- Đồng chí Diệp Phàm, tôi không chuyển khoản tiền này đến Cục Tài chính thành phố Đông Cống mà trực tiếp chuyển đến quỹ Chủ tịch thành phố. Cậu có biết vì sao không?
Chủ tịch Chúc nhìn chằm chằm Diệp Phàm hỏi.
- Nếu tôi đoán không nhầm thì Chủ tịch Chúc muốn cho tôi có toàn quyền đối với khoản tiền này.
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
- Ừ, tuy nói Cục tài chính thành phố cũng là một cục cấp dưới của cậu. Nhưng có một số việc, cậu biết, tôi biết mọi người đều biết, tiêu tiền trong túi người khác không thể thuận tiện bằng tiêu tiền trong túi mình.
Chủ tịch Chúc gật gật đầu nói.
- Cậu có dự định gì không. Tôi rất muốn nghe xem sáu mươi triệu này cậu dùng như thế nào. Đồng chí Diệp Phàm, đối với một thành phố ở vùng duyên hải có kinh tế phát triển mà nói, sáu mươi triệu không là cái gì. Một Chủ tịch tỉnh phê duyệt sáu mươi triệu khá thoải mái. Nhưng đối với tỉnh Tây Lâm chúng ta mà nói thì khoản tiền này rất lớn. Chúc Nham Phong tôi ký tên tay vẫn hơirun. Tôi có chút sợ.
- Tôi cũng sợ chứ.
Diệp Phàm thẳng thắn gật đầu nói. Thật ra làm cho Chủ tịch Chúc hơi ngạc nhiên. Tuy nhiên, Diệp Phàm đã quay sang nói chuyện khác:
- Chủ tịch Chúc. Anh cho tôi không phải là sáu mươi triệu mà là "gà mái" nhất định sẽ còn đẻ trứng.
Gà mái có thể đẻ nhiều hay ít trứng, nhưng gà mái mà Chủ tịch Chúc cho nhất định sẽ đẻ trứng. Hơn nữa, là gà siêu đẻ.
Cho nên, sáu mươi triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1761145/chuong-1844.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.