Diệp Phàm đang mơ mơ hồ hồ định ngủ đột nhiên một tiếng hừ lạnh truyền đến nói:
- Trời đất choáng váng, hàng đêm đều làm chú rể.
- Ai.
Diệp Phàm ôm Tống Trinh Dao lẻn ra bên ngoài
Trước mắt thoảng qua một đạo thân ảnh, toàn thân diễm lệ, hình như là dùng tơ lụa hồng làm áo choàng, lộ ra một chút cái trán và ánh mắt của một cô gái, toàn bộ mặt bị khăn đỏ che. Cô ta cách Diệp Phàm có ba bốn mươi mét, bình tĩnh quay đầu liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, ánh mắt kia đầy khinh bỉ.
Sau đó, khi Diệp Phàm nghĩ lại chuyện quá khứ, cô ta tung khăn đỏ lên, phóng người đi, Diệp Phàm đuổi theo. Tuy nhiên, bởi vì trong lòng ngực còn ôm một người, cho nên, tốc độ không đạt tới đỉnh. Hơn nữa, thuật Khinh Thân Đề Túng của cô ta so với mình hình như còn cao hơn. Không lâu sau đã mất bóng dáng.
"Chẳng lẽ thật sự là vị nữ tử Hồng Y ở Bát Quái Môn khi mình nằm mơ thấy". Diệp Phàm trong lòng suy nghĩ, ngơ ngác đứng im trong bụi rậm một hồi. Sau đó, cúi đầu nhìn lại. Thấy Tống Trinh Dao đang bình tĩnh nhìn mình.
- Em đã tỉnh.
Diệp Phàm hỏi.
- Em cảm giác vừa rồi hình như đang bay, anh thực đã bay sao?
Tống Trinh Dao ngơ ngác nhìn Diệp Phàm hỏi
- Không phải bay, là chạy nhanh thôi. Em xem, có phải thế này hay không.
Diệp Phàm vận khởi thuật Khinh Thân Đề Túng, đem cả thuật ưng hổ của Phí Thanh Sơn xuất ra, lấy đà vài bước, bay lên trời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1761052/chuong-1751.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.