Chương trước
Chương sau
- Vi Lý Quốc chuẩn bị cho việc lên chức của anh không phải là càng tốt sao? Chờ anh ổn định rồi, một khi cảm thấy thành phố Đông Cống này có thể nắm lấy, tôi nghĩ, không biết có phải cấp trên đã suy nghĩ đến điều này không. Đến lúc đó, Vi Lý Quốc về hưu, anh lên thay rất hợp lý.
Cam Thu Thu vẫn không quên nịnh bợ Thái Phi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Ha ha ha, cái cô Thu Thu này, tôi nào có bản lĩnh đứng đầu chứ? Người ta Y Cao Vân với Diệp Phàm còn không rút da tôi?
Thái Phi ra vẻ khiêm tốn, kỳ thực trong lòng, Cam Thu Thu có thể cảm nhận được kiểu như Thái Phi, từ tỉnh xuống, luôn có cảm giác ta đây hơn người.
- Có Phó Bí thư ở đây, hết thảy không có thể cũng đều có thể hết. Hơn nữa, Thái Bí thư anh là từ Văn phòng Tỉnh ủy xuống mà.
Có kiểu lãnh đạo nào mà chưa từng gặp, giao tiếp lại rộng, ngày hôm đó đi cùng với anh xuống đây chắc chắn có không ít lãnh đạo lớn ở cục sở. Có mọi người giúp đỡ, được cấp trên quan tâm, anh lên chức chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Tuy nhiên, hiện tại mục tiêu chính của chúng ta là chèn ép Diệp Phàm cùng Y Cao Vân, lập nên uy tín của Thái Bí thư.
Cam Thu Thu rất giỏi hiểu ý người.
- Cô nói xem, ở thành phố này, ai không muốn thấy hai chuyện lớn xảy ra gần đây ở thành phố Đông Cống truyền đến tai tỉnh nhất.
Thái Phi nói.
- Thứ nhất chắc chắn là Diệp Phàm, thứ hai chính là Y Cao Vân. Diệp Phàm đứng đầu nhà máy đường, nhà máy đường xảy ra chuyện, Diệp Phàm phải là người chịu đòn trước tiên.
Mà nghe nói tập đoàn Vinh Quang còn vay tiền của nhà máy đường, khoản tiền này, nhất định như nước hất đi rồi. Tôi nghĩ, có phải Diệp Phàm và Lam Tồn Quân đã tra ra có một khoản tiền như vậy rồi hay không.
Cho nên, hai người mới có vẻ tự tin đem một mớ rối rắm như vậy ra. Mà một khi Vinh Quang sụp đổ, khoản tiền kia tất nhiên sẽ như nước hất đi.
Đến lúc đó, nhà máy đường nhất định sẽ bị kéo đổ theo. Đến lúc đó, Diệp Phàm và Lam Tổn Quân muốn rút chân ra cũng không kịp nữa rồi.
Cam Thu Thu người con gái này mặc dù nói diện mạo không quá xinh đẹp, nhưng quả thật rất thông minh, rất có dáng vẻ của một nữ quân sư.
- Hai người bọn họ còn muốn rút chân ra, chuyện đó là không có khả năng. Có điều, nhà máy đường phá sản rồi, cũng phải đè chết bọn chúng xuống đáy bùn lầy, vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên được.
Trên khuôn mặt Thái Phi bất ngờ hiện ra một nét tàn nhẫn.
- Mà Y Cao Vân vẫn muốn trở thành người đứng đầu chính thức của thành phố Đông Cống. Đây là thời kỳ phi thường khảo nghiệm xem ông ta có thể chủ trì đại cục thành phố Đông Cống được hay không, thời kỳ này, thành phố Đông Cống tuyệt đối không thể rối loạn. Cho dù chỉ là một chút ầm ĩ nhỏ Y Cao Vân cũng không muốn thấy. Cho nên, chuyện của nhà máy đường Dương Xuân và tập đoàn Vinh Quang, Y Cao Vân không thể ngồi xa mà quan sát.
Tôi nghĩ, ông ta nhất định sẽ nhúng tay vào qua một số đường. Cho dù hai công ty, nhà máy này sắp sụp đổ thì cũng phải đợi đến khi Y Cao Vân ngồi được lên vị trí đầu mới được sụp đổ.
Thái Bí thư, tôi đoán có đúng không?
Cam Thu Thu thản nhiên cười nói, một đôi mắt trí tuệ khiến Thái Phi phải giật mình.
- Ha ha, tìm chút chuyện mà làm đi.
Thái Phi thản nhiên cười cười, Cam Thu Thu gật đầu, tự nhiên hiểu được ý trong lời ông ta nói.
Ngày hôm sau, Diệp Phàm gọi điện thoại cho Lô Vĩ và Trần Quân, tất nhiên là hy vọng hai ông em giúp một tay, tìm bắt kẻ trốn nợ về.
Kỳ lạ là cả hai người đều không có nhà. Người nhà Lô Vĩ nói là gần đây nhận được thông báo của thượng cấp cậu ta, Cục trưởng Cục Công an tỉnh, giúp đỡ Ủy ban Kỷ luật Trung ương, ra tỉnh ngoài bí mật phá án rồi.
Điều này đối với các đồng chí của hệ thống Công an các địa phương mà nói là chuyện bình thường. Diệp Phàm cũng không hoài nghi gì, tuy nhiên tiếp theo, lúc gọi điện thoại cho Trần Quân thì điện thoại người này tắt máy suốt.
Diệp Phàm đành phải gọi cho Trần Khiếu Thiên, hỏi:
- Lão Trần, Trần Quân đâu rồi, sao lại thấy tắt máy suốt thế?
- Ồ, gần đây, vị sư phụ mà trước kia cậu ta theo học ở Ngũ Đài sơn gọi cậu ta về. Nghe nói sư phụ của cậu ta sắp không xong rồi, Trần Quân là đệ tử duy nhất của ông ấy, dù sao cũng phải giữ trọn chữ hiếu. Tuy nói ông ấy không dạy Trần Quân cái gì, nhưng một ngày làm thầy cả đời làm cha.
Trần Khiếu Thiên nói, chuyển đề tài, hỏi:
- Công tử có chuyện gì muốn nhờ cậu ấy đi làm phải không? Hay là anh nói cho tôi, tôi đi làm cho.
- Ồ, không có nhà thì thôi vậy, không có chuyện gì đâu.
Diệp Phàm nói.
Tuy nhiên, không lâu sau, em gái Diệp Tử Y gọi điện đến. Nói là gần đây thấy mẹ của Trần Quân không vui. Hỏi thì cô ấy không nói, không biết có phải có chuyện gì rồi không. Diệp Phàm đành phải bảo em gái an ủi mẹ của Trần Quân nhiều một chút, trong lòng cũng không hoài nghi gì. Bởi vì đàn bà con gái thỉnh thoảng buồn rầu lo nghĩ cũng là chuyện bình thường.
Hai ngày sau, Diệp Phàm bị Y Cao Vân gọi đến.
Sau khi đến Ủy ban Thành phố, thấy sắc mặt Y Cao Vân có chút âm trầm, ngồi trên ghế xoay, có lẽ đã xảy ra chuyện gì. Ông ta thấy Diệp Phàm vào, hai người đều gật gật đầu.
- Vừa nhận được điện thoại của Tăng Chủ tịch tỉnh trên tỉnh, hỏi thành phố Đông Cống chúng ta rốt cuộc là có chuyện gì? Đến mức làm người ta phát hoảng, một tập đoàn Vinh Quang, các hộ cho vay tiền chen chúc đến tận cửa Tỉnh ủy gây sức ép rồi.
Còn có nhà máy đường Dương Xuân, lời đồn càng lúc càng lan rộng, nói là sắp phá sản đến nơi. Mà một số cán bộ công nhân viên chức đã có chút rục rịch muốn đi.
Càng đáng giận hơn là một đám người làm lâu năm của nhà máy đường, toàn bộ gom thành một xe đến Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh yêu cầu được điều đi. Mà Chủ nhiệm Lưu Thạch thì suýt chút nữa bị vây đánh, nào là cầm văn kiện, nào là cầm bằng chứng nhà máy đường không còn thuộc Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh nữa, muốn tìm Chủ tịch Diệp của thành phố Đông Cống nói chuyện.
Mà lãnh đạo tỉnh cũng rất tức giận, nói là thượng cấp rót nhiều tiền như vậy mà sao nhà máy đường Dương Xuân lại để thành tình trạng này.
Cái này, bảo tôi phải giải thích thế nào. Cuối cùng, Tăng Chủ tịch nói ông ta đã giao cho Chủ tịch tỉnh Y Kiệt Minh xuống xem xét một chút.
Bây giờ đã lên đường rồi đấy, Chủ tịch Diệp, anh phải chuẩn bị sẵn sàng đi.
Sắc mặt Y Cao Vân âm trầm, bình tĩnh nói, ông liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Phỏng chừng, lần này Chủ tịch Y đến chỉ là đánh động trước thôi.
Nếu không giải thích rõ ràng, tiếp theo họ sẽ phái tổ điều tra chính thức xuống đấy.
- Hừ, có người muốn gây chuyện, Bí thư Y anh chẳng lẽ không nhìn ra?
Diệp Phàm thẳng thắn hừ một tiếng.
- Việc này chúng ta không có chứng cớ, không thể đoán bừa.
Y Cao Vân quét mắt qua Diệp Phàm một cái, nói:
- Tuy nhiên, trước tiên chúng ta phải chùi sạch mông mình đi đã. Bằng không, cậu nói xem, nhà máy đường thực sự sẽ không sao thật sao?
Lúc trước không phải cậu từng nói, tuyệt đối không thể tiếp tục cái cục diện rối rắm này. Thật là mỉa mai, vừa mới tiếp nhận chưa được bao lâu thì xảy ra chuyện.
Hơn nữa, mới bắt đầu đã ầm ĩ chuyện lớn thế này. Về phần tập đoàn Vinh Quang, nếu xử lý không tốt sẽ thành ra to chuyện đấy.
Hàng nghìn hộ cho vay gây sức ép có thể kéo theo mấy chục nghìn người. Ví dụ, Trương Tam cho tập đoàn Vinh Quang vay năm trăm nghìn, năm trăm nghìn này lại không phải là của một mình anh ta.
Mà là của thân thích bằng hữu gom lại thành một cọc. Chỉ trong năm trăm nghìn này có lẽ đã là mười mấy hộ cho vay nhỏ. Cậu đã thống kê chưa, rốt cuộc có bao nhiêu người cho tập đoàn Vinh Quang vay tiền?
- Bên Vinh Quang rất không lạc quan, tôi đã giao cho Tượng Vương Triều đi điều tra. Kết quả điều tra sơ lược là 1,5 tỷ vốn đầu tư có liên quan.
Hộ cho vay to, nhỏ không dưới hàng chục nghìn. Thành phố Đông Cống của chúng ta cũng không giàu có. Có thể bỏ ra chục ngàn mấy chục ngàn đều là lấy ra từ tiền lương hoặc là chút tiền tiết kiệm của dân chúng.
Bọn họ đều trông mong ít tiền đó sinh ra chút lợi tức. Trong chốc lát, chẳng những không trông mong gì được chút lợi tức đó, phỏng chừng cả tiền vốn cũng bay mất rồi, không đau lòng không được mà!
Có lẽ mấy chục ngàn đồng đó là tiền người ta vất vả khổ sở biết bao năm mới dành dụm được một ít. Việc này xử lý không tốt, đúng là sẽ trở thành việc lớn.
Diệp Phàm mặt cũng đầy vẻ đau lòng, nói, hắn nhìn Y Cao Vân một cái, nói:
- Tôi đã giao cho Vương Triều đi điều tra toàn diện, tranh thủ càng sớm càng tốt, phá xong vụ án, tìm bắt kẻ hiềm nghi trở về rồi nói tiếp.
- Vô ích thôi, cho dù có bắt được về, phỏng chừng kẻ đó tiêu xài cũng được kha khá rồi. Đống tiền lớn như vậy, không có khả năng cầm tiền mặt, chắc đã gửi vào ngân hàng Thụy Sĩ hoặc ngân hàng nước ngoài nào đó rồi.
Hơn nữa, trong đó có liên quan đến một số cán bộ phạm pháp, rất nhiều nhân vật quan trọng đều đã trốn ra nước ngoài.
Muốn bắt trở về là rất khó khăn.
Cho nên, chúng ta phải chuẩn bị thật tốt. Sẵn sàng cho tình huống xấu nhất, lúc này, tốt nhất là cậu đứng ra, Ủy ban nhân dân thành phố nếu không nhúng tay chỉ sợ hậu quả sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.
Y Cao Vân sắc mặt có chút tái nhợt.
Diệp Phàm vừa nghe liền hiểu ngay, tất nhiên là tên này muốn bảo mình đứng ra chùi mông rồi. Ngẫm nghĩ một lúc, Diệp Phàm nói:
- Việc này Ủy ban nhân dân thành phố không tiện ra mặt, người ta tập đoàn Vinh Quang lại không đề xuất yêu cầu gì.
Hơn nữa, nghe Giám đốc Cam nói là đang chuẩn bị tiền.
Chuyện của công ty tư nhân Ủy ban nhân dân thành phố mạo muội nhúng tay, tôi sợ sẽ kéo thêm tranh cãi nào đó.
Hơn nữa, nếu thực sự nhúng tay vào, người ta lại đem cả bô phân đổ lên đầu Ủy ban nhân dân thành phố thì phải làm sao? Chỉ riêng một nhà máy Dương Xuân đã đủ đau đầu rồi, lại còn thêm một tập đoàn Vinh Quang, phỏng chừng bán cả Ủy ban nhân dân thành phố cũng lấp không hết lỗ thủng lớn này.
- Ừ, dù sao cũng phải lấy một chút ra trả cho họ, dân chúng mà không nhìn thấy tiền thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Tuy nhiên trả toàn bộ là không có khả năng, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, mấy tỷ lận, Ủy ban nhân dân thành phố cũng không phải mở ngân hàng tư nhân. Tuy nhiên, bất kể ra làm sao, anh là Chủ tịch thành phố, là người chịu trách nhiệm Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống, anh không ra mặt thì ai ra mặt nữa?
Y Cao Vân vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Việc này, nhúng tay thì có thể nhưng tuyệt không thể cho tiền. Mấy thứ như tiền bạc, cho một cái là không thể thu tay về được. Đến lúc đó, lỗ hổng này càng lấp càng to. Chúng ta nhúng tay vào, chỉ có thể tuyên bố với bên ngoài là Ủy ban nhân dân thành phố tham gia điều tra, hơn nữa, lấy việc ổn định lòng dân là chính.
Diệp Phàm nói, đồng ý nhúng tay, nhưng không đồng ý trực tiếp trả tiền.
- Anh tự xem xét mà làm, mấu chốt là chuyện Chủ tịch Y anh nên nghĩ xem nên trả lời thế nào cho tốt.
Y Cao Vân phất phất tay.
- Nên trả lời thế nào thì cứ trả lời như thế.
Diệp Phàm nói. Biết lần này Y Kiệt Minh xuống nhất định không có chuyện tốt. Còn không phải là vì chuyện của Lý Khê Mãn mà gây sức ép với mình hay sao. Cho nên, Diệp lão đại trong lòng cũng có chút tức giận.
Buổi tối đó, Diệp lão đại luôn cảm thấy phiền muộn.
Thuận tay lấy "can tướng" trên cổ tay xuống, cầm trong tay nghịch.
- Khốn khiếp!
Diệp Phàm gầm lên một tiếng, phát ra toàn bộ tức giận, lấy can tướng làm phi đao, ném một cái hướng về phía cây ngô đồng cách đó mấy chục mét.
Một động tác ném này dung hợp toàn bộ sức mạnh cao thủ cửu đẳng cùng với nỗi tức giận khắp người của Diệp lão đại, một chuyện quỷ dị đã xảy ra, vốn Diệp Phàm định đọ sức với cây ngô đồng cách xa mấy mươi mét kia.
Không ngờ trong lòng vừa dao động, ngón tay đã lệch đi, can tướng không một tiếng động, lượn một vòng trên thân cây ngô đồng, sau đó mới khẽ vang lên một tiếng phập, cắm vào bên sườn của một cây ngô đồng khác cách đó hơn mười mấy mét.
- Sao lại như thế được, chẳng lẽ nội tức của mình lại có thể khống chế được can tướng hơn mấy mươi mét? Sao lại có thể như vậy, sư bá làm được đến mức đó hay không còn khó nói, chứ nói gì đến mình. Trước kia không phải chỉ có thể khiến nó động đậy một chút hay sao, hôm nay sao lại nghe lời đến thế.
Diệp lão đại trong phút chốc trợn mắt há hốc mồm, thì thào tự nói như người điên, chạy đến trước thân cây.
Phát hiện lưỡi dao giờ phút này cứng như kim cương, vết dao xẹt qua trong lúc lưỡi dao cắm vào thân cây khá nhỏ, nếu như không cẩn thận để ý sẽ không thể nhìn thấy.
Diệp Phàm dồn đầy kình khí vào đầu ngón tay, cong về phía sau, lần này thật đúng là có chút linh niệm, phát hiện can tướng cắm trong thân cây khe khẽ run rẩy, tuy nhiên, không hề có động tác tiếp theo.
- Ranh con đi ra cho ta!
Lần này Diệp lão đại tức giận, hướng về phía can tướng không biết nói kia, rống lên, kình khí toàn thân hét lên về phía lưỡi dao.
Sựt một tiếng khẽ vang lên, can tướng nghe lời đi ra khỏi thân cây. Diệp Phàm vươn tay nhẹ nhàng lay động một cái là được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.