Mấy người Diệp Phàm làm nóng cơ thể xong thì bắt đầu thử nước. Mấy người không mặc đồ mà ngảy luôn xuống. Phát hiện xoáy nước ở đây rất đặc biệt. Thường thường hay kéo người xuống dưới nhưng đến khoảng mười mét đã bị dòng nước cuốn đẩy lên chứ không phải tiếp tục kéo xuống dưới.
Mấy người thử vài lần, dù cho Diệp Phàm có thân thủ cửu đẳng nhưng sức mạnh của thiên nhiên không phải con người có khả năng chống lại nổi. Cuối cùng tất nhiên là vẫn phải lên bờ.
Mấy người đều mệt phờ. Ông lão công tác hậu cần cũng không tệ lắm.
Từ trước đã chuẩn bị mấy cái ghế nhựa, đặt trên tảng đá, còn pha một bình trà nóng hôi hổi.
- Cảm ơn lão Cổ.
Diệp Phàm nói.
- Cảm ơn gì, tôi thay mặt toàn bộ người trong trại cảm ơn các anh. Nếu không có anh, đường này cũng không biết đến bao giờ mới có cơ hội làm nổi.
Lão Cổ vẻ mặt xúc động nói.
- Kể cả không có chúng tôi làm có lẽ vài năm nữa nhà nước cũng dần giàu mạnh lên, lúc đó có tiền sẽ đầu tư xây dựng cơ sở hạ tầng cho nhân dân.
Diệp Phàm nói.
- Đất nước quá lớn, khó khăn rất nhiều, rất khó khăn.
Lão Cổ lắc đầu không đồng ý.
- Lão Cổ, nếu hang đá nằm sâu năm mươi mét dưới đầm nước này, thì đầm nước này không phải là đầm kín, bên trong sao lại có không khí.
Lý Cường không kìm nổi hỏi.
- Tôi nghĩ phía trên có khe hở nhỏ làm thông khí. Nếu không lần đó tôi bị kéo vào trong đấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1761138/chuong-1837.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.