Chương trước
Chương sau
- Tề Thiên chả phải là thịt xông khói, sao mà treo được?
Diệp Phàm hừ giọng nói, vẻ mặt càng ngày càng khó coi.
- Haizz, không nói nữa, mất hứng rồi!
Tề Thiên lắc đầu, cầm lấy một chén rượu Mao Đài, uống cạn một hơi, xem ra, thì thằng nhãi này phiền thật đấy.
- Sao không nói gì, nói ra xem nào.
Diệp Phàm như vẻ ra lệnh cho Trương Cường.
- Vốn dĩ, dưới chướng Cục trưởng Lang có chín đại đội. Như Trương Long và Triệu Hồ lần lượt là đội trưởng của đại đội ba và đại đội bốn.
Dưới trướng còn có hơn mấy chục quân, thêm cả hơn trăm quân để sai vặt. Vốn dĩ theo quy định, thì đại đội trưởng của chín đại đội – thuộc hạ của đoàn cảnh vệ đều phải là những đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A.
Nhưng vì tổnòng cốt thứ 8 chiếm quá nhiều thành viên chính thức của Đội A. Vì vậy, cho dù là chín đại đội trưởng của đoàn cảnh vệ cũng không có cách nào sử dụng thành viên chính thức của tổ A.
Hiện giờ, đại đội trưởng của đại đội 6 là những thành viên chính thức của tổ A. Còn thân thủ của đại đội trưởng đội 7 tới 9 chỉ đạt tới mức 3 là cao nhất, vẫn chưa với tới trình độ của tổ A.
Lang Phá Thiên cũng chẳng còn cách nào khác, thành viên chính thức của tổ A quá ít, cái này, đúng là thầy nhiều cháo ít, chỉ có cách dùng tạm mà thôi.
Cũng tức là phẩm chất của một số đại đội không được cao, sẽ không dùng thành viên chính thức của Tổ A làm đại đội trưởng.
Cũng chính là đại đội 7 và 3 mà chúng ta đã nói tới.
Tề Thiên vừa mới được điều quá đó đã bị Lỗ Tiến chỉ định tới đội 7 phối hợp làm việc với đại đội trưởng Tiêu Tiềm rồi, nắm bắt được việc kíến thiết tổ chức của đội 7, và công tác bảo vệ an ninh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Theo lý mà nói, Tiêu Tiềm thân thủ cũng chỉ ở tam đẳng, mà Tề Thiên đã có mấy năm ở tổ A, và thân thủ của anh ta cũng đang ở tứ đẳng.
Lúc còn ở Báo Săn còn làm tận chức cố vấn đấy, có chuyện gì mà không làm được cơ chứ. Lỗ Tiến cứ cố sắp xếp Tề Thiên vào tổ 7 làm chức phó đại đội trưởng.
Chuyện này, đúng là muốn tạo phản. Tiêu Tiềm – cái kẻ kém cỏi ấy là đại đội trưởng, thành viên chính thức xuất sắc của tổ A – Tề Thiên lại trở thành đại đội phó. Ôi mẹ nói, đây chả phải là cố ý ép người sao?
Trương Cường không chịu nổi liển mở miệng ra chửi.
- Cũng có thể, Lỗ Tiễn nghĩ tới việc Tề Thiên chỉ là tạm thời được ở đội 7. Vì thế, không có bổ nhiệm cậu ấy làm chức đội phó. Vì vậy, cậu ấy lúc nào cũng có thể bị điều đi nơi khác. Nói như vậy thì vẫn chấp nhận được chứ, vì chẳng có chỗ nào không thỏa đáng cả.
Thiết Chiêm Hùng đang đứng ở lập trường anh ta nói ra những suy nghĩ chín chắn của mình.
- Không giống vậy đâu.
Trương Cường lập tức lắc đầu, nhìn Thiết Chiêm Hùng rồi nói:
- Lỗ Tiến nói rồi, đợt này đội A công việc cũng khá nhẹ nhàng.
Bố trí Tề Thiên vào đội 7 để trợ giúp cho Tiếu Tiềm. khoảng 2 năm. Và, còn đường hoàng nói rằng bộ máy đội 7 làm việc rất yếu, khí thế không hừng hực.
Tề Thiên đi trợ giúp cho đội 7 triển khai công việc, nếu đã cần thời gian 2 năm, thì ít nhất cũng phải cho Tề Thiên cái danh hiệu Chính ủy đại đội 7 chứ?
Kết quả thì, tới cả cái danh hiệu Chính ủy cũng cho trung tá Lam Ngư – một cao thủ tam đẳng khác mất tiêu rồi.
Tề Thiên là đại tá, đường đường là thành viên chính thức của tổ A, giờ lại thành thằng chạy việc vặt rồi.
Trong đội 7, không hề có tiếng nói, có lúc còn cảm thấy bực tức.
Bọn họ còn kể lể đâm thọc nữa. Mấy chuyện này, cứ nghĩ tới, thật là bực quá đi mất.
Trương Cường hừ giọng nói.
- - Lang Phá Thiên đứng đầu đoàn cảnh vệ, hoàn toàn có thể đề xuất ý kiến của mình mà! Mặc dù Lỗ Tiến là lãnh đạo lớn nhất của tổ A, nhưng anh ta cũng phải nghĩ tới ý kiến không kém phần quan trọng của người phụ trách phân tổ chứ? Nếu không thì, tất cả há chẳng phải đều phản lại vị lãnh đạo lớn nhất như anh ta, để mặc anh ta trở thành một Tư lệnh đơn độc sao?
Lúc này, Thiết Chiêm Hùng đứng bên cạnh hừ nói.
- Cục trưởng Lang cũng có nói tới rồi, nhưng Lỗ Tiến lại lôi ra một đống lí do, nói là chuyện này là do tập thể bộ Đảng ủy tổ A quyết định.
Còn nữa Bộ máy Đảng ủy sớm đã nghĩ tới tình huống này, nếu không thì có thể tùy ý sửa được chắc. Chung quy thì lí do thì một đống ra đấy, nhưng đều là những lời vớ vẩn.
Lang Phá Thiên vì chuyện này mà còn cãi nhau với cả Lỗ Tiến.
Chiếc bàn làm việc của đoàn cảnh vệ đã bị lãnh đạo Lang vỗ cho tới long cả chân ra rồi.
Nhưng, Lỗ Tiến cứ khăng khăng lôi danh nghĩa của Đảng ủy ra đè người. Lang Phá Thiên không phục, nhưng cũng chẳng làm được gì.
Nhưng, bọn họ giỏi lắm, không ngờ còn cho người đến thuyết phục thủ trưởng Lang.
Trương Cường bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói.
- Vị thần nào lại có thể trấn áp được vị thần hung dữ của chúng ta – đồng chí Lang Phá Thiên đây?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Trương Cường, giọng lạnh lùng nói, thằng nhãi này trong đầu nghĩ một thôi một hồi, nhưng vẫn không nghĩ ra nổi lí do nào để thuyết phục được Lang Phá Thiên, với tính cách của lão Lang, nhất quyết sẽ không bị khuất phục.
- Nghe nói là một người bí ẩn. Cũng có người nói là Tiều Tử giả dạng. Người này luôn nghĩ tới đại cục, lấy quốc gia làm trọng. Cũng có người nói mối quan hệ giữa Tiểu Tử và Lỗ Tiến rất thân thiết, còn có người nói Lỗ Tiến có người thân. Nói chung, thì emcũng không rõ nữa, cũng chỉ là nghe người ta đồn mà thôi.
Trương Cường nói một thôi một hồi, nhìn Diệp Phàm rồi nói:
- Nếu muốn biết rõ sự việc, thì trừ phi phải hỏi chính Lang Phá Thiên.
- Tiều Tử giả dạng, chắc là anh ta rồi.
Diệp Phàm thoáng chút suy nghĩ, tỏ vẻ đồng tình.
- Anh à, rốt cuộc là ai vậy, anh nói rõ nào. Cứ tỏ ra bí ẩn thế này, muốn làm em tò mò chết à?
Tề Thiên là người rất nóng vội, nên không chờ nổi.
- Tọa Địa Lão Hổ Phí Thanh Sơn, Bắc Sơn Tiều Tử Âm Vô Đao, Hán Địa Phi Hồ Sương Hồng Ngọc, Vu Sơn Thủy Tiên Mai Thiên Tuyết, Đại Môn Hảo Hán Quân Nhược Ly, Tàng Lang Ác Cẩu Lạc Phiêu Phiêu. 6 câu nói này ý chỉ 6 vị hiệp thần đang tồn tại của Hoa Hạ Quốc thuật giới. Các cậu đem so thử cái người bí ẩn đó với 6 vị hiệp thần xem, xem vị nào có thể xứng nào?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Chắc là Bắc Sơn Tiều tử Âm Vô Đao, Tiều phu mà. Nhưng, người này lai lịch ra sao?
Tề Thiền đoán cái trúng phóc, người này rất có hứng thú với chuyện này. Quay sang hỏi Diệp Phàm.
- Cao thủ Cửu đẳng, cậu nói thử xem, ông ta có lai lịch thế nào. Đợt trước, Akiyama Lifu tỷ thí với Trần Vô, tôi cũng may, không ngờ lại gặp ông ta, ngồi ngay cạnh tôi. Khi đó, Ông ta cởi bỏ bộ dạng Tiều tử, khoác trên người bộ Âu phục, trông như Peek vậy.
Còn chuốt cái đầu như một ông chủ vậy, bộ dáng đó, trông rất kì quái. Nhưng, tôi sớm đã biết, ông ta chính là sư phụ của Lang Phá Thiên, thực ra thì, mấy năm trước, khi tôi ở trấn Lâm Tuyền thì gặp ông ta rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Qủa nhiên là cao nhân, cao thủ Cửu đẳng à! Chả trách, không ngờ lại còn là sư phụ của Lang Phá Thiên, em quá bất lợi rồi. Có vẻ như lãnh đạo Lang cũng ngại cho sự phụ lão ta, đành phải chịu đựng. Nhưng, em có chút không hiểu nổi, Lỗ Tiến làm sao có thể thuyết phục được 6 vị đại thần?
Tề Thiên có chút không phục.
- Cái này, có trời mới biết.
Trương Hùng lắc đầu.
- Tôi hỏi Lang Phá Thiên đã rồi bàn tiếp.
Diệp Phàm nói, rồi gọi điện cho Lang Phá Thiên, cười nói:
- Lão Lang, dạo này vẫn tốt chứ?
- Tốt cái khỉ gì! Tổng bộ không cho tí quân nào, đội trưởng các đại đội đều không đồng đều. Lãnh đạo của cái nước này rõ nhiều, nhưng có mấy ông là tốt.
Thời gian này các hoạt động bái hậu nhiều quá, một vị lãnh đạo mà tới thăm thì phải có hai thành viên chính đi theo. Nếu không thì, không đủ an toàn.
Lần này thì lại hơn thế, lập tức có đến năm sáu người, đem hết tất cả các cao thủ của đoàn cảnh vệ đi rồi. Em đây lại phải xắn tay áo ra trận.
Lang Phá Thiên giận đùng đùng hừ nói.
- Đường đường là một cục trưởng như cậu cũng phải ra trận sao, không phải vậy chứ.
Diệp lão đại có chút kinh ngạc, ngừng một lúc rồi lại nói:
- Đám quân trì trệ của đội A lại căng thẳng như vậy, không ngờ Lỗ Tiến lại không hề có chút động thái nào. Mẹ kiếp, đấu trí cũng không được đem chuyện quốc gia đại sự ra làm trò cười chứ. Công cụ gì chứ, Lỗ Tiến, tôi thấy ông ta không hề hợp với việc làm tổng lãnh đạo của đội A đâu.
- Với tính cách của em, anh à, em vẫn muốn một chân đạp cho lòi ruột thằng đó ra cơ.
Lang Phá Thiên hừ nói, lát sau, lại có chút ngại ngùng, nói:
- Anh à, em xin lỗi. Tề Thiên tới chỗ em đúng là đã bị thiệt thòi rồi.Haizz...
- Lão Lang, cậu cũng biết than thở, thật không ngờ đấy. Nhưng, chuyện này, chắc cậu cũng khó xử, chúng ta là anh em một nhà, không nói cũng không sao, tôi hiểu mà.
Diệp Phàm lại mở lời khuyên bảo.
- Haizz, có vẻ như anh cũng nắm được chút tình hình nhỉ. Đúng vậy, chuyện này, sư phụ em ra tay. Ông ấy có nợ nhà họ Lỗ một món nợ ân tình. Lỗ Tiến đã van nài như thế, sư phụ em có làm gì được? Những người như sư phụ, điều coi trọng là ân điển và đạo nghĩa. Nợ người ta ân điển, cũng chính là anh bảo họ đi chết họ cũng không chút do dự đi làm ngay.
Lang Phá Thiên nói.
- Không sao, việc nợ người khác món nợ ân tình và phải trả, đấy là chuyện chính đáng thôi, không phải nói gì nhiều. Tôi thấy, Tề Thiên làm đại đội phó ngược lại càng thấy thoải mái hơn nhiều. Nghỉ ngơi một thời gian ngắn cũng tốt.
Diệp Phàm nói.
- Nhà họ Lỗ này dường như cũng có chút lai lịch, không ngờ lại có thể quen biết được cả sư phụ của cậu – một vị cao nhân như vậy?
Diệp Phàm nổi hứng, nên chợt liền hỏi tới chuyện này.
- Nói ra cũng mất mặt, thực ra thì, là tổ tiên Lỗ gia có chút quan hệ với sư phụ em.
Dì của Lỗ Tiến là Đỗ Âm Âm, người đàn bà này nghe bảo trông bề ngoài chả ra sao cả.
Nhưng, kì lạ là có một lần bà ta lại gặp sư phụ em, và, hai người bất ngờ yêu nhau. Sau đó, sư phụ em là một người có tính cách rất cổ quái.
Khi đó, Đỗ Âm Âm nhắc tới chuyện muốn kết hôn, sư phụ em vừa nghe tới liền choáng, sợ tới nỗi chạy mất. Anh cũng biết là, sư phụ em, quen được tự do đây đó rồi, làm sao ông ấy có thể chịu được sự ràng buộc của hôn nhân cơ chứ?
Tuy nhiên, Đỗ Âm Âm vẫn luôn đối tốt với sư phụ, cho tới tận bây giờ khi đã hơn 50 rồi, bà ấy vẫn không tìm ai cả, vẫn luôn đợi sư phụ em.
Vì thế, sư phụ em đã nợ bà ấy một món nợ tình. Lần này, Lỗ Tiến sau khi biết chuyện giữa sư phụ em và dì ông ta nên đã nghĩ ra cái ý kiến đáng ghét đó.
Giật dây Đỗ Âm Âm gọi sư phụ em ra. Và, anh, em nói thật với anh. Đối với chuyện này, sư phụ em cũng có chút suy nghĩ cổ quái.
Con người ông ấy, anh có thể cũng biết chút ít, có lúc thật chả biết lý lẽ gì cả. Mọi chuyện toàn làm theo cảm tính.
Trong lòng ông ấy cảm thấy hổ thẹn với Đỗ Âm Âm. Chính vì thế, Đỗ Âm Âm nói gì, ông ấy đều đi làm hết. Vả lại, không hề hỏi là tên kia đúng hay sai. Ông ấy cho rằng, chỉ có như vậy mới có thể coi là không phụ tấm lòng của Đỗ Âm Âm.
Lang Phá Thiên nói.
- Tiền bối Tiều tử luôn như vậy, không ngờ Lỗ Tiến lại che mắt một người dì tốt như vậy, coi như gã ta may. Mẹ nó! Thời buổi này, chui ra từ bụng mẹ quan trọng thật đấy. Nhưng, sau này tiền bối chắc sẽ không giúp Lỗ Tiến nữa chứ?
Diệp Phàm hỏi, nhưng có đau đầu.
- Chuyện này, trong lòng em có chút thiếu tự tin. Con người sư phụ em, vui giận thất thường, ai biết được trong lòng ông ấy đang nghĩ gì cơ chứ? Nếu ông ấy thật sự đã động lòng, thì chuyện này khó nói rồi. Cũng có thể, ông ấy sẽ một lòng một dạ giúp đỡ Lỗ Tiến. Nhưng, bất kể sư phụ em có thế nào, thì ông ấy là ông ấy, em là em. Em Lang Phá Thiên chính là huynh đệ với anh Diệp Phàm, khi muốn xung đột với sư phụ thì anh thấy nên thế nào thì cứ làm, em nên tránh đi thì hơn.
Lang Phá Thiên ở đầu điện thoại bên kia vừa nói vừa cười đau khổ.
Buông điện thoại xuống, Diệp Phàm suy nghĩ một hồi lâu, nhìn Tề Thiên, rồi đột nhiên nói:
- Tề Thiên, anh có một đề nghị, cậu xem có được không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.