thời cả căn phòng đều im ắng.
Lúc này bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập.
- Em họ, sao em lại đến đây?
Nhìn vẻ mặt tái nhợt của Kiều Trân một cái, Tô Chiêu Viễn vộihỏi.
- Làm sao bây giờ hả anh, nghe nói Đông Kinh đã được áp giải từ Tây Lâm về Bắc Kinh. Hiện tại Trang Thành đã bị bắt, làm sao bây giờ?
Mắt Kiều Trân cũng đỏ lên, vẻ mặt tiều tụy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.