Triệu Thiết Hải vừa nghe lập tức mắng:
- Anh Diệp hãy yên tâm. Tôi lập tức dẫn người xuống dưới. Nếu địa khu Nam Lĩnh làm ngơ thì đội Cảnh sát Hình sự trên Sở tỉnh chúng tôi sẽ tiếp nhận vụ này. Mẹ kiếp, cái loại không ra gì! Tôi thấy Tằng Hoa cũng không phải thứ tốt đẹp gì. Uổng công anh Diệp đã ra tay giúp hắn, không ngờ đến chuyện nhỏ này cũng làm không xong. Điền Chí Không thì đã làm sao?
- Nghe nói Trương Mạo Lâm và Cục trưởng Dương đều kêu là sẽ cho Diệp Phàm trắng mắt ra. Chủ tịch Địa khu, anh xem việc này chúng ta có nên đề phòng một chút không? Nếu như bọn họ thực sự làm em rể anh bị thương thì làm thế nào? Đến lúc đó chắc là cô Viên Viên sẽ tức giận lắm, như vậy sẽ không tốt chút nào.
Tằng Hoa ngồi đối diện Kiều Báo Quốc, có chút lo lắng nói.
- Làm hắn bị thương, không cần lo lắng, ai làm gì cũng không làm hắn bị thương được đâu.
Kiều Báo Quốc thản nhiên lắc lắc đầu, vô cùng tự tin.
- Cái gã thanh niên bên cạnh hắn tên là Trần Quân hình như là một cao thủ.
Lúc này, Tằng Thu Lâm nói.
- Ừ, ngày hôm đó Dương Lương Dân của Lang Đình bị hắn đá cho một cước, suýt nữa đã đứt hơi rồi. Dương Lương Dân xuất thân từ cảnh sát hình sự, tuy nói những năm gần đây rượu chè be bét cũng rệu rã đi nhiều nhưng nền tảng thì vẫn còn.
Tằng Hoa nhìn Tằng Thu Lâm một cái, nói.
- Trần Quân là cấp dưới thân cận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1760926/chuong-1625.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.