- Tôi hiểu rồi. Đồ chó Nhật này, hôm nay đến đây là muốn gây rối.
Lô Vĩ hừ nói đi sắp xếp. Sắc mặt Đoàn Hải Thiên bắt đầu trầm xuống.
Các lãnh đạo trên đài chủ tịch đều im lặng theo dõi, tất cả xem kịch vui. Hơn nữa, có các đồng chí của các khu khác vẻ mặt vui khi thấy người gặp họa nhưng bị đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện.
"Mẹ nó!"
Diệp Phàm thầm mắng một câu.
- Kiểm sát trưởng Mâu, việc này có phải nên đợi buổi lễ tổ chức xong mới làm?
Tằng Chí Đắc nhìn vẻ mặt u ám của Diệp Phàm, sau đó nhìn mọi người một cái nói.
- Xem ra, tôi nói không ai nghe có phải không.
Mâu Kinh Sinh hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang một đồng chí trung niên nói:
- Đồng chí Ninh Thạch, lập tức bắt người đi, tránh phức tạp.
- Được.
Người tên là Ninh Thạch đáp, sau đó ra hiệu. Hai kiểm sát trẻ tuổi đi lên nhằm thẳng lên lễ đài chỗ Trương Lăng Nguyên.
- Dừng tay, không có chút quy củ nào. Các cậu bình thường phá án thế nào. Phải nghiêm túc có biết không.
Lúc này Phó kiểm sát trưởng Mâu hiển nhiên tức giận, nhìn Ninh Thạch hừ một tiếng.
Ninh Thạch sau khi hơi ngạc nhiên lập tức sa sầm mặt nói:
- Còn không lấy đồ ra, thật không đúng. Bình thường tôi dạy dỗ các anh thế nào. Một chút quy củ cũng không có. Về viết kiểm điểm.
Hai kiểm sát trẻ tuổi vừa nghe, lập tức hiểu. Một trong số hai đồng chí vẻ mặt khó coi, lấy từ bên hông ra một vật sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1760908/chuong-1607.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.