Chương trước
Chương sau
- Tôi thay mặt Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống khẩn thiết yêu cầu Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh thu hồi toàn bộ quyền quản hạt nhà máy đường Dương Xuân, và sau đó, thành phố Đông Cống sẽ không cấp ra một xu tiền trợ cấp cho nhà máy nữa.
Vả lại, Đông Cống cũng đã chi ra quá nhiều rồi. Năm năm cơ đấy, trước sau tổng cộng lại đã trợ cấp vào đó đến hai trăm sáu mươi triệu.
Tương đương một phần tư tổng thu tài chính năm của Đông Cống chúng tôi. Một con số quá lớn, nhân dân Đông Cống đã không chịu nổi gánh nặng này nữa rồi, còn quản lý thêm một thời gian nữa, tôi e rằng Đông Cống cũng xong luôn.
Diệp Phàm bình tĩnh đưa ra đề xuất.
- Không thể nào, lúc trước cũng là do tỉnh và phía địa phương các cậu chung tay xây dựng. Hơn nữa, do các cậu quản lý năm năm nên mới ra nông nỗi này, sao lại trách Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh chúng tôi được. Với tình hiện nay, nếu muốn trả lại, tiềm lực tài chính một thành phố như Đông Cống các cậu mà còn không chịu nổi, chẳng lẽ một đơn vị nhỏ như Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh chúng tôi lại chịu thấu được sao? Nói đến thu ngân sách, Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh chúng tôi trong thời kỳ quá độ của thể chế thì dưới trướng thử hỏi còn có bao nhiêu xí nghiệp có thể làm ăn sinh lãi. Các xí nghiệp lớn có lợi nhuận khá một chút thì đều tách ra. Chỉ còn lại một cục diện rối rắm không thể hoạt động độc lập nổi, chúng tôi hàng năm còn phải bù lỗ nữa là.
Lưu Thạch Kiên quyết tỏ thái độ không chịu nhận lại nhà máy. Để rảnh tay, y sẵn sàng đem một Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh bề thế tự xưng là đơn vị nhỏ.
- Lại nói đến chuyện quản lý thay, tạo thành tình trạng hiện nay của nhà máy đường có rất nhiều nguyên nhân. Nhưng, Đông Cống nắm giữ quyền quản lý, tôi nghĩ, phải chăng Đông Cống đã để xuất hiện lỗ hổng lớn trong việc dùng người.
Với một nhà máy thì bộ máy ban lãnh đạo là quan trọng nhất. Đông Cống là lãnh đạo nắm quyền quản lý, phải chăng cũng nên gánh chịu trách nhiệm của người lãnh đạo?
Các đồng chí, một nhà máy vốn có lợi nhuận mỗi năm vài trăm triệu mà nay lại thành ra một mớ bòng bong thua lỗ đến mấy chục triệu.
Không truy cứu trách nhiệm lãnh đạo để rút kinh nghiệm đi lên thì tỉnh ta có phát triển nổi nữa hay không, nhà nước còn có thể phồn vinh giàu manhjn nữa hay không?
Phó chủ tịch Y quả là lợi hại, y muốn dùng chiêu bài "Quản lý bất cập" để chụp mũ cho Đông Cống.
Tuy nhiên, những lời đó của Phó chủ tịch Y vừa thốt ra miệng, Diệp Phàm trong bụng đã vui thầm, "chỉ sợ lão không nói ra thôi".
Có vẻ Phó chủ tịch Y tuy nói là được phân công quản lý công nghiệp, nhưng rõ ràng là không thế nào tỏ tường về tình hình cụ thể của nhà máy đường Dương Xuân.
Diệp Phàm cũng phát hiện Đồng chí Lưu Thạch sửng sốt đến há hốc mồm có vẻ đang muốn lấp liếm đi những lời vừa rồi thật nhanh, Diệp lão đại quyết định mau lẹ, lên tiếng trước khi Lưu Thạch kịp mở miệng:
- Đúng vậy, tôi hoàn toàn đồng ý với Phó chủ tịch Y.
Một doanh nghiệp nhà nước quy mô lớn đang hưng thịnh như thế, lợi nhuận lên đến hàng trăm triệu một năm vậy mà hôm nay lại lâm vào cảnh sắp phá sản, đó là do rất nhiều nguyên nhân dẫn tới.
Thế nhưng, lãnh đạo nhà máy mới là nhân vật chủ chốt trực tiếp dẫn dắt nhà máy phát triển. Một lãnh đạo tốt hoàn toàn có thể vực dậy cả một nhà máy.
Tất tật từ quan niệm, ý tưởng, đến cách làm, kinh nghiệm … của người lãnh đạo đều đóng vai trò quyết định với sự hưng suy thành bại của nhà máy đó. Qua điều tra, phát hiện Bí thư Đảng ủy nhà máy đường Dương Xuân đồng chí Lý Khê Mãn phụ có phần trách nhiệm không thể nào chối bỏ.
Anh ta đương nhiệm ở nhà máy đường Dương Xuân suốt gần 10 năm, có thể nói là đã chứng kiến quá trình nhà máy đường Dương Xuân hưng thịnh suy bại thế nào. Nói trắng ra, nhà máy đường Dương Xuân chính là do anh ta mà sắp đi đến nông nỗi phải đóng cửa.
Những lời đó của Diệp Phàm vừa nói ra miệng, đồng chí Y Kiệt Minh thiếu chút nữa là xanh xám cả mặt mày.
Y nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, tôi hy vọng anh không bẻ cong ý tứ của lãnh đạo. Tôi nói chính là lãnh đạo Đông Cống các anh chịu trách nhiệm chứ không phải một ít vấn đề cỏn con của nhà máy đường Dương Xuân. Ban nãy tôi cũng có nói, nhà máy đường có ngày hôm nay là do rất nhiều nguyên nhân dẫn đến. Việc này hôm nay chúng ta tạm không nghiên cứu thảo luận nữa, có nói thêm cũng vô dụng, giải quyết như thế nào với nhà máy đường Dương Xuân mới là chuyện trọng yếu hiện nay.
Hiển nhiên, đồng chí Y Kiệt Minh thấy Diệp Phàm nhắc đến Lý Khê Mãn thì lập tức sử xuất ra "Chuyển thiên thuật" muốn chuyển đề ngay.
- Vừa rồi Chủ tịch Chúc cũng đã có nói, nói chuyện vô ích là việc làm vô ích nốt, chúng ta vẫn cứ nên nói chuyện quyền quản lý nhà máy đường đi?
Lưu Thạch cũng khẩn trương giúp Phó chủ tịch Y thi triển thủ đoạn "Càn Khôn Đại Na Di".
- Chủ tịch Chúc, vấn đề này không giải quyết, thì làm thế nào giải quyết chuyện nhà máy đường.
Diệp lão đại vẫn một mực kiên trì.
- Ủa, chuyện này có quan hệ đến việc vực dậy nhà máy đường phải không?
Chủ tịch Chúc liếc nhìn Diệp Phàm nhíu mày hỏi.
- Vô cùng quan hệ.
Diệp Phàm nhấn mạnh.
- Vậy cậu cứ nói nghe xem nào!
- Có một số chuyện chắc Chủ tịch Chúc chưa được rõ, tuy nói nhà máy đường Dương Xuân là do Đông Cống quản lý. Nhưng, quản lý ở đây chỉ là trên danh nghĩa.
Trên thực tế tất cả sự vụ của nhà máy cho đến sắp xếp điều chỉnh nhân sự cán bộ đều chẳng liên quan gì đến Đông Cống. Thế này sao gọi là quản lý được, hoàn toàn chỉ là Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh đem một mớ bòng bong mà nhét vào tay chúng tôi thôi!
Làm cấp dưới, chúng tôi cũng đành chịu, quả đắng này đành phải tự tìm cách nuốt lấy. Cho nên, mấy năm gần đây mỗi năm đều phải trích ra năm sáu mươi triệu trợ cấp cho nhà máy đường.
Hơn nữa, có chuyện gì phiền toái là người ta liền tìm đến Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống. Nào là công nhân gây rối, tiền lương phát không được đầy đủ, người ta có ý kiến, kêu oan....
Bộ máy lãnh đạo nhà máy quản lý không tốt, cuối cùng lại cũng Đông Cống chúng tôi đi chùi đít đổ vỏ? Bí thư Đới Trung Cường của Dương Xuân từng mấy lần cử người đi Bắc Kinh khuyên người khiếu kiện trở về.
Những ngày đó thật chẳng ra làm sao cả. Lúc đó khi nói về chuyện này, Bí thư Đới đều ấm ức đến rơi nước mắt. Vậy mà anh ấy rốt cuộc vẫn là không gánh không được.
Diệp Phàm nói thế những thật ra khi đó đồng chí Đới Trung Cường là bảo bên Công an lên thủ đô bắt người về, đây hắn lại nói cho dễ nghe là "khuyên".
- Nếu nhà máy đường đã giao cho Đông Cống quản lý thì tại sao quyền nhân sự lại không được bàn giao?
Chủ tịch Chúc quay sang hỏi Lưu Thạch.
- Chuyện này, lúc ấy chỉ nói là quản lý thay, cho nên, quyền nhân sự vẫn nằm trong tay Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh. Hơn nữa, các cán bộ cấp cao của nhà máy đường đều là cấp Phó giám đốc sở trở lên, quyền hạn khảo hạch của Ban tổ chức cán bộ Thành ủy Đông Cống cùng lắm cũng chỉ đến cấp Cục trưởng. Dù có chuyển giao họ cũng không có quyền hạn này. Đây là quyết định của tổ chức Đảng.
Lưu Thạch vẫn bình tĩnh đáp.
- Với cán bộ cấp sở chúng tôi không có quyền điều chỉnh, nhưng quyền kiến nghị lên trên thỉ nên chăng là có? Ngay cả chút quyền hạn cơ bản này cũng không có thì còn quản lý cái gì nữa chứ?
Còn với cán bộ dưới cấp sở, tỷ như chủ nhiệm phân xưởng trong nhà máy, chủ nhiệm các bộ phận cấp dưới, Đông Cống luôn có quyền điều chỉnh nhân sự có phải hay không?
Cũng bởi vì Đông Cống một chút quyền nhân sự cũng không có, cán bộ công nhân viên chức nhà máy đường căn bản là không lấy Đông Cống làm điều?
Anh xuống đó quản lý, người ta dựa vào cái gì mà cho anh quản lý. Những lời anh nói ra, nói trắng ra là thúi lắm. Có chuyện phiền toái thì người ta nhớ ngay nhớ kỹ rằng anh là lãnh đạo quản lý. Người lãnh đạo quản lý mà không nắm quyền nhân sự giống như hổ không răng, chỉ được làm cảnh là hay. Diệp Phàm bức xúc tuôn ra một tràng thô tục.
- Bất luận thế nào, Đồng chí Lý Khê Mãn là Bí thư Đảng ủy, nhà máy đường từ thịnh chuyển suy thậm chí sắp đóng cửa cũng là dưới tay y, y không thể nào trốn tránh trách nhiệm của người lãnh đạo. Đồng chí Lý Khê Mãn bây giờ còn ở nhà máy đường chứ?
Chủ tịch Chúc vội hỏi.
- Anh ta bị tôi tạm thời cách chức, tuy nhiên, do Đông Cống chúng tôi không có quyền điều chỉnh nhân sự nên mấy ngày sau đó Lý Khê Mãn vẫn không lấy đó làm điều.
Cho nên, tôi đã thay mặt Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống trực tiếp cách chức anh ta. Tuy nhiên, anh ta vẫn oang oang là mình đã được điều đến làm Phó giám đốc công tác ở bên sở Nhân sự tỉnh.
Là nhân vật đứng hàng thứ 3 dưới Phó giám đốc thường trực sở, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng đã có quyết định ban hành xuống dưới.
Hơn nữa còn khoe khoang là mình nhận đãi ngộ cấp Giám đốc sở vân vân và vân vân. Ôi Chủ tịch thành phố như tôi có nói gì, anh ta cũng mặc kệ. Người quản lý như chúng tôi, thực là ức con mẹ nó đi.
Diệp Phàm cố ý bạo miệng thô tục.
- Đồng chí Diệp Phàm, chú ý cách nói chuyện của anh nhé.
Phó chủ tịch Y hậm hực.
- Được rồi.
Chủ tịch tỉnh Chúc Nham Đỉnh khoát tay, ngẫm nghĩ một lát rồi bảo:
- Một cán bộ như vậy mà còn điều đến sở nhân sự tỉnh đảm nhiệm thủ trưởng số 3 được sao, rốt cuộc là sao lại thế này? Là ai đề cử y?
Nghe Chủ tịch Chúc nói thế, Y Kiệt Minh đỏ mặt tía tai. Đương nhiên, giờ phút này hắn sẽ không dại gì mà ho he.
- Việc này, nhất định phải xử lý. Phá hỏng cả nhà máy đường mà chẳng lẽ còn muốn đến sở nhân sự đập phá tiếp. Chẳng ra thể thống gì cả.
Chủ tịch chúc cáu tiết, dứt khoát cầm lấy điện thoại trực tiếp gọi luôn trước mặt mọi người:
- Lão Lôi, có hay không chuyện Lý Khê Mãn của nhà máy đường Dương Xuân được điều đến bên nhân sự tỉnh, quyết định cũng đã được ban hành đúng không?
- Lý Khê Mãn, là anh ta à, quyết định đã ban hành xuống đó rồi.
Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lôi Thường Thạch đúng là có chút ấn tượng về Lý Khê Mãn. Bởi vì, người này vẫn luôn được Phó chủ tịch Y hết lòng giúp đỡ. Lôi Thường Thạch tự thấy mất mặt mặt mũi, đành phải nhận luôn.
- Khốn kiếp, tôi đề nghị, người này không thể điều đến bên nhân sự tỉnh được. Phá nát cả nhà máy đường Dương Xuân, giờ lại muốn đổi súng săn thành đại bác đến sở nhân sự tỉnh đập phá tiếp sao, đâu có ngon cho y như vậy? Ít nhất, Chúc Nham Đỉnh tôi cũng hiểu được việc này là tuyệt đối không thể!
Chủ tịch Chúc giọng lại thét rống lên như sét đánh ngang tai.
- Vậy ý của Chủ tịch Chúc là?
Lôi Thường Thạch tự nhiên đành phải suy xét yêu cầu của Chủ tịch Chúc, đề nghị của đồng chí Y Kiệt Minh đành phải gác tạm sang một bên. Bên nào nặng bên nào nhẹ, Lôi Thường Thạch rất hiểu.
- Trước hết tạm thời cách chức xét lại và tiếp nhận việc tổ chức điều tra, có kết quả rồi sẽ quyết định sau.
Chủ tịch Chúc trực tiếp yêu cầu.
- Vậy được, sáng mai sẽ cho ban hành thông tri xuống dưới.
Lôi Thường Thạch tự nhiên sẽ không khí khái gì mà rượu mời không uống lại đi uống rượu phạt cả.
Còn Y Kiệt Minh bên cạnh thì đang hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Phàm. Nhưng lúc này thì y cũng không tiện mở miệng van xin hộ cho Lý Khê Mãn.
Ít nhất, Chủ tịch Chúc vẫn chưa quả quyết một lời mà lập tức cách chức Lý Khê Mãn, trong thể chế đó vẫn là ngầm định còn có đường sống mà xoay chuyển.
Nói là lập tổ điều tra gì gì đó, tóm lại thì vẫn là người. Người ta nói anh có chuyện thì là có, nói ngươi không việc gì thì anh sẽ không phải lăn tăn.
Đây chính là điều tra! Tất cả quyền hạn của tổ điều tra đều ở trong tay lãnh đạo. Nắm được ý lãnh đạo cũng tức là khống chế được tổ điều tra rồi vậy.
- Đông Cống không muốn quản lý nhà máy đường Dương Xuân, mà Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh lại không muốn thu hồi về, các cậu bảo xem phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ như vậy, hai bên các cậu không ai chịu quản? Khiến cho một doanh nghiệp lớn của nhà nước cứ như vậy mà tiếp tục mục nát. Các cậu có còn là Đảng viên, trong đầu còn có tư tưởng vì nhân dân phục vụ hay không.
Các cậu nhìn thế mà không thấy chướng mắt sao?
Chủ tịch Chúc sau khi ngồi xuống lại tức giận, phê bình thêm vài câu.
Mắt không ngừng quét qua Diệp Phàm và Lưu Thạch.
- Việc này, Chủ tịch Chúc, nếu Đông Cống đồng ý tiếp nhận hoàn toàn nhà máy đường Dương Xuân, chúng tôi đồng ý chi thêm một khoản xem như trợ cấp giải quyết một lần, liệu có được chăng?
Lưu Thạch ngẫm nghĩ một lát vẫn thấy chuyện thu hồi là không có khả năng. Gánh nặng này, Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh cũng không thể nào cáng đáng nổi.
- Chủ nhiệm Lưu, các anh cứ thu hồi đi, chúng tôi xin cấp cho các anh trợ cấp một lần sáu mươi triệu, anh thấy thế nào? Về sau, nhà máy đường Dương Xuân và Đông Cống không quan hệ gì với nhau nữa. Dù cho có phải đập nồi bán sắt vụn Diệp Phàm tôi cũng sẽ gom đủ khoản tiền sáu mươi triệu này cho các anh.
Diệp Phàm nói rất chi hùng hồn, khóe miệng hắn còn không ngừng co giật, vẻ mặt như đang đau lòng đứt ruột, hắn tự nhiên là đang dùng thủ pháp lạt mềm buộc chặt.
- Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh cấp cho các anh ba mươi triệu, các anh hãy nhận nhà máy đường về. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lưu Thạch cắn răng đề nghị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.