Chương trước
Chương sau
- Nếu có thể sớm chuyển sang cho viện kiểm sát xử lý thì tốt, chỉ do Tiểu An Tử vẫn luôn kéo dài ở cục Công an. Thật khiến tôi khó mà nhẫn nại được, tay An Kỳ này cũng là thứ không ra gì. Tuy nhiên, việc này khẳng định là do Diệp Phàm nữa, bằng không phỏng chừng An Kỳ sớm đã xử lý xong việc này rồi. Cho nên tôi sẽ không dễ dàng buông tha hắn. Tô Lâm Nhi bĩu miệng nói.
- Tiểu Lâm, không cần lôi thôi với Chủ tịch thành phố Diệp đâu? Mặc dù nói Tô Gia ở Bắc Kinh là gia tộc lớn với đại sản nghiệp, nhưng cô cũng phải tỉnh táo nhận thức ra nơi này là Hải Đông chứ không phải Bắc Kinh. Ngẫm lại đi, Diệp Phàm trẻ tuổi như vậy mà đã là Chủ tịch của một thành phố. Bối cảnh sau lưng hắn tôi tin là sâu không lường được. Tôi chỉ đang lo lắng cho cô, sợ cô sẽ làm ầm ĩ lên, lôi cả Tô gia vào thì sẽ không tốt lắm. Tô Phương ánh mắt xa xăm, miệng đanh đá chua ngoa khuyên nhủ.
- Hải Đông thì thế nào? Chị xem Phạm Viễn xem, đối với tập đoàn Địa đường điểu của chúng ta không phải đã rất chiếu cố đó sao. Diệp Phàm chỉ là một Quyền Chủ tịch thành phố, hắn phải theo sự an bài của mình. Nói đến đây Tô Lâm Nhi nhìn Tô Phương liếc mắt một cái. Cô này đột nhiên đưa hai tay ra ôm lấy Tô Phương, nói:
- Chị Phương, em gái bị ức hiếp, chị dù sao cũng phải giúp em lấy lại công bằng. Bằng không, dân Hải Đông đều biết được, em gái nuôi của chị bị người ta ức hiếp nhưng chị lại không hé răng... Nói đến đây Tô Lâm Nhi mỉm cười.
- Cái con bé quỷ quái này, có phải nói đến chuyện ngày đó đến phòng làm việc của Chủ tịch thành phố Diệp bị ướt sũng hay không. Tuy nhiên, nói thì cũng thật lạ, lúc ấy ở văn phòng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ thật sự như bên ngoài nói sao, Diệp Phàm, con người này? Phụ nữ đều rất kỳ quái, mặc dù Tô Phương này đang có địa vị cao, giữ ghế Trưởng ban Tuyên giáo nhưng đối với việc này lại cảm thấy hứng thú. Khi nói những lời này vẻ mặt rất mờ ám, hơn nữa mặt có chút hơi đỏ.
- Chị Phương, chị nói cái gì? Tô Lâm Nhi mặt ửng hồng, ôm Tô Phương không buông.
- Rốt cuộc sao lại thế này? Tô Phương hỏi. - Lúc ấy em muốn tạt trà vào người hắn, kết quả không tạt trúng mà bị văng ngược vào người mình, đúng là xui xẻo! Tô Lâm Nhi vểnh miệng nói, nhìn chị liếc mắt một cái, lại nói, - Em có chút không rõ, tách trà sao lại văng ngược trở về, hình như có ma vậy.
- Ha ha. Tô Phương thiếu chút nữa cười đến vỡ bụng. Chạm vào người Tô Lâm Nhi nói,
- Xem ra, câu nói tự ôm tảng đá đập vào chân mình chính là trường hợp này đây. Tuy nhiên Lâm nhi này, em cũng không thể làm như vậy. Chuyện này chị phê bình em.
- Ai kêu hắn không thả Ngưu Đản, mẹ nuôi lo lắng đến độ gầy đi mấy cân. Tô Lâm Nhi bĩu môi nói.
- Thôi vậy, thôi vậy, không nói nữa. Tô Phương nhìn Tô Lâm Nhi liếc mắt một cái, khá mờ ám, cười nói:
- Nói về người trong lòng của em đi, anh chàng Đại công tử họ Lam đó thế nào?
- Quỷ mới để ý tới gã, đồ khốn khiếp! Tô Lâm Nhi cắn miệng hừ nói.
- Rốt cuộc là như thế nào nữa, hình như em đến Hải Đông được vài năm rồi, anh chàng họ Lam này cũng chưa hề tới một lần? Hai người có phải có cái gì hiểu lầm hay không. Nói cho Phương tỷ nghe, chị Phương từng trải rồi nên biết, có những việc cần song phương tâm sự mới có thể cởi bỏ khúc mắc. Bằng không, hiểu lầm sẽ rất đáng tiếc. Con người mà, đôi khi cả đời muốn tìm người tri kỷ cũng không phải dễ dàng. Nghe nói anh chàng họ Lam này luôn yêu em. Người đàn ông tốt như vậy không dễ tìm đâu. Huống chi, gia thế người ta cũng không tệ, bỏ qua thì sẽ hối hận đó. Tô Phương nhẹ nhàng đẩy Tô Lâm Nhi ngồi lên sô pha, vẻ mặt thân thiết hỏi.
- Cái gì mà công tử này công tử nọ, không phải ba gã đang làm phong trường sao? Ngày nào cũng vênh váo, lạnh cái mặt lại nhìn ai cũng nhăn nhó.
- Tô Lâm Nhi hừ nói. Nguồn: https://trumtruyen.com
- Người ta như vậy là lạnh lùng, là loại thái độ mà phụ nữ thích nhất đấy. Tô Phương thản nhiên cười nói.
- Lạnh lùng cái con khỉ! Chỉ biết theo đuổi phụ nữ, em mà cho gã theo đuổi sao, khốn khiếp! Không ngờ dám cho em thấy nữa chứ, gã căn bản rõ ràng là đang cố ý chọc tức em! Tô Lâm Nhi em không nhặt giày rách của kẻ khác. Tô Lâm Nhi trút giận nói, duỗi chân ra hung hăng đá vào sô pha vài cái.
- Lại là phụ nữ, có phải Lam Tồn Quân tìm tới người phụ nữ khác hay không? Tô Phương đột nhiên mặt nghiêm lại, hừ thanh nói.
- Không nói, cả một lũ thối khốn khiếp, nói tới gã để làm chi. Tô Lâm Nhi hầm hừ, nhìn chị liếc mắt một cái, nói, - Nghe nói Diệp Phàm tước mũ quan của Phượng Anh?
- Em cũng nghe nói qua sao, xem ra, thời khắc này em đang chú ý tới hắn. Em gái nhỏ, Chủ tịch thành phố Diệp là người trẻ tuổi đầy hứa hẹn, chưa đến ba mươi, bộ dạng tuy nói không phải đặc biệt đẹp trai, phong độ, nhưng người này chị vẫn có cảm giác có chút gì đó không tầm thường. Em có cảm giác được chỗ không tầm thường của anh ấy không, có thể nói, ở trong thể chế mà nói, tốc độ được đề bạt của hắn rất khác thường. Tô Phương nói.
- Phương tỷ, chị nói cái gì! Không phải có ý kia chứ? Tô Lâm Nhi không thuận theo ý nói.
- Không phải ý kia thì ý nào bây giờ? Tô Phương mỉm cười.
- Thực không phải ý kia, Em chính đang tức, em có hỏi thăm qua rồi nghe nói lúc ấy Phượng Anh có nói cô ta là cán bộ do Ban tổ chức cán bộ Thành ủy chính thức bổ nhiệm. Diệp Phàm hừ nói ngày mai sẽ xử lý cô ta tại cuộc họp Ban tổ chức cán bộ Thành ủy. Nếu do Ban tổ chức cán bộ Thành ủy ra mặt, Phượng Anh lại là cán bộ cấp Cục trưởng, phỏng chừng phải thông qua hội nghị thường vụ thành phố thảo luận? Tô Lâm Nhi ngồi thẳng lên nói.
- Ừ, hẳn là như thế. Ban tổ chức cán bộ Thành ủy chỉ chấp hành cơ cấu, bọn họ không có quyền nhiều trong điều chỉnh nhân sự, tuy nhiên, quyền đề nghị thì vẫn phải có. Đương nhiên, gần quan được ban lộc, có đôi lúc khi điều chỉnh nhân sự bản thân là Trưởng ban cũng có thể nhận được chút lợi. Đương nhiên, việc này còn phải xem thái độ của Bí thư Phạm. Diệp Phàm mặc dù là nhân vật số hai, nhưng nhân vật số hai khi cùng nhân vật số một so sánh thì một trời một vực. Diệp Phàm làm công tác cụ thể, Bí thư Phạm là người chỉ huy, người ra mồm mép. Thế đạo này mồm mép chỉ huy tay chân. Tô Phương gật gật đầu.
- Vậy là tốt rồi, phỏng chừng ngày mai Diệp Phàm chắc chắn sẽ đề xuất. Đến lúc đó, mong Phương tỷ giúp em xả giận. Tô Lâm Nhi hừ nói.
- Việc này đến lúc đó sẽ nói sau. Tô Phương nói chuyện có chút hàm hồ.
- Chị Phương, chị thực không thương Lâm nhi? Tô Lâm Nhi lại bắt đầu.
- Chuyện này không có liên quan với thương hay không thương, hai việc khác nhau. Lâm Nhi, tại hội nghị thường vụ chen vào rất phức tạp, nói lung tung không tốt. Hơn nữa, Diệp Phàm con người này chị nhìn không thấu, người như thế đắc tội có thể không tốt. Tô Phương vẻ mặt thận trọng, nói.
- Em mặc kệ, không xử lý hắn không được. Em xem hắn thân là Chủ tịch thành phố còn ở Hải Đông lăn lộn tiếp được hay không. Đến lúc đó, em cho đăng tin lên báo, Chủ tịch thành phố Diệp nói chuyện nghe thúi lắm! Đối với cán bộ vi phạm quy định lại không xử lý, bao che! Tô Lâm Nhi cắn răng nói lời này, nhìn Phương tỷ liếc mắt một cái, lại nói,
- Lão thái gia nói qua, cuối năm là đại thọ bảy mươi của bà nội, đến lúc đó phỏng chừng có thiệt nhiều cán bộ sẽ tới nhà làm khách. Bà nội cũng nói, bảo em nhất định phải đưa chị về.
- Thôi vậy, nói không lại em. Ngày mai chị sẽ ra mặt trút giận dùm em. Tô Phương vừa nghe bất đắc dĩ nói. Tô Lâm Nhi âm thầm nguyện, lần sau khi có cơ hội Tô Gia sẽ ra tay giúp đỡ Tô Phương. Sau khi cân nhắc nặng nhẹ, Tô Phương vẫn lựa chọn cách càn quấy của Tô Lâm Nhi. Dù sao năng lượng của Diệp Phàm đến bây giờ Tô Phương còn chưa thấy được. Ở Bắc Kinh bối cảnh của Tô Gia thì Tô Phương lại biết rất rõ. Trong phòng hội nghị của tổng bộ Tổ đặc nhiệm A ở Bắc Kinh giờ phút này đèn đuốc sáng trưng. Bàn Hội nghị Trung ương một bên tổng thủ trưởng Lỗ Tiến của Tổ đặc nhiệm A ngồi, giờ phút này vẻ mặt ngưng trọng cầm gói thuốc trước mặt trầm ngâm. Trái lại, vài đồng chí khác của Tổ đặc nhiệm A như Thượng tướng Lý Khiếu Phong đã nghỉ hưu, tổ trưởng Thượng tướng Nghiêm Thế Kiệt. Trung tướng Cố Toàn, chủ nhiệm phòng Liên lạc thiếu tướng Tương Đại Hải, đại soái Trịnh Phương Thiếu tất cả đều mang vẻ mặt nghiêm túc. Hơn nữa, điểm tương đồng duy nhất chính là trước mặt mỗi người đều bày một bao thuốc lá loại đặc biệt. Trong phòng hội nghị khói bay mù mịt không khác gì phòng tắm hơi.
- Hôm nay mời cả những đồng chí đang ở nhà đến tổ chức một cuộc họp suốt đêm là bởi vì đã xảy ra chuyện trọng đại rất khẩn cấp. Thế nên cuộc họp này nhất định phải được mở. Lỗ Tiến nói xong phát hiện sắc mặt của mọi người càng nghiêm túc.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì tổ trưởng Lỗ? Lý Khiếu Phong cũng có chút gấp, hỏi.
- Việc này sẽ do đồng chí Triệu Thanh Ngọc người phụ trách tổ tình báo kể lại tỉ mỉ. Lỗ Tiến ra hiệu cho Triệu Thanh Ngọc ngồi ở phía đối diện nói.
- Vâng, tổ trưởng Lỗ. Triệu Thanh Ngọc nghiêm lại, hướng về các vị lãnh đạo chào theo nghi thức quân đội, cầm tài liệu bước lên màn hình lớn phía trước. Triệu Thanh Ngọc cho một cái đĩa vào máy, không lâu sau màn hình xuất hiện một hàng tiêu đề lớn. Tiêu đề được thiết kế rất đặc biệt. Cũng không biết Tổ trưởng Triệu vì sao lại làm như vậy, hình như có ý muốn biểu hiện sự đối lập.
- Mọi người xem đến đây có phải cảm thấy có chút kỳ quái không, hình ảnh trên màn hình các vị lãnh đạo đều biết rằng hẳn đó là sa mạc. Đúng vậy, nơi này chính là hình ảnh của sa mạc lớn nhất trên thế giới.
Chuyện lần này có liên quan đến nó, vài ngày trước, một người tên A Đa La là nhà khảo cổ học Ảrập dẫn theo một đám người đi vào sa mạc Shahara. Bọn họ trang bị rất đầy đủ, nào xe nào vũ khí đều có cả. Tuy nhiên, vận khí bọn họ thật không tốt, một trận cuồng sa qua đi không ngờ khiến họ bị lạc đường. Hơn nữa, kỳ lạ chính là trắc định phương hướng cùng với hệ thống định vị GPS, hệ thống sự phân hình Radar…. Những thiết bị tiên tiến hiện đại nhất cũng không ăn thua. Triệu Thanh Ngọc vừa mới nói đến đây, Lý Khiếu Phong hỏi,
- Vì sao không nhạy, sao vừa khéo như vậy, nếu nói là một trong những dụng cụ đó không nhạy thì bình thường. Nhưng sao đột nhiên tất cả các dụng cụ đều không nhạy?
- Ừ, chúng tôi cũng nghi hoặc khó hiểu. Triệu Thanh Ngọc cũng gật gật đầu.
- Cái này cũng có khả năng. Theo nhóm chuyên gia tổ Khoa học Năng lượng chúng tôi phỏng đoán, khả năng có liên quan với lực hút địa từ. Tất cả mọi người đều biết, Địa Cầu cũng có từ trường, dụng cụ của chúng ta khi bị núi cao cản trở cũng bị chặn đứt. Nếu gặp địa từ cường lực mạnh có lẽ sẽ phát sinh loại hiện tượng quỷ dị này. Giống đại tam giác trăm mộ vì sao nhiều lần phi cơ ca-nô gặp rủi ro, có người nói nơi đó là căn cứ của người ngoài hành tinh lưu lại. Bởi vì, hiện tượng thần bí thường xuyên xảy ra tại hải vực đó. Tuy nhiên, dùng lý luận khoa học hiện đại thuyết minh, cũng chưa chắc lý giải không được. Nếu nói hành tinh chúng ta có hay không có người ngoài hành tinh, thì ai cũng không dám khẳng định. Nhưng, có một điều có thể khẳng định là không ai có thể đưa ra căn cứ chính xác là đã gặp qua người ngoài hành tinh. Thủ trưởng Ngô Quang Bảo của Tổ Khoa học Năng lượng vẻ mặt hứng thú nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.