Chương trước
Chương sau
- Làm ầm ĩ, chúng tôi không làm ầm ĩ. Tôi nói cho đồng chí biết, khi tôi đang nói đừng có xía vào. Tôi đang làm công tác tư tưởng cho đồng chí Lưu Hoa. Công tác tư tưởng trong cục là một công tác đặc biệt nặng nề, khó hơn nhiều so với các công tác khác.
Lúc này, Phượng Anh nhìn nhìn Diệp lão đại, vẻ mặt nghiêm túc, dáng vẻ thành thật, nói.
- Cục trưởng Phượng, vị này chính là chủ tịch thành phố Diệp của chúng ta. Cô đừng lôi thôi nữa, vào vị trí họp đi.
Lúc này Vu Hữu Hòa nghiêm mặt, không thể đứng nhìn thêm được nữa.
- Dài dòng, dài dòng cái gì, chẳng lẽ Phượng Anh tôi là công tác tư tưởng cho cấp dưới cũng gọi là dài dòng. Vậy đồng chí Vu Hữu Hòa có phải là muốn làm "Văn tự ngục" của Càn Long không?
Trên ti vi Hòa Thân có nói một câu: Ngày mai, bị cấp dưới đánh cho chục gậy, là vì ngày mai là những đứa con của Minh triều. Buồn cười, hihihi.
Phượng Anh không ngờ còn giáo huấn của Vu Hữu Hòa, cười đủ rồi, lại quay sang nói với diệp phàm:
- Chủ tịch thành phố, tôi nói có lý không?
- Đủ chưa? Ngồi xuống!
Diệp lão đại bản vẻ mặt kinh thường đập bàn nói/
- Rất xin lỗi Chủ tịch thành phố, tôi vẫn chưa làm xong công tác tư tưởng, tôi phải làm tiếp đây, bằng không, sau này đồng chí Lưu Hòa sẽ càng phạm sai lầm lớn hơn thì tiêu mất. Cứu vớt tư tưởng một người là công tác quan trọng đúng không nào?
Phượng Anh không ngờ không thèm nể mặt Diệp lão đại.
- Cục trưởng Phượng, Chủ tịch thành phố phải họp, hy vọng cô nghe theo Chủ tịch thành phố.
Lúc này, Vương Á Giang thấy cơ hội đến, lạnh lùng lên tiếng. Nhìn thì có vẻ đang giúp đỡ Diệp Phàm, trên thực tế, Diệp lão đại có thể cảm thận được, tên nhãi này đang đổ thêm dầu vào lửa.
- Tôi vẫn còn chưa...
Phượng Anh còn muốn tiếp tục, thình thịch một tiếng, cái bàn bị Diệp lão đại hung hăng vỗ một chưởng, đem một đống giấy chứng nhận phê duyệt cho những công trình trái phép vứt lên bàn, hừ nói:
- Đồng chí Phượng Anh, tôi hỏi cô, cô thay Cục trưởng Nhậm đảm nhiệm công tác của Cục xây dựng thành phố được bao lâu rồi?
- 20 ngày, đó là do trước khi đi lo cho các hạng mục Cục trưởng Nhậm đã căn dặn. Anh ấy nói, trước khi anh ấy trở về mọi chuyện do tôi phụ trách. Lúc đó tất cả thành viên bộ máy Đảng ủy cục đều có mặt, còn có bản ghi chép chính thức.
Phượng Anh cũng xoay người lại, nói với Diệp Phàm.
- Vậy chứng tỏ, những giấy tờ kia đều do cô phê duyệt trong thời gian tạm thời chủ trì công tác đúng không?
Diệp lão đại chỉ tay vào đống giấy phép trên bàn hừ nói.
- Tôi xem xem.
Phượng Anh lật lật, rồi gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi phê đấy. Cái này đều hợp pháp, chẳng lẽ có gì không ổn sao?
Người phụ này, đúng là khó chơi. Không ngờ còn hỏi lại Diệp lão đại.
- Cục trưởng Nhậm trước khi đi không có thời gian truyền đạt những thông tin có liên quan đến tu sửa khe suối Vượng Phu xuống cho cục các cô sao?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói, đưa tay cầm chén trà nhìn chằm chằm Phượng Anh.
- Truyền đạt, chuyện này, chúng tôi đều biết. Lúc đó, trong bản ghi chép đều có, đúng không Chủ nhiệm Lưu?
Lúc này Cục phó Vương Á Giang gật đầu nói.
- Vâng, là do tôi đích thân ghi chép. Lúc ấy Cục trưởng Nhâm bảo tôi ghi lại, các thành viên ban bộ máy Đảng ủy Cục đều có mặt. Bởi vì, Cục trưởng Nhâm dặ Cục trưởng Phượng chủ trì công tác thay, cho nên, hôm đó, các thành viên bộ máy không thiếu một cái. Nguồn: https://trumtruyen.com
Lúc này, Lưu Anh thả cái tay ôm má ra. Diệp Phàm phát hiện, lực tay của đồng chí Phượng Anh đúng là không nhỏ. Không ngờ đã đánh cho má trái của Chủ nhiệm Lưu sưng vù.
- Nếu đã biết Ủy ban nhân dân thành phố thông qua hạng mục tu sửa khe suối Vượng Phu, vậy đồng chí Phượng Anh, tôi hỏi cô, cô còn nhớ rõ tinh thần của văn kiện khe suối Vượng Phu không?
Diệp lão đại hạ giọng.
- Tôi sao nhớ rõ được, chỉ nhớ đại khái thôi. Hình như có tu sửa gì ở khe suối Vượng Phu ấy. Cái đó ảnh hưởng gì đến chuyện xây nhà của dân chúng chứ. Chẳng lẽ thành phố tu sửa khe suối Vượng Phu thì dân chúng không được xây nhà à. Trong văn kiện đâu có quy định là không cho dân được xây nhà ở. Hơn nữa, chắc chắn cũng không thể nào quy định điều này được.
Nói đến đây, Phượng Anh nhìn Cục phó Giang Hán nói:
- Cục phó Giang, anh thấy có đúng không?
- Cái này hình như là cũng...
Giáng Han quay đầu nhìn Diệp lão đại. Tên này chỉ nghẹn được mấy chữ, căn bản là không hiểu được gã có ý gì.
- Câu nói của Cục phó Giang cũng phải rõ ràng một chút. Không phải là anh chưa tốt nghiệp tiểu học đó chứ. Ngay cả cách biểu đạt suy nghĩ cũng chẳng rõ ràng. Như vậy càng làm Chủ tịch thành phố nghi ngờ.
Phượng Anh tức giận, đần mặt nhìn chằm chằm đồng chí Giang Hán.
- Tôi... tôi không biết.
Giang Hán khi nói câu này, dường như muốn bật khóc nức nở.
- Bớt lạc đề đi, giờ chúng ta nói về chuyện này.
Diệp lão đại đưa tay gõ gõ các chứng từ trên bàn, nói:
- Đồng chí Phượng Anh, cô có hiểu rõ hạng mục tu sửa khe suối Vượng Phu là một trong những hạng mục quan trọng nhất của Ủy ban nhân dân thành phố hiện nay không?
- Tôi không rõ lắm, thành phố mà họp đâu đến phiên tôi dự, chỉ có Cục trưởng Nhâm đi dự thôi.
Phượng Anh không ngờ lại hừ nói.
- Cô không rõ, vậy cô có đọc qua văn kiện tu sửa khe suối Vượng Phu chưa? Hơn nữa, tinh thần mà Cục trưởng Nhâm truyền đạt lẽ nào không rõ ràng? Hơn nữa, chẳng lẽ tinh thần của Trung ương cũng phải cần lãnh đạo quốc gia đích thân triệu tập từng đồng chí để truyền đạt tận tai sao? Vậy thì còn cần cấp dưới làm gì nữa?
Lúc này, Vu Hữu Hòa hát đệm.
- Anh ít xen mồm vào thôi, tôi đang báo cáo công tác với Chủ tịch thành phố.
Phượng Anh không ngờ còn giáo huấn cả Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, Chủ nhiệm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Vu Hữu Hòa. Xem ra, người phụ nữ này nếu không có chỗ chống thì không dám làm như vậy.
- Cô đừng có dài dòng, tôi hỏi cô, cô trả lời ngay cho tôi. NHỮNG GIẤY TỜ NÀY LÀ DO CÔ PHÊ DUYỆT ĐÚNG KHÔNG?
Diệp Phàm hừ giọng nói với Phượng Anh.
- Cụ thể thì không phải do tôi xử lý, những thứ này là do Cục phó Giang phụ trách. Ký tên thì đương nhiên là tôi ký tên.
Dù sao tôi cũng chỉ là quyền chủ trì mà, nhưng, việc trong cục nhiều lắm, Hải Đông lớn thế nào, tôi sao quản được nhiều việc như vậy.
Các đồng chí bên dưới đưa lên, tôi đặt bút ký. Nếu giấy tờ nào cũng phải xem, cũng phải tìm hiểu, vậy không phải là không tín nhiệm các đồng chí bên dưới à?
Tuy nói Cục trưởng là người đặt bút ký, nhưng cũng không thể ôm đồm hết mọi việc. Vậy thì có còn để cho cấp dưới có công việc mà làm nữa không?
Phượng Anh miệng rất đanh đá chua ngoa.
- Cục trưởng Phượng, lúc đó sau khi xem văn kiện tu sửa khe suối Vượng Phu, tất cả chúng ta đều hiểu khe suối Vượng Phu phải tu sửa.
Cho nên, Ủy ban nhân dân thành phố kêu gọi ngừng phê duyệt tất cả các công trình xây dựng hai bên khe suối Vượng Phu. Lúc đó có người đến Cục xin giấy phép tôi cũng đã nói qua rồi.
Cái này không thể xử lý được, đây là chỉ thị do Ủy ban nhân dân thành phố truyền đạt xuống. Cô còn gọi điện cho tôi, nói là chúng ta phải nghĩ những suy nghĩ của dân chúng, lo những nỗi lo của dân chúng.
Cô lại là người chủ trì do Cục trưởng Nhâm dao phó, phê duyệt giấy phép cho những tòa nhà đó, đều là xử lý theo chỉ thị của cô.
Hơn nữa, chẳng hạn lấy cái vị giám đốc Phượng Thanh Kim gì đó làm ví dụ đi, hắn nói hắn là người nhà của cô gì đó, tôi lúc đó vẫn nhất định không xử lý.
Sau, cô gọi tôi đến, nói là người ta là khách ở ngoài đến đầu tư, sao có thể không xử lý cho họ.
Đó là vi phạm văn kiện thu hút đầu tư của Ủy ban nhân dân thành phố, tôi không có cách nào khác, đành phải xử lý thôi.
Giang Hán có chút nóng nảy, hét lớn.
Người này cảm nhận được gì đó. Chắc hẳn vị Chủ tịch thành phố mới đến này muốn giết gà. Đương nhiên Giang Hán không muốn làm gà cho người ta giết để dọa khỉ rồi.
- Đồng chí Giang Hán, anh nói thì phải có chứng cứ chứ. Đừng làm xong rồi thì lại muốn đổ trách nhiệm cho người khác. Làm đàn ông mà chẳng giống đàn ông chút nào. Kiếp sau, anh đầu thai làm cung phi luôn đi.
Lúc này, Phượng Anh chỉ vào Giang Hán lạnh lùng hừ nói, câu nói đó, quả là vô cùng độc địa.
- Cục trưởng Phượng, cô vừa mới nói cái gì, cô... cô...
Giang Hán có chút kiêng kị, chỉ vào Phượng Anh nghẹn vài chữ, mặt đỏ ửng.
Nói được mấy chữ thì dường như bị nghẹn lại. Gã không thốt nên lời nữa, bèn quay sang nói với Diệp Phàm:
- Chủ tịch thành phố, trời đất chứng giám, những cái này lúc trước, tôi không cho phép phê duyệt, tôi... tôi... cái đó không phải ý của tôi. Nếu Giang Hán tôi có ý đó, trời sẽ đánh tôi năm phát.
- Chúng tôi sẽ điều tra kỹ càng, tuy nhiên, trong thời gian này đồng chí Phượng Anh là người chủ trì công tác trong cục.
Văn kiện của Ủy ban nhân dân thành phố cô đã học rồi, còn phê duyệt nhiều công trình xây dựng trái phép như vậy. Mọi việc rõ ràng như vậy là người chủ trì công tác lẽ nào cô lại không thấy.
Cái này, trên sơ đồ cũng rất rõ ràng, các công trình này đều chiếm đất khe suối Vượng Phu phi pháp cả chục mét, cô còn dám phê duyệt.
Đồng chí Phượng Anh, tôi thực sự không hiểu cô đang nghĩ gì nữa? Cô có lý do gì để phê duyệt những công trình xây dựng trái phép này?
Diệp Phàm không để ý tới Giang Hán, lạnh lung hừ giọng nói với Phượng Anh.
- Cục Xây dựng phê duyệt giấy phép xây dựng, nếu không cho dân chúng xây nhà là không hợp lý. Không để cho các thương nhân xây dựng nơi đầu tư thích hợp, Phượng Anh tôi không làm được. Văn kiện này, tuy nói Ủy ban nhân dân thành phố đã thông qua, nhưng thành ủy vẫn chưa thông qua. Không được coi là văn kiện chính thức.
Phượng Anh không ngờ già mồm át lẽ phải.
- Xem ra, Cục Xây dựng không phải là một phòng ban trực thuộc Ủy ban nhân dân thành phố rồi. Đồng chí Phượng Anh, cô không biết sai lầm, còn già mồm át lẽ phải.
Cô ngay cả một chút bảo vệ tinh thần văn kiện của Ủy ban nhân dân thành phố cũng không có. Chúng ta không phải không cho nhân dân xây nhà, nhưng, xây cũng phải hợp lý hợp pháp chứ.
Chiếm đất khe suối lẽ nào là đúng pháp luật. Cô phê duyệt, hoàn toàn đảo ngược tinh thần của Ủy ban nhân dân thành phố, đây là công nhiên chống lại văn kiện của Ủy ban nhân dân thành phố.
Cô chẳng những không nhận ra sai lầm của mình, không ngờ còn cãi cố, không tuân theo chỉ thỉ của lãnh đạo không nói, còn công nhiên làm trái toàn bộ chỉ thị của Ủy ban nhân dân thành phố.
Ở đây, tôi tuyên bố trước mặt mọi người, lập tức gọi đồng chí Cục trưởng Nhâm trở về. Trong thời gian anh ấy chưa quay lại, từ nay quyền chủ trì công tác Cục xây dựng thành phố do đồng chí Vương Á Giang đảm nhiệm.
Còn đồng chí Phượng Anh, lập tức viết kiểm điểm, tự hối lỗi đi.
Diệp Phàm đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc, liếc mắt nhìn Phượng Anh, nói tiếp:
- Trong khoảng thời gian tự kiểm điểm, cô cùng với đồng chí Vương Hán, có trách nhiệm kêu gọi các công trình xây dựng trái phép ở khe suối Vượng Phu được phê duyệt sau này lập tức ngưng lại.
Hơn nữa, còn đem theo một đội chấp pháp, dỡ bỏ toàn bộ. Nếu không thể làm được, đồng chí, Phượng Anh, tôi sẽ đệ trình lên Hội nghị thường vụ thành ủy, lên Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, xin rút chức Phó cục trưởng thường trực cục Xây dựng của cô.
- Việc này, tôi không hoàn thành được. Đã phê duyệt rồi, người ta cũng xây dựng được một tầng rồi, bảo người ta phá đi thế nào được?
Phượng Anh lập tức đáp. Còn đồng chí Giang Hán dĩ nhiên cũng vẻ mặt đưa đám, chu mồm thè lưỡi không dám hé răng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.