- Chủ tịch Tô chúng ta giải quyết công việc chứ không giải quyết con người. Cô không có quyền nói đến kinh nghiệm và học vấn của tôi.
Tuy là tôi không tốt nghiệp đại học Harvard hay Bắc Kinh nhưng tôi cũng đã học xong đại học, cũng tốt nghiệp đại học Nhân dân.
Nếu so với các đại học trong cả nước, không trượt ra top 10. Hơn nữa, tôi còn đỗ thủ khoa cao đẳng ở huyện.
Tuy không thể so sánh với Chủ tịch Tô nhưng tôi cũng không đến mức không chịu nổi. Còn về phần kinh nghiệm, không cần tổng giám đốc Tô lo lắng. Tôi có thể đi được đến đây, cũng vẫn tiếp tục được.
Vu Hữu Hòa cũng phản ứng lại.
- Vu Hữu Hòa, cậu nhạo báng ai?
Tô Lâm Nhi rất ít khi phải chịu sự tức giận như thế này. Hôm nay cảm giác là đồng chí Vu Hữu Hòa thật sự là ăn gan báo, dám nói với cô như thế.
- Ai nhạo báng gì? Tôi đã nói gì ai?
Vu Hữu Hòa thản nhiên hừ nói.
- Vu Hữu Hòa, xem ra, cậu nghĩ mình mạnh mẽ đúng không? Thực sự nghĩ rằng mình là Phó Trưởng ban thư ký có thể bay lên trời có phải không? Từ ổ gà không nở ra phượng hoàng được đâu!
Tô Lâm Nhi lạnh lùng hừ nói. Ánh mắt rất khinh bỉ.
- Được rồi, hôm nay là thông báo cho các cô dỡ bỏ việc chiếm dụng đất của chúng tôi. Vu Hữu Hòa, đưa ra chứng cứ về đất để họ xem. Tô thị hội sở của bọn họ có chiếm dụng hơn bốn nghìn mét vuông đất của chúng ta không?
Diệp Phàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1761126/chuong-1825.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.