-Muốn chơi thì chơi đến cùng, sao có thể dừng lại giữa đường.
Diệp Phàm cười gượng, tăng tốc xe.
Phượng Khuynh Thành chỉ thấy tiếng gió bên tay vù vù cùng với tiếng phanh xe đinh tai. Sợ tới mức mặt tái nhợt, giơ tay kéo tay Diệp Phàm, kêu to muốn xuống xe.
-Đừng kéo anh thế, nếu xe lật thì hai chúng ta đều xong đời. Nếu như vậy chỉ có thể làm đôi uyên ương khổ dưới địa phủ thôi.
Diệp Phàm hét lên, xe vẫn không giảm tốc độ, hai ông anh phía sau cũng tăng tốc. Chỉ trong chốc lát xe đã vào nội thành. Không lâu vang lên tiếng còi cảnh báo, chắc là cảnh sát giao thông đuổi theo.
-Anh muốn làm gì? Đồ điên.
Phượng Khuynh Thành hét lớn, nhìn Diệp Phàm hừ nói:
-Ai với anh là uyên ương, không biết xấu hổ.
-Muốn làm gì? Không phải em muốn đi nói chuyện với Viên Viên sao? Chúng ta nói chuyện một hồi rồi nói sau.
Diệp Phàm hét lớn.
-Hừ.
Phượng Khuynh Thành hừ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác, rõ ràng không để ý đến cô. Lúc này sợ hãi cũng vô dụng, cô bình tĩnh lại.
Hơn nữa lấy điện thoại di động ra, ngắm nghía một hồi.
-Có phải muốn gọi cho Phượng Đại Sơn. Đúng lúc gọi y đến xem chúng ta chơi đùa.
Diệp Phàm lúc này có chút điên cuồng. Chơi đùa cũng có ý xấu xa, Phượng Khuynh Thành tất nhiên cũng hiểu ý.
-Đồ vô sỉ,
Phượng Khuynh Thành mắng.
-Anh chưa bao giờ nhận mình cao quý cả.
Diệp Phàm nghiêng đầu nhìn Phượng Khuynh Thành một cái. Hắn thật ngang ngược.
Tuy nhiên, phía trước đột nhiên xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thuat/1760868/chuong-1567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.