Chương trước
Chương sau
- Được thôi, Chủ tịch Diệp, thế này thì tôi cũng đành báo cáo chi tiết lên Chủ tịch Yến thôi.
Trợ lý Lệ ra hiệu cho một gã nhân viên đứng cạnh bảo:
- Chuyển điện cho tôi đến chủ tịch Yến!
Nhưng khi bên này còn chưa liên lạc được thì chuông điện thoại của Phạm Viễn đã vang lên.
Phạm Viễn vừa nhấc ống nghe thái độ đã trở nên nghiêm túc hẳn, y ậm ừ vâng dạ vài câu rồi cúp máy sau đó nghiêm trọng thông báo cho Diệp Phàm:
- Đồng chí Diệp Phàm, tôi thay mặt Thành ủy và tổ chức xin được tuyên bố, anh tạm thời bị cách chức.
- Tại sao? Tôi cần biết lý do? Tốt xấu gì thì tôi cũng là một cán bộ cấp cao, tổ chức muốn đình chỉ chức vụ của tôi thì tôi vẫn có quyền được biết chứ?
Diệp Phàm nhìn Phạm Viễn với ánh mắt vô cùng uất ức.
Không biết cú điện thoại kia là của kẻ nào, có vẻ là lời nói rất có trọng lượng mới có thể khiến Phạm Viễn nghiêm túc đến thế, xử lý nhanh gọn như vậy.
- Không cần hỏi nữa, Phạm Viễn tôi sẽ không vô cớ mà tùy tiện đình chỉ chức vụ của ai hết. Huống chi, anh lại là Quyền Chủ tịch thành phố Hải Đông. Hơn nữa, hiện còn có trợ lý Lệ ở đây, Phạm Viễn tôi đâu thể dựa vào lời nói gió bay mà đoạt binh chém tướng. Giờ anh hãy đem hết công việc cần kíp giao phó lại cho đồng chí Trương Minh Sâm, anh ấy sẽ tạm thời chủ trì công việc tại Ủy ban nhân dân thành phố. Cứ tạm nghỉ ngơi một thời gian, suy nghĩ cho kỹ những gì mình đã làm và chấp nhận để cấp trên tổ chức việc điều tra.
Phạm Viễn tỏ vẻ chân thành khuyên nhủ.
- Đây là quyết định chính thức của tổ chức sao?
Diệp Phàm lạnh lùng xác thực lại.
- Đồng chí Diệp Phàm, chẳng lẽ anh muốn tôi phải mở hội nghị thường vụ, lưu vào hồ sơ phải không?
Phạm Viễn cũng ra ciều giận dữ cực điểm.
- Đồng chí Phạm Viễn, nếu trên hội nghị thường vụ của Thành ủy Hải Đông mà thảo luận thông qua, cho rằng nên đình chỉ chức vụ của Diệp Phàm thì tôi không một lời oán thán. Bởi vì đó là quyết định của tổ chức. Bất kể thời điểm nào tôi cũng xin phục tùng những gì mà tổ chức đã quyết định. Đương nhiên, nếu có vị lãnh đạo nào muốn cách chức tôi thì cũng chả có gì đáng nói vì người ta là lãnh đạo cơ mà! Là cấp dưới thì tự nhiên là phải phục tùng thôi.
Diệp Phàm đang muốn ép Phạm Viễn đưa chủ nhân bí ẩn của cuộc điện thoại vừa rồi lộ diện.
Tuy vậy, Diệp Phàm cũng phần nào có tính toán cho riêng mình. Để người nào đó tạm thời cách chức một cách không minh bạch là tuyệt đối không thể, dù có phải ngã xuống thì cũng phải kiên cường đến phút cuối cùng.
Huống chi, về chuyện này ngay cả hắn còn chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả. Thật sự nếu có đưa lên tranh luận ở hội nghị thường vụ đi nữa thì hắn cũng không hề thiếu căn cứ lí luận. Đến lúc đó, dù đúng là mình có điểm yếu để người ta nắm thóp thì vẫn cứ là có cách bào chữa. Tin rằng nhà họ Kiều sẽ không đứng nhìn hắn gặp xui xẻo đến vậy.
- Đồng chí Cao Hoa, lập tức triệu tập các ủy viên thường vụ mở hội nghị khẩn cấp. Nhớ phải nhấn mạnh là sau khi nhận được thông báo bằng điện thoại yêu cầu các ủy viên thường vụ lập tức trở về.
Phạm Viễn quay lại lệnh cho Trưởng ban thư ký Cao Hoa.
Phạm Viễn nói xong thì lại giữ nguyên cái bản mặt khó coi ngồi xuống mà thủy chung không hề nhìn Diệp Phàm lấy một lần. Lúc này Từ Thiên Tinh cũng rút lui:
- Bí thư Phạm, các anh còn phải họp, tôi cũng không tiện quấy rầy nữa, tôi muốn đi tham quan Long Phụng Kiều trước đã.
Nói đến đây, Từ Thiên Tinh lại đem vẻ tức giận trừng mắt quay sang phía Diệp Phàm, tỏ vẻ vô cùng đau xót than:
- Haizz... Long Phụng kiều, đã mấy chục năm rồi đấy. Tôi đi đây...
Các nhân viên bảo vệ theo sau lặng lẽ giúp lão đẩy xe lăn, mới đi được vài bước thì một người thanh niên trong đoàn đột nhiên quay lại bảo:
- Chuyện của thượng tá Triệu Thành, hy vọng bí thư Phạm có thể thông tri xuống dưới sớm một chút. Nhược bằng không, thượng tá Triệu vốn là người phụ trách đảm bảo an toàn cho lão Từ. Nếu vì vậy mà xảy ra sơ suất gì thì trách nhiệm đó, bí thư hãy tự cân nhắc. Chuyện này tôi cũng không tiện nói nhiều nữa.
- Tôi biết.
Phạm Viễn nghiêm nghị gật đầu.
- Bí thư Phạm, tôi cũng xin phép luôn. Vậy chốc nữa phiền anh kêu đồng chí Trương Minh Sâm qua đó tiếp tục phối hợp cùng chúng tôi tiến hành điều tra nghiên cứu. Hạng mục công trình lớn mấy trăm tỷ như vậy không thể qua loa được. Nếu không sẽ mang đến nhiều tổn thất cho nhà nước, chúng ta là cán bộ Đảng, ngân sách nhà nước cũng phải chú trọng vào những thứ thực sự cần thiết.
Trợ lý Lệ nói mấy câu sau đó chào Phạm Viễn rồi đi thằng mà không thèm để ý đến Diệp Phàm đứng đó.
Các nhân viên khác trong tổ công tác cũng biết ý, lần lượt lặng lẽ rời khỏi phòng khách.
Diệp Phàm cũng như Phạm Viễn đều chỉ yên lặng đốt thuốc, hai người như đang so bì xem ai phun ra khói to hơn, ai có khả năng gây ô nhiễm môi trường hơn. Anh một hơi tôi một tợp, lập tức phòng khách trở nên chướng khí mù mịt, chẳng mấy chốc là thành phòng tắm hơi.
- Đồng chí Diệp Phàm, tôi hy vọng anh có thể cảm thông cho nỗi khổ của một đảng viên như tôi. Việc này theo tôi vẫn cứ là không cần đưa lên hội nghị thường vụ.
Có một số việc, là người trong tổ chức thể chế này, chẳng lẽ anh cứ bắt tôi nói trắng ra mới chịu hiểu?
Phạm Viễn hướng ánh nhìn khắc khổ trên khuôn mặt khó coi tới Diệp Phàm, coi như đó là nỗ lực cuối cùng từ phía y.
Thật ra đồng chí Phạm Viễn này tuy nói là nhân vật bá chủ một cõi Hải Đông, nhưng với các vấn đề bên trong nội bộ thì y cũng không hy vọng để lộ ra bên ngoài. Chuyện này đối với một đảng viên như y mà nói là một trong những thủ đoạn khiêu chiến không ổn chút nào. Chuyện gì còn có thể giải quyết nội bộ thì y luôn nỗ lực hết sức.
- Bí thư Phạm, tôi biết là anh cũng đang nghĩ cho tôi. Nhưng tôi thật sự muốn biết, vị lãnh đạo ở đầu dây bên kia là ai? Có chết thì tôi cũng muốn biết nguyên nhân, tôi không muốn làm con quỷ hồ đồ.
Diệp Phàm rút cuộc cũng nói ra điều hắn muốn hỏi.
- Anh chính là cái gai trong mắt người ta, việc này không cần hỏi nữa.
Phạm Viễn phát cáu, rít một hơi khói rõ dài rồi lim dim mắt dưỡng thần. Hôm nay, các ủy viên thường vụ mới thật sự là đông đủ. Chưa đến nửa giờ, toàn bộ ủy viên đã có mặt ở phòng họp.
Phạm Viễn nghiêm túc nhìn mọi người phát biểu:
- Sáng nay đã xảy ra một chuyện khiến chúng ta thật sự xấu hổ và chua xót, Nguyên Thứ trưởng thường trực Tổng bộ chính trị trung tướng Từ Thiên Tinh đã về thăm Hải Đông.
Tuy nhiên, lão anh hùng có cảm tình đặc biệt với Long Phụng kiều của khu Nguyệt hồ thuộc Hải Đông chúng ta. Gặp phải lúc cây cầu bị dỡ bỏ nên đã xảy ra xung đột với bên Ủy ban nhân dân thành phố.
Sau đó thì sự tình càng không thể vãn hồi được nữa. Xét thấy đồng chí Diệp Phàm trong sự vụ lần này có một số việc đã xử lý không tốt, gây ra ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng.
Tổ chức đã quyết định ngay từ thời điểm này đình chỉ mọi chức vụ của đồng chí ấy. Nghiêm khắc kiểm điểm, chấp nhận việc tổ chức điều tra. Nhưng do đồng chí Diệp Phàm không phục, yêu cầu mở hội nghị thường vụ đem ra thảo luận vấn đề xử lý bản thân. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Cho nên, lần này triệu tập mọi người đến đây, chính là muốn trao đổi quan điểm trước khi đưa ra quyết định. Sau khi đồng chí Diệp Phàm tạm thời bị cách chức, công việc của Ủy ban nhân dân thành phố sẽ tạm giao cho đồng chí Trương Minh Sâm chỉ đạo.
Phạm Viễn ngay trong bài phát biểu ngắn của mình đã âm thần xếp đặt kết cục, hơn nữa lão hồ ly này còn khá thâm độc khi bỗng chốc đưa Trương Minh Sâm ra chủ trì công việc của Ủy ban nhân dân thành phố.
Diệp Phàm biết rằng tại hội nghị thường vụ lần này hắn không có khả năng lật ngược tình huống. Thứ nhất, riêng Phạm Viễn nhất định sẽ công kích hắn kịch liệt, thứ hai, nếu hắn tạm thời bị cách chức, lại là Trương Minh Sâm lên thay thế, song tấu Trương Minh Sâm và Tôn Đạo Phong chắc chắn sẽ không nương tay. Cơ hội tốt như vậy, bọn họ đương nhiên sẽ không để lỡ.
Ngay cả Trương Nhất Đống trong hội nghị thường vụ lần trước bị chính hắn làm cho mất hết thể diện, lại còn bị phạt cảnh cáo.
Hẳn là trong lòng y sớm đã dồn nén, rõ ràng sẽ dồn toàn lực mà ủng hộ cho họ Phạm. Còn bên phe hắn y, có tính nát cả óc cộng thêm cả Lưu Chân Mai nữa thì cũng được có bốn phiếu, cả Trưởng ban Tuyên giáo Tô Phương cũng sẽ không đời nào bỏ qua cho hắn dịp này.
Như vậy tính chung quy lại, gần như sẽ xuất hiện cục diện chín đấu bốn. Hắn đã thua liểng xiểng ra đấy rồi. Nhưng Diệp lão đại đã sớm nghĩ tới kết cục này. Việc đề xuất mở hội nghị thường vụ chẳng qua là hắn muốn có một quyết định chính thức, tiện bề sau này khi có cơ hội lật ngược thế cờ sẽ lấy đó làm vũ khí.
- Lão Từ, đúng rồi, chuyện về lão anh hùng ấy tôi cũng từng được nghe qua. Nghe nói lão Từ từng làm cách mạng trên đất Hải Đông ta, là một cựu chiến binh của hồng quân anh dũng.
Chuyện này, đồng chí Diệp Phàm xử lý như vậy là rất không nên. Nếu để lão Từ đem chuyện này truyền đến thủ đô thì sẽ gây nên hậu quả xấu với danh dự của Hải Đông chúng ta cũng như Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.
Cho nên, tôi hy vọng việc này có thể mau chóng dập tắt ngay tại Hải Đông, khiến lão Từ nguôi giận ngay trong thời gian lưu lại đây.
Vì thế việc tạm thời xử lý cách chức đối với đồng chí Diệp Phàm, nên tuyên bố ngay mới có thể mau chóng thay đổi ấn tượng trong lòng lão Từ.
Thái Quý Quyền chính là người vừa nã phát súng đầu tiên.
- Đúng vậy, hôm nay trợ lý Lệ trên tỉnh cũng đã có mặt tại hiện trường và khi đó cũng đã đồng ý với quyết định thay mặt cho tổ chức của bí thư Phạm. Tôi cho rằng việc trợ lý Lệ xuống đây là thay mặt cho Ủy ban nhân dân tỉnh, ý tứ của đồng chí ấy cũng rất có thể chính là quan điểm của Ủy ban nhân dân tỉnh. Cho nên, việc xử lý đồng chí Diệp Phàm không thể chậm trễ, để tránh mang lại những phiền toái không cần thiết cho các đồng chí đang ngồi cũng như Hải Đông ta nói chung.
Trưởng ban thư ký Cao Hoa nghiêm túc đưa ra ý kiến.
- Đồng chí Diệp Phàm rốt cuộc phạm phải lỗi gì lớn mà phải đình chỉ chức vụ của một Chủ tịch thành phố, một cán bộ cấp Giám đốc sở, dựa vào cái gì? Dù Thành ủy Hải Đông có cái quyền này đi chăng nữa thì cũng phải đem lý do xác đáng ra, bằng không, Nguyễn Nhất Tiến tôi quyết không phục. Tôi kiên quyết phản đối phương án xử lý cách chức tạm thời với Chủ tịch Diệp.
Nguyễn Nhất Tiến bày tỏ lập trường kiên định, thái độ rất rõ ràng dứt khoát.
- Nếu muốn đình chỉ chức vụ với đồng chí Diệp Phàm thì ít nhất phải thông qua Tỉnh ủy. Đồng chí Diệp Phàm là do Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chính thức bổ nhiệm lên vị trí Quyền Chủ tịch thành phố, chưa được Tỉnh ủy cho phép, phía Thành ủy Hải Đông chúng ta dựa vào cái gì mà thôi chức vụ của đồng chí ấy?
Cho nên, tôi kiên quyết phản đối đình chỉ chức vụ của đồng chí Diệp Phàm. Là một cán bộ tổ chức có thâm niên công tác, tôi Cổ Dị Hùng hết sức tỉnh táo nhận thức được rằng tạm thời cách chức với một cán bộ, đặc biệt đối với một cán bộ cấp Giám đốc sở mà chưa được Tỉnh ủy đồng ý là không phù hợp với trình tự của tổ chức ta.
Đồng chí Cổ Dị Hùng cũng nguyên một thái độ rõ ràng dứt khoát ấy.
- Bí thư Phạm cũng không có nói là không báo cáo lên Tỉnh ủy, chỉ có điều, hội nghị thường vụ Thành ủy Hải Đông chúng ta cứ cho quyết định xuống dưới trước, sau đó mới đem quyết định đó báo lên Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Bí thư Phạm cũng là vì nghĩ cho đại cục của Hải Đông chúng ta mà cố hết sức kiểm soát chuyện lão Từ trong phạm vi nhỏ nhất có thể thôi.
Thái Quyền Quý vội đứng ra giải thích thay cho Phạm Viễn.
- Cách chức tôi cũng được thôi nhưng tôi cần bí thư Phạm đưa ra lý do? Chuyện phát sinh tranh chấp với Từ Thiên Tinh ở Long Phụng kiều của khu Nguyệt Hồ hôm nay hoàn toàn là do một ông lão tên là Từ Lục Tử khơi mào mà ra. Diệp Phàm tôi trong chuyện này không hề mảy may có chút sai lầm. Tôi muốn hỏi bí thư Phạm dựa vào cái gì mà cách chức?
Diệp Phàm uất ức nhìn rồi tiếp:
- Chẳng lẽ vì đồng chí Từ Thiên Tinh là cựu binh hồng quân, lại từng là trung tướng trong quân đội ta nên muốn đem hết trách nhiệm đáng ra lão ta phải gánh đổ vấy lên đầu tôi cả. Ở đâu ra cái lý này chứ?
- Đồng chí Diệp Phàm, tôi hy vọng anh có thể bình tĩnh một chút. Đây chỉ là tạm thời thôi giữ chức vụ trước khi tổ chức tiến hành điều tra chứ Phạm Viễn tôi cũng không có ý đóng đinh cho anh sai lầm gì đó ngay từ đầu cả.
Chẳng lẽ lãoTừ đã có ý kiến, một bậc lão thành cách mạng của giai cấp vô sản có yêu cầu mà Thành ủy Hải Đông chúng ta lại có thể ngó lơ sao?
Vả lại, có sai hay không đâu phải mỗi anh nói là đủ. Chân tướng sự việc cứ nghe Diệp Phàm anh nói thế nào thì thế đó mà được sao?
Việc này cần tổ chức điều tra sau đó mới làm rõ ràng ra nhẽ được. Ngưng chức vụ của anh trong quá trình điều tra là biện pháp bắt buộc với chúng ta trong thời điểm này.
Tôi cũng không muốn nhiều lời, việc này phải cố hết sức để kiểm soát và giải quyết trong phạm vi Hải Đông ta.
- Phạm Viễn nhấn mạnh lại sau đó nhìn khắp lượt mọi người rồi mới tiếp tục:
- Hay là cứ giơ tay biểu quyết đi, ai đồng ý tạm thời đình chỉ tất cả chức vụ của Phó chủ tịch thường vụ, Quyền Chủ tịch thành phố Hải Đông đồng chí Diệp Phàm thì xin mời giơ tay!
Phạm Viễn nói xong rồi tự mình giơ tay trước, cánh tay cao vút như học sinh tiểu học thuộc bài vậy. Tự nhiên tiếp đó là đến lượt Thái Quý Quyền, Dương Bản Thủy, Cao Hoa, Thiết Đinh Sơn đều nhất loạt giơ tay biểu quyết đồng ý. Còn Trương Minh Sâm và Tôn Đạo Phong thì khỏi phải nói đang đánh trống mở cờ trong bụng thì chẳng hà cớ gì mà không ủng hộ cả hai tay. Trương Nhất Đống còn có phần đắc ý nheo nheo mắt ghẹo Diệp Phàm liếc một cái rồi mới biểu quyết đồng ý. Đến Trưởng ban Tuyên giáo Tô Phương thì cũng nhanh và gọn chả kém ai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.