- Cô mang bao nhiêu tiền đến vậy?
Diệp Phàm ghé vào tai Cam Vũ Thuần hỏi.
- Tôi chạy chọt khắp nơi mới được hơn bốn trăm triệu. Tạm thời trả một phần đi, tôi sẽ nghĩ thêm cách khác. Nếu như thật sự không trả được hết, Cam Vũ Thuần tôi ngồi tù thì ngồi tù!
Cam Vũ Thuần dựa nửa người vào lòng Diệp Phàm, thái độ lại khá thành khẩn. Hơn nữa, giọng điệu tràn đầy bất lực và mất mát.
- Được rồi, mọi người xin trật tự một chút. Vừa rồi Chủ tịch Cam đã chuẩn bị đến 4 trăm triệu. Những ai có giấy vay nợ, chúng tôi sẽ trả trước cho mỗi người một phần năm số tiền vốn. Mọi người đừng nóng vội, ai cũng có phần cả, xếp thành hàng, sắp xếp thứ tự xong thì trả tiền.
Diệp Phàm lớn tiếng kêu lên.
Vừa nghe Diệp Phàm nói, đám người nhốn nháo cả lên, càng chen chúc lại đấy hơn. Người nào người nấy cũng giơ giấy cho vay lên to tiếng kêu, muốn tranh lấy tiền trước.
Lúc này lại có một giọng nói lớn tiếng xổ ra một câu:
- Chỉ có tí tiền, nghe nói tập đoàn Vinh Quang nợ hơn mấy tỷ, bốn trăm triệu chỉ có thể nhét vào kẽ răng. Chúng ta vẫn nên mau chóng chen lên lấy tiền, bằng không chậm chân là không lấy được đâu. Hơn nữa, tập đoàn Vinh Quang sắp phá sản rồi, lấy tiền đâu ra mà trả hết?
Nghe người này kêu lên như vậy, đám người không thể chặn nổi nữa, toàn bộ xông về phía Cam Vũ Thuần. Mười mấy vị công an đều bị đẩy ngã trái ngã phải, sắp không trụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1761188/chuong-1887.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.