Chương trước
Chương sau
- Hoàn toàn là vu cáo, thưa Bí thư Đoàn. Lẽ nào anh lại tin những chuyện này?
Cố Nhất Võ sắc mặt trắng bệch lại càng trở nên tái nhợt, thiếu chút nữa thì gào lên.
- Vấn đề không phải là tôi tin hay không mà là chuyện báo chí đăng có phải là sự thật hay không?
Cậu nghĩ thử xem, chuyện này vừa xảy ra đã khiến cho Thảnh ủy Thủy Châu chúng ta bị động biết bao nhiêu, ảnh hưởng xấu thế nào hả. Nói khó nghe một chút, chuyện của cậu bây giờ đã trở thành tin tức lớn nhất của thành phố Thủy Châu rồi.
Đoàn Hải Thiên khẽ đập bàn, liếc nhìn Cố Nhất Võ một cái, giọng lạnh lùng nói.
- Tôi lấy tư cách Đảng viên ra cam đoan, chuyện này tuyệt đối không có. Đây là có người cố ý vu cáo tôi, có người muốn chỉnh tôi thưa Bí thư Đoàn. Hơn nữa tôi nghi ngờ người này có dụng tâm ác độc, hẳn là muốn lấy đây làm quân cờ để làm rối loạn cả cục diện phát triển của thành phố Thủy Châu.
Cố Nhất Võ rất căm phẫn, tuy nhiên thằng cha này cũng khá thâm, đã đem việc này quàng lên người Đoàn Hải Thiên, muốn lấy toàn bộ lực lượng Thành Ủy Thủy Châu ra đối phó chuyện này.
Nhưng, Đoàn Hải Thiên là ai, người ta là thủ lĩnh tỉnh thành, lão cáo già thành tinh trên quan trường rồi, tất nhiên sẽ không bị mắc lừa. Hắn lạnh lùng liếc nhìn Cố Nhất Võ đang hoang mang một cái, hừ nói:
- Việc này cậu đừng nói với tôi, hãy đi giải thích rõ ràng với đồng chí Trương Hòe ấy.
Cố Nhất Võ vừa nghe, sắc mặt lập tức trở nên vàng bệch, bởi vì Trương Hòe được Thành ủy Thủy Châu phân công làm Phó Bí thư quản lý Ủy ban Kỷ luật. Đoàn Hải Thiên nói như thế, chẳng phải nói là Ủy ban Kỷ luật đã nhúng tay vào việc này rồi.
- Bí thư Đoàn, phải làm như vậy thật sao?
Cố Nhất Võ vẻ mặt đáng thương nói.
- Không phải tôi cứng rắn mà là phải như thế, chuyện này của cậu, Thành ủy Thủy Châu của chúng ta có thể không hỏi đến sao? Người ta đã lén đâm vào lưng chúng ta rồi, lẽ nào muốn khi Ủy ban Kỷ luật tỉnh tham gia vào thì chúng tôi mới hành động. Tạm thời cậu chỉ có thể đi giải thích rõ ràng với Ủy ban Kỷ luật, chứ cũng không có ý gì khác. Đi đi, hãy khéo léo giải bày với Bí thư Trương chuyện này. Người nào làm thì người đó hiểu rõ nhất!
Đoàn Hải Thiên thản nhiên hắng giọng nói.
- Bí thư Đoàn, anh thực sự không để lại một chút tình cảm và thể diện nào cho tôi sao?
Cố Nhất Võ phẫn nộ, lạnh lùng nói, giọng điệu nặng nề thêm không ít.
- Đừng dài dòng nữa, đi đi!
Đoàn Hải Thiên đang nhẫn nhịn, mày mặt nhăn nhó như khỉ.
- Họ Đoàn kia, tôi biết anh đã sớm gai mắt với tôi, còn trách tôi không làm cho khu Hồng Liên phát triển thịnh vượng.
- Cậutự bôi do trát trấu vào mặt, lại còn trách tôi được sao? Vốn dĩ cục diện đã rối rắm lắm rồi, bây giờ làm cán bộ thành phố, cậu là Bí thư tỉnh thành chẳng những không đứng ra bác bỏ tin đồn, bảo vệ cấp dưới ngược lại còn gây thêm chuyện thị phi.
- Mắt Cố Nhất Võ tôi còn chưa hoa, xem anh sẽ làm gì được tôi? Không phải là muốn nhân cơ hội này đá tôi đi đấy chứ?
Cố Nhất Võ thật sự không kiềm chế được, bộ dạng như đang điên tiết lên, bất ngờ chỉ tay vào Đoàn Hải Thiên gào lên. Thằng cha này ỷ vào gia thế ở thủ đô, ngang nhiên coi thường Đoàn lão đại quyền uy ở tỉnh thành. Dĩ nhiên Cố Nhất Võ cũng chịu áp lực về tinh thần quá lớn,y đã bị suy sụp rồi.
Một tiếng rầm vang lên, quả nhiên Đoàn Hải Thiên đã nổi điên lên, chỉ tay vào Cố Nhất Võ quát lên:
- Cậu còn mặt mũi để mà nói chuyện này à? Cậu nghĩ lại xem khu Hồng Liên tốt đẹp là thế bị cậu biến thành bộ dạng như thế nào?
Lão Đoàn tôi lúc trước đã không thích cậu đến khu Hồng Liên. Tuy nhiên, là tôi phải chấp hành quyết định của lãnh đạo cấp trên.
Kết quả thế nào, khu Hồng Liên đã thật sự trở thành mớ bòng bong.
Đồng chí Diệp Phàm bây giờ tiếp nhận mớ bòng bong đó đã làm cho hưng thịnh trở lại. Nhìn thấy chưa, người ta đã đạt được bao nhiêu thành tựu.
Cậu nhìn lại xem cậu đã làm được cái gì, có bản lĩnh cái rắm nên biết quái gì. Không làm nổi một chuyện tốt nào mà chỉ biết mang thêm phiền phức cho Thành ủy chúng tôi.
Cậu ấy à, đúng là đồ ăn hại! Cậu còn dám ở đây mà phát ngôn bừa bãi, ăn nói hàm hồ! Cậu còn có tư cách của một Đảng viên nữa không, còn có liêm sỉ của một Đảng viên nữa không?
- Tôi biết Diệp Phàm là nhân viên cưng của anh thì anh ưu ái hắn. Hắn thì làm được cái gì, chẳng qua chỉ biết vòi tiền như thằng ăn mày thôi.
Mẹ kiếp, Cố Nhất Võ tôi vốn đã không may mắn thì thôi, cả đám người các anh không một ai ủng hộ tiền tài vật chất, người cũng không thì tôi làm sao mà có thể phát triển khu Hồng Liên lên được.
Diệp Phàm là cái rắm gì, một tên côn đồ chui ra từ chỗ quê mùa cũng dám nói là phát triển khu kinh tế Hồng Liên à. Tôi dám cá rằng khu Hồng Liên nhất định sẽ mục nát, mục nát!
Đến lúc đó, đồng chí Đoàn Hải Thiên anh sẽ hối hận cả đời!
Đồng chí Cố Nhất Võ như bị dẫm phải đinh, suýt chút nữa giậm chân lên.
- Tôi thấy cậu điên thật rồi, điên rồi!
Đoàn Hải Thiên vừa đập bàn vừa gào ra bên ngoài:
- Lôi ra ngoài, lôi ra!
Người bên ngoài nghe thấy tiếng gào liền đẩy cửa vào, đồng chí Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Thành phố Trương Hòe vẻ mặt nghiêm túc đứng trước mặt Cố Nhất Võ, vung tay lên nói:
- Đưa đi!
- Cố Nhất Võ là một con cá lớn, nhất định phải khiến hắn khai ra mới được, chỉ có như thế mới tóm được cả ổ của hắn. Bằng không, chỉ dựa vào lời nói không có mấy căn cứ.
Diệp Phàm nói.
- Nếu là Ủy ban Kỷ luật tỉnh chúng ta ra mặt muốn làm cho hắn khai cũng phải một chút thời gian. Tôi lo lắng thời gian này không nhanh được đâu, dù sao Cố gia ở thủ đô cũng có chút vai vế.
Đến lúc đó cấp trên áp chế xuống thì chúng ta dù có cứng rắn cũng không trụ được.
Hạ Hải Vĩ có vẻ hơi lo lắng nói.
- Ừ, dù có thể chứng minh Cố Nhất Võ có con riêng nhưng cũng không thể chứng minh Vu Hồng Liên bị điên là do hắn làm, còn chuyện chủ mưu, chắc là cũng không thể làm gì hắn được. Nếu Cố Nhất Võ có năng lực thì cùng lắm cũng chỉ ghi một lỗi lớn. Thằng cha này trở lại thủ đô không cần hai năm là có khả năng đứng dậy được ngay. Đánh rắn phải đánh dập đầu, nếu không hắn hồi tỉnh lại đến tìm chúng ta thì sẽ phiền phức khôn lường.
Diệp Phàm gật gật đầu. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Ông em à, cách lần trước có thể dùng lại được hay không? Nếu có thể dùng được thì tôi dẫn người đến chỗ Trương Hòe hỗ trợ bọn họ điều tra một chút.
Hạ Hải Vĩ nhìn Diệp Phàm một cái, hỏi.
- Ý anh muốn nói là "Phân cân thác cốt thủ" phải không? Cách này tôi không thể dùng nữa rồi: kình lực không đủ. Tuy nhiên Vương Triều có thể tiếp cận và dùng được. Nếu anh thật sự cần thì tôi sẽ bảo hắn trực tiếp ngồi máy bay từ Bắc Kinh bay sang.
Diệp Phàm nói.
- Lập tức bảo hắn bay qua đây, buổi tối chúng ta sẽ ra tay. Chậm ắt sinh biến! Đến lúc đó bằng chứng rành rành, Cố Nhất Võ có làm thế nào cũng sẽ không xoay chuyển được tình hình. Nếu muốn đánh thì phải đánh chết cũng được, coi như đánh chết một con sâu của Cố gia mà thôi!
Hạ Hải Vĩ trong mắt hiện lên một ánh nhìn thâm độc.
- Được!
Diệp Phàm gật đầu gọi điện thoại cho Vương Triều.
Hạ Hải Vĩ tới Thành ủy Thủy Châu, tìm Bí thư Trương Hòe yêu cầu hỗ trợ điều tra. Bí thư Trương Hòe và Đoàn Hải Thiên quan hệ khá tốt, liền đem việc này báo cáo cho Bí thư Đoàn.
Đoàn Hải Thiên vừa nhìn thấy Hạ Hải Vĩ là biết ngay việc này chắc hẳn có quan hệ đến Diệp Phàm, thầm mắng rằng đồ lắm chuyện, sau cùng vẫn gật đầu. Đương nhiên, lão Đoàn ở trong lòng vẫn thương hại thay cho Cố Nhất Võ.
Buổi tối đồng chí Vương Triều liền chạy tới Thủy Châu. Đến nửa đêm, trong một phòng đặc biệt, cả ba người Diệp lão đại, Vương Triều và Hạ Hải Vĩ cùng đi vào phòng.
- Sao lại là mày? Sao lại là mày?
Vừa nhìn thấy Diệp Phàm, Cố Nhất Võ đang ngồi trên giường lộn xộn một đống đồ đạc không biết là cái gì, lập tức kêu lớn lên, gương mặt bình tĩnh lộ ra vẻ phẫn nộ lẫn sợ hãi.
- Sao lại không phải là tôi?
Diệp lão đại thản nhiên liếc xéo Cố Nhất Võ một cái. Bên này, Vương triều đã mang một cái ghế đến. Diệp lão đại cũng không khách khí, đặt mông ngồi xuống, nhìn chằm chằm Cố Nhất Võ nói:
- Anh có thể bày kế hãm hại tôi, sao tôi lại không thể phản kích, lẽ nào ngồi chờ chết. Cố Nhất Võ ơi là Cố Nhất Võ, không ngờ anh tán tận lương tâm đến như vậy. Vì thù hận cá nhân mà anh không thèm để ý đến cả sự phát triển của khu Hồng Liên nữa.
- Nói láo, tao không làm, tao vô tội, không có gì để nói. Họ Diệp kia, mày nói bừa cũng quá non nớt rồi, không có tác dụng.
Cố Nhất Võ nói cứng.
- Tao thấy mày mới đang nói láo, đừng nghĩ đã làm gì thì người khác đều không biết. Đến kẻ bị thịt như mày cũng dám bày mưu hãm hại đại ca tao, không muốn sống nữa rồi! Mẹ kiếp, vả miệng nói cho ông!
Vương Triều liền bước lên, định vả cho mấy cái tát liền.
- Đừng đánh vào mặt!
Hạ Hải Vĩ nói.
- Hiểu rồi, lão Hạ!
Vương Triều cười khan một tiếng, đưa tay đánh nhẹ vào ngực Cố Nhất Võ, nhìn như không tốn chút sức lực nào. Thực ra, chỉ có Diệp Phàm biết rằng Vương Triều đã đánh một chưởng Cách Sơn Đả Ngưu thâm độc, tin chắc là nội tạng của Cố Nhất Võ đã bị tổn thương.
Loại chiêu thức Cách Sơn Đả Ngưu này, nghe nói tu luyện đến mức Lô Hỏa Thuần Thanh thì chỉ cần một chưởng đánh trên khối đậu phụ có thể đánh vỡ cả một cái bàn bằng đá.
Nghĩ thử xem chưởng này khi đánh vào người thì để lại hậu quả như thế nào. Tất nhiên, Vương Triều vẫn chưa thể đạt tới trình độ này. Trình độ đó chắc là chỉ có cao thủ từ Cửu đẳng trở lên mới làm được.
- Mày...ai da...
Cố Nhất Võ thảm thiết kêu lên một tiếng, mặt mày nhăn nhúm như khỉ, quả nhiên là rất đau. Hắn lườm nguýt Vương Triều một cái.
- Muốn ăn thịt người à, ông đây tên là Vương Triều, đang làm ở Bộ Công an. Tao đợi cái đồ bị thịt mày xuất chiêu đây! Chỉ cần một cái lông ông mày cũng có thể đánh đổ cả nhà Cố gia chúng mày. Đừng tưởng rằng Cố gia có tiền là một tay che trời nhé. Loại như chúng mày, ở khắp thủ đô đều nhiều nhan nhản. Bị phê à, bảo ông già Cố gia ra oai nhiều hơn một chút cũng chẳng dám gây sự với lão đại của chúng tao.
Vương Triều đánh vào ngực, thản nhiên nói giọng đầy hách dịch như Đại Vương Phỉ Khí Sơn. Tất nhiên là Vương Triều cũng nói khoa trương một chút.
- Tao sẽ cho chúng mày biết sự lợi hại của Cố gia chúng tao!
Cố Nhất Võ không ngờ lại rất bình tĩnh.
- Xem ra là mày không muốn nói có phải không?
Diệp lão đại thản nhiên hừ nói.
- Ha ha, tao không nói chuyện với kẻ tiểu nhân.
Cố Nhất Võ nói.
- Ha ha...
Diệp lão đại thản nhiên cười, liếc mắt nhìn Vương Triều một cái. Vương Triều gật đầu bước tới.
- Mày... mày muốn làm gì? Dùng hình bức cung là phạm pháp!
Cố Nhất Võ bị Vương Triều đánh cho một chưởng nên sợ hãi kêu lớn lên.
- Chúng tao không chơi cùng một kiểu. Quá muộn rồi, chúng ta sẽ chơi một chiêu mới. Chiêu này có thể khiến cho mày sống dở chết dở cơ.
Vương Triều thản nhiên lắc đầu cười, một chưởng đánh xuống.
Theo thế tay của Vương Triều chạy trên người Cố Nhất Võ, toàn thân hắn bắt đầu run rẩy, cuối cùng run bần bật lên như rắn trườn vậy, ngoác miệng kêu thảm thiết. Hạ Hải Vĩ quay mặt đi, hình như có chút không đành lòng.
Cố Nhất Võ cố chịu đựng năm phút đồng hồ, cuối cùng cũng cúi đầu.
- Nói đi! Nếu còn muốn thưởng thức mùi vị này tiếp thì mày có thể câm miệng.
Diệp Phàm thản nhiên nói, nhìn khắp người Vương Triều một cái, biết rằng Vương Triều vì thi triển thủ pháp Phân Cân Thác Cốt Thủ này đã dùng toàn lực.
Nếu làm một lần nữa thì chắc là phải nửa tháng sau mới có thể hồi phục được.
Loại Phân Cân Thác Cốt Thủ này, tuy nói có mê lực đối với các phần tử tội phạm nhưng khi thi triển kỹ thuật này sẽ gây ra cho thân thể một số tổn thương.
Vì thế, trừ phi là trong trường hợp đặc biệt, nếu không Diệp Phàm sẽ không bảo Vương Triều ra tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.