Chương trước
Chương sau
- Cô nói cũng đúng, thế này đi, có thể để bên cô làm, nhưng mà có một yếu tố không thể mất được. Như tính dân tộc, lễ hội đèn hoa đăng Cửu Vân ở Thủy Châu v..v…Phải kết hợp giữa ca múa dân tộc và hiện đại mới được. Còn về kinh phí, bên cô giảm giá 40% được chứ?
Diệp lão đại mặt không phải là loại dày bình thường.
-Hừ, anh tính được đấy. Vừa muốn chất lượng, vừa muốn rẻ, những thứ trên đời này đều bị anh chiếm hết rồi. Anh chả có nhẽ lại không hiểu đạo lý tiền nào của nấy này sao?
Mai Phán Nhi hừ một tiếng,cô ta tỏ vẻ bất mãn với sự keo kiệt của hắn.
-Haha, chúng ta có quan hệ gì chứ, chỉ dựa vào mối quan hệ cũng phải chiếu cố chút chứ đúng không nào? Cô cũng không phải không biết, tôi giờ đang rất đen, bị bọn khu Đông Hồ cướp mất 200 triệu, haizz, những ngày này, quả khó sống.
Đồng chí Diệp Phàm lại bắt đầu đeo bộ mặt phú bà kể khổ.
-Đáng đời, bị người khác cướp mất 200 triệu thì anh phải đòi về mới được chứ. Nói thế nào đi nữa thì cũng không thể ép giá với một người đàn bà bé nhỏ như tôi, anh có còn là đàn ông không hả?
Lý lẽ của Mai Phán Nhi không hề ít.
Diệp lão đại bị chặn họng, một hồi lâu mới nói:
- Thôi được rồi, cô muốn bao nhiêu?
Một xu cũng không cần.Mai Phán Nhi nói câu này, khiến Diệp Phàm lặng cả người. Trong lòng nghĩ người phụ nữ của mình đúng là hiểu chuyện, hiểu được cả nỗi khó khăn của mình.
Nhưng Diệp lão đại vẫn luôn có cảm giác băn khoăn, mồn nói:
-Làm sao được cơ chứ? Mối quan hệ của chúng ta có tốt tới mấy cũng không thể như vậy được chứ? Làm sao có thể bên cô dùng tiền công để giải quyết chuyện trong nhà được. Hãy nhận lấy tí chút, như chi phí cho sân khấu bối cảnh chúng tôi cũng phải tự mình bỏ tiền ra, còn tiền cho các diễn viên v…v…Chỉ cần phần giá cả cô g giảm cho chút đỉnh là tốt lắm rồi.
-Thật sự không cần, nhưng bên tôi có một yêu cầu nhỏ.
Mai Phán Nhi giờ lộ rõ cái đuôi hồ ly của mình ra, Diệp lão đại vừa nghe liền vô cùng thất vọng, hắn vốn cứ nghĩ Mai Phán Nhi bị làm cho cảm động bởi cái vẻ anh minh thần vũ ấy của hắn, vừa có lợi cho cái thân hắn, vừa lại có thể toàn lực nâng đỡ cho sự nghiệp của hắn. Không ngờ côbà ta đến là đều có mục đích cả.
- Yêu cầu gì, tôi đoán chừng chữ này phải được cho vào trong ngoặc kép chứ nhỉ?
Diệp lão đại hừ nói.
-Đối với bên anh mà nói thì chả đáng là gì, bên tôi chỉ nhờ cái sân khấu của anh để quảng bá chút ít cho truyền thông Giang Nam mà thôi. Như Sơn trang phim ảnh của Ma Xuyên, hay bộ quảng cáo Song tử tinh lầu của chúng tôi… Tới lúc đó, sau khi đã sản xuất xong các tiết mục ca múa nhạc của đài này, bộ phim này chỉ cần các anh công chiếu vài lần ở đài thành phố hoặc đài tỉnh là được rồi.
Mai Phán Nhi thản nhiên nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Diệp lão đại hoàn toàn hết chỗ nói, hắn nói:
-Cô tính toán như kiểu muốn nuốt chửng người ta vậy, làm như thế chả hóa để chúng tôi quảng cáo miễn phí cho cô. Vả lại, những nhân chứng này đều là lãnh đạo Tỉnh ủy, là do Chính phủ ra mặt giúp khu Hồng Liên tổ chức các tiết mục, độ tin cậy rất cao.
-Bên chúng tôi cũng sẽ bỏ ra chi phí cho quảng cáo, việc mời diễn viên mà chả cần tới tiền hay sao? Bố trí sân khấu, dàn đèn, máy quay v…v.., có cái nào là không cần tới tiền đâu. Mấy ông tai to mặt lớn từ Hồng kông tới, phí xuất trường cho dù là công ty bên tôi ra mặt giảm giá đi nữa thì ít nhất cũng hai ba trăm nghìn đúng không? Tới lúc đó món tiền này tính ra thì nếu không có năm ba triệu thì còn lâu mới làm được. Nếu chuyên làm quảng cáo thì bên tôi một năm làm được cả đống, hơn nữa là ngày nào cũng đều có quảng cáo trên TV đấy nhé, làm như kia là bên tôi có thể nói là lỗ nặng rồi đấy.
Mai Phán Nhi cứ hễ nói tới buôn bán là lại khiến Diệp lão đại tự than thở rằng bản thân hắn không thể bằng nổi cô ta.
-Vậy bên cô có hoàn toàn có thể chỉ đi làm quảng cáo thôi là được rồi, hà tất phải vào đây làm làm gì.
Diệp lão đại hừ nói.
- … Hừ, Bí thư Diệp, nhưng Trưởng ban thư kí Phạm Đông Bằng của khu Hồng Liên các anh tìm tới chúng tôi trước đấy chứ, hơn nữa anh ta nói có vẻ rất đáng thương. Chúng tôi thấy thông cảm, vả lại công ty lại đặt ở Hồng Liên, vốn mục đích là muốn phục vụ cho dân ở khu Hồng Liên, Bỏ tiền thì cũng bỏ rồi, anh còn không vừa ý, nếu thấy không kinh tế thì đạp đổ. Anh cũng đừng tới tìm tôi nghe ngóng việc mời minh tinh gì nữa.
Mai Phán Nhi đã nắm được 7, 8 phần chuôi của Diệp lão đại nên mới khoe khoang như vậy.
-Cô mạnh nhất, được chưa, cái này gọi là ăn mày cùng phú bà thì có gì đáng để cãi nhau cơ chứ. Thỏa thuận xong nhé! Nhưng, bên cô cũng phải chú ý tới một vài yêu cầu nhỏ nữa, quảng cáo của công ty cô phải khéo léo dung hòa mới được.
Không cần phải đợi Bí thư Phí cắt giấy khánh thành, ngay sau đó sẽ xuất hiện song tử tinh lầu, sau đó bên cô nói gì thì Bí thư Phí nói nấy, tới phần quảng cáo song tử tinh lầu thì lại dùng kế quảng cáo rẻ.
Về sau lại xuất hiện hình ảnh Chủ tịch tỉnh Yến vào sơn trang phim ảnh của Ma Xuyên uống trà nói chuyện. Làm như thế thì cái mũ quan của Diệp Phàm tôi coi như là mất rồi còn đâu?
Diệp Phàm nói.
-Anh yên tâm, tôi đâu có tục tằn như vậy. Anh biến Mai Phán Nhi thành thứ lừa đảo rồi đúng không?
Mai Phán Nhi hừ nói, quay người đi còn nói thêm:
-Hơn nữa, cuộn phim này ban Tuyên giáo của các anh còn phải xét duyệt, xét duyệt không xong thì phải chỉnh sửa có đúng không? Nhưng, nếu sắp xếp của bên tôi mà đáp ứng được yêu cầu, thì bên đài thành phố có lẽ cũng không cần phải bỏ nhiều công sức để phát nó. Bên đài tỉnh còn muốn anh phải phụ trách đó.
-Ôi trên đời này làm gì có bữa ăn trưa nào miễn phí, tôi cũng coi như là bị cô nắm thóp rồi,Mai đại tiểu thư à tới lúc đó cô nhất định phải giơ cao đánh khẽ đấy nhé! Con người này cứ nghèo là ý chí cũng chả còn đâu!
Diệp lão đại lắc đầu nhận thua.
-Hahaha…
Đồng chí Mai Phán Nhin cười ngặt nghẽo một hồi lâu như con yêu tinh, rồi dần dần kết thúc câu chuyện.
-Ừ, Phán Nhi vẫn không hề tồi. Tôi biết là cô đang lấy lòng tôi, người đàn bà được đó!
Diệp Phàm thở dài, nổ máy rồi lái xe đi.
Kiều Chí Hòa bước vào văn phòng của Phí Mãn Thiên.
-Lão Kiều à, dạo này ở phía Tây Bắc có vài khu, nếu rảnh thì đi tuần tra thử xem.
Phí Mãn Thiên nhìn thấy Kiều Chí Hòa bước vào, chỉ vào ghế bảo ông ta ngồi xuống.
-Bên đó có chuyện gì à?
Kiều Chí Hòa trong lòng có chút động, Phí Mãn Thiên sẽ không bao giờ vô duyên vô cớ mà bảo mình đi dò xét đâu.
-Đi xem thử, rồi nghe ngóng chút dân ý, tìm hiểu dân tình thôi ấy mà. Nếu có việc gì thì cậu có thể ghi chép lại, cần phải chi tiết một chút.
Dạo này bên đó nghe nói có vài cán bộ làm quá rồi. Có những chuyện làm qúa thì lại không được rồi.
Mấy ngày trước, tôi quay về thủ đô, Phó thủ tướng Diệp có chuyển cho tôi một bức thư.
Nói là xung quanh khu Nam Lĩnh mấy huyện ở đó dân họ rất tức giận, tới mức còn cãi nhau tới cả Trung ương rồi. Cậu xem xem, người ta đều đã lên nói chuyện tới cả Trung ương rồi, mà chúng ta vẫn không chịu xuất đầu lộ diện sao.
Sẽ ảnh hưởng không hề tốt chút nào đâu! Bức thư này cậu cầm về xem cho kĩ đi, suy nghĩ xem nên làm thế nào nhé.
Phí Mãn Thiên đưa bức thư cho Kiều Chí Hòa.
Sau khi Kiều Chí Hòa nhận lấy bức thư, thì xem sơ qua một lần, cái vẻ mặt ấy càng ngày càng đáng nghi. Sau khi xem xong Kiều Chí Hòa nói:
-Tôi sẽ xuống đó, nhưng, ở đây có tài liệu khiếu nại, đó là tài liệu của bộ máy khu Hồng Liên, hơn nữa, còn có thư gửi có kí trên của hơn chục nghìn dân chúng khu Hồng Liên. Bí thư Phí cần xem không.
- Hàng chục nghìn dân gửi thư lên, còn có cả bộ máy Quận ủy, việc gì lại khiến dân họ giận dữ như vậy?
Phí Mãn Thiên bỗng hơi lặng người đi, ông ta đón lấy tài liệu khiếu nại đấy. Lật qua xem rồi hỏi Kiều Chí Hòa:
- Lão Kiều, cậu xem chưa?
- Bí thư, hôm qua Diệp Phàm có tới chỗ tôi. Nói cho cùng thì anh ta cũng không hề dễ dàng gì, 200 triệu này bị người khác hẫng mất, chuyện này vào phải ai mà chả không phục.
Hơn nữa, sông Hồng Liên đang xây dựng, họ đều đã phát hết thiếp mời cho lễ khởi công rồi. Không ngờ lại bị hẫng mất 200 triệu, có vẻ như công trình sẽ bị tê liệt ngay lập tức. Nói gì thì nói, khu Hồng Liên cũng được Đoạn Hải Thiên nâng đỡ, trước đây đồng chí Cố Nhất Vũ làm không ra sao cả, nhưng vừa tới khi Diệp Phàm tiếp quản, giờ thì dần dần đã có khởi sắc, trong tỉnh chúng ta cũng không thể nhìn họ bỏ dở giữa chừng như vậy được.
Quốc vụ viện có ra thông điệp cuối cùng là, trong vòng hai năm không thể thay đổi khu Hồng Liên đi vào lịch sử được. Nếu đúng là bị rút lui, thì chả hóa đánh vào mặt chúng ta.
Kiều Chí Hòa nói, quay người nghĩ ngợi rồi lại nói:
-Chẳng qua là chuyện này có chút phức tạp, lúc đó Thành ủy thành phố Thủy Châu khi thông qua quyết nghị này, Chủ tịch tỉnh Yến cũng có mặt ở đó.
- Haha, vậy đó là chuyện của bộ máy Thành ủy Thủy Châu mà! Hơn nữa, cậu gặp Đoạàn Hải Thiên chưa?
Phí Mãn Thiên có chút suy nghĩ nói.
- Chưa, chuyện này đúng là có chút kì lạ. Theo lý mà nói thì đồng chí Hải Thiên chưa gật đầu, Chu Sâm Mộc làm sao có thể lấy khoản tiền này đi trước được. Thực tế thì đáng lẽ nên nói là chia đều. Vu Tây Dương của khu Đông Hồ có được 100 triệu mà Chủ tịch thành phố Chu cũng phải được 100 triệu chứ, nói là dùng để cải tạo thành cũ ở phía tây.
Kiều Chí Hòa có chút không hiểu nổi.
-Bên đó cải tạo đích xác là rất cần tiền, lần trước Chu Sâm Mộc tới tỉnh để đòi tiền. Nhưng, tỉnh cũng đang khó khăn, đã cho khu Hồng Liên 500 triệum làm gì còn tiền để cho thành phố Thủy Châu nữa. Cả tỉnh lớn như vậy, nhiều chỗ phải dùng tới tiền. Đồng chí Yến Xuân Lai cũng giải thích qua cho Sâm Mộc. Vì thế, chuyện lần này có vẻ cùng vì chuyện này mà ra cả. Đồng chí lão Đoạn cũng nghe nói rồi chứ, haha.
Phí Mãn Thiên thản nhiên cười nói.
-Chả có nhẽ đồng chí lão Đoạn cũng muốn khoản tiền đó? Đúng đúng, lấy đi cũng đúng rồi. Hahaha, Diệp Phàm bị rơi vào kế sách của hai ông tai to mặt lớn nhất tỉnh. Số tiền này, xem ra thì, ai cũng muốn đây. Khu Hồng Liên là do lão Đoạn gây dựng nên, nhưng lúc này đây lão Đoạn lại muốn dồn cấp dưới tới chân đường cùng, có chút thú vị đây.
Kiều Chí Hòa chợt bừng tỉnh ngộ ra, rồi cười phá lên.
- Nguyên nhân thì rất nhiều, khoản tiền này là tôi điểm danh cấp cho khu Hồng Liên. Cậu nghĩ xem, nếu theo như quy định trước đây thì tiền này chả phải sẽ tới cục tài chính thành phố trước hay sao.
Chu Mộc Sâm cứ khăng khăng muốn cắt một phần. Nhưng vừa nhìn thấy chữ kí của tôi, nên cuối cùng anh ta cũng không dám động tay vào nữa. Hiện giờ cũng chỉ là nghĩ cách khác để có được khoản tiền đó.
Kế này dùng làm gì thế, chẳng qua chỉ là để chặn miệng tôi thôi, nhưng đồng chí Xuân Lai hiển nhiên là biết cái này, vì thế, ở hiện trường đã mặc nhận chuyện này.
Cậu nghĩ thử xem, Chu Sâm Mộc đã làm được những gì rồi, hừ, to gan phết!
Phí Mãn Thiên hừ một tiếng, Kiều Chí Hòa trong lòng bỗng chợt lóe lên, thầm nói Chu Mộc Sâm lần này xem ra bắt gà không xong mà lại mất cả đấu gạo rồi. Đối với những thứ mà lão Phí đã điểm tên mà cậu cũng dám làm, đúng thật là tự vác đá đè lên chân mình rồi. Mối quan hệ giữa Kiều Chí Hòa và Phí Mãn Thiên khá tốt, vì thế, có những lời sẽ nói được.
-Chu Sâm Mộc thật là quá đáng, hơn nữa, chuyện sai khiến Vu Tây Dương làm cũng quá rõ ràng rồi. Diệp Phàm vốn là người không bao giờ muốn chịu thiệt. Vì thế mà, hắn mới giận giữ như vậy, tới nỗi như kiểu dứt khoát muốn diệt Chu Thệ vậy, khu Hồng Liên này là khu cấm địa của Diệp Phàm, chàng thanh niên này rất nhiệt tình, từ anh ta tôi có thể thấy được một trang sử chói sáng mới sắp mở ra cho khu Hồng Liên. Chúng ta liệu có nên đả kích cái khí thế của các bạn trẻ không, nó quả thật là đáng quý, hahaha…
Kiều Chí Hòa khen đồng chí tiểu Diệp nức nở.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.