Chương trước
Chương sau
-À, hiện tại tôi và cô ấy cũng là đồng sự
Và trên hội nghị thường vụ nhiều lần cô ấy ủng hộ phương án khu Hồng Liên của tôi.
Đều là từ Ngư Dương đi ra. Cho nên, chuyện lần này làm phiền bí thư Tạ có thể cân nhắc một chút hay không
Diệp Phàm cười nói
-Đối với tôi việc này không thành vấn đề, mấu chốt là ý kiến của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy là quan trọng nhất.
Tạ Quốc Trung không hề nghĩ ngợi, trực tiếp hứa hẹn ngay. Bởi vì anh ta đang muốn tạo quan hệ tốt với Diệp Phàm. Đây là một cơ hội tốt. Ít nhất, có thể làm được việc này, Diệp Phàm sẽ nợ mình một ân tình.
-Vậy cảm ơn, phía Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy để tôi chuẩn bị một chút. Bên này phiền anh một chút.
Diệp Phàm cười nói.
-Không có gì phiền, chuyện Tạ Tốn tôi còn chưa cảm ơn cậu?
Tạ Quốc Trung cười nói
-Ha ha, lần sau tới Thủy Châu tôi sẽ mời khách. Chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện lâu lâu một chút nhỉ!
Diệp Phàm cười nói, sau khi buông điện thoại vẻ mặt Phí Ngọc kỳ dị nhìn Diệp Phàm.
-Nhìn cái gì. Có phải bị năng lượng của ông xã chị dọa ngây người không?
Diệp Phàm cười gượng một tiếng, rất tự đặc giơ tay nhéo mặt Phí Ngọc một cái.
-Không thể tưởng tượng được cậu lại quan hệ tốt với Tạ Quốc Trung như vậy. Giấu kỹ quá. Tôi đúng là có chút không rõ. Cảm thấy sau lưng cậu dường như năng lượng rất lớn. Như khu Hồng Liên mà nói. Trước kia chỉ như một khu bỏ hoang. Hiện tại qua tay cậu. Mới mấy tháng đã thấy khởi sắc. Tin rằng khu sinh thái nhân văn sông Hồng Liên sẽ có một ngày nào đó xây dựng xong. Hồng Liên nở rộ không phải là mộng tưởng rồi.
Vẻ mặt bộ dáng Phí Ngọc khâm phục.
-Đương nhiên. Tôi là người như thế nào? Năng lực vô hạn. Hay là, chúng ta mai nở lần hai nhé.
Lão đại Diệp cười một tiếng lại muốn bắt đầu công kích.
-Không được. Tôi không được.
Phí Ngọc vội vàng xoay người muốn trốn.
-Không được cũng phải được! Không thể nói không với đàn ông. Phụ nữ mà. Cũng không thể nói không cần.
Diệp Phàm cứng rắn, mạnh mẽ:
-Câụ đi tìm Thúy Nhi đi. Tôi thực không được.
Phí Ngọc, vừa rồi bị gây sức ép quá. Tuy nói là cực kỳ sảng khoái. Nhưng Diệp lão đại rất mạnh, ai cũng không thể chịu nổi. Ngay cả Thúy Nhi cũng bị cô nói ra. Lúc này, ngay cả ý tưởng ghen tuông cũng không có. Xem ra, Phí Ngọc thật sự là mệt không làm được.
-Thôi vậy, nghỉ ngơi một chút rồi tính sau.
Lão Diệp cười nói to.
-Diệp Phàm. Cậu bây giờ khiến tôi càng ngày càng nhìn không thấu.
Phí Ngọc dựa vào người Diệp Phàm nói.
-Tôi vẫn là tôi. Vĩnh viễn không thay đổi. Diệp Phàm nói.
-Haizz. Không thể tưởng tượng được chuyện tôi cảm thấy khó như lên trời thì cậu chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là xong.
Phí Ngọc thở dài.
Đúng lúc này điện thoại vang lên.
-Đại ca, bị chó Nhật Vu Tây Dương kia ám hại có phải không?
Lô Vĩ gọi tới. Cậu ta hôm nay đi công tác ở nông thôn, không thể tưởng được đến được một lúc đã nghe chuyện hồ Ngọc Tuyền khu Đông Hồ, cơn giận bốc hỏa lên cao ba trượng. Nguồn: https://trumtruyen.com
-Ừ, tên kia cực kỳ vô liêm sỉ. Lời đã nói trước mặt quần chúng không ngờ không thừa nhận. Diệp Phàm tôi thực chưa từng thấy qua một cán bộ nào vô liêm sỉ như vậy. Mẹ kiếp, có chút việc ra ngoài, chuyện tên kia nói sau.
Diệp Phàm hừ nói. Rồi lại hỏi tiếp:
-Nghe nói lần trước sơn trang Ngọc Tuyền bị các cậu khám xét?
-Không phải khám xét. Chỉ là điều tra nhỏ một chút. Là có người tố cáo bọn họ có phục vụ tình dục. Chúng em đi một chuyến, bắt vài cô nàng, không phải chuyện lớn. Sau vài ngày ngừng kinh doanh chỉnh đốn lại thì cho bọn họ mở cửa tiếp thôi.
Lô Vĩ nói
-Tôi nghe nói sơn trang Ngọc Tuyền Vu Tây Dương có cổ phần danh nghĩa.
Diệp Phàm hừ nói.
-Việc này nhất thời chúng em không phát hiện ra. Đã có người nói, điều đó chắc chắn không phải là tin đồn vô căn cứ. Em lập tức bố trí người theo dõi thăm dò một chút.
Lô Vĩ nói, cười gượng một tiếng lại nói
-Chỉ cần đồng chí lão Vu có ít tiền trong đó. Ông đây sẽ lật ngược nó. Mẹ nó. Dám chống lại chúng ta. Còn lâu.
-Chú ý ảnh hưởng, âm thầm tiến hành. Nếu làm thái quá sẽ có người nói Diệp Phàm tôi giở trò. Như vậy sẽ không tốt. Trong thể chế cán bộ sợ nhất chính là phá nhau. Đã nói lấy cổ phần danh nghĩa, rất nhiều cán bộ chúng ta phỏng chừng đều như vậy. Cho nên. Tốt nhất là chỉ lấy bằng chứng, không nên động thủ. Nhờ người khác động thủ đi.
Diệp Phàm dặn dò.
-Em hiểu rồi. Yên tâm. Điều tra bí mật là sở trường của em. Đảm bảo việc này sẽ không để cho người ta nghĩ có liên quan tới đại ca đâu.
Lô Vĩ cười nói.
-Ừ. Tôi quên mất. Cậu là cao thủ từ phòng bí mật điều tra công an xuống mà.
Diệp Phàm cười nói.
-Đại ca. Nghe nói bọn nó muốn lấy hai trăm triệu. Việc này bất kể thế nào cũng không nhẫn nhịn được. Khoản tiền lớn như vậy cho bọn nó mang đi. Nói thế nào cũng phải trị vài cái mới được.
Lô Vĩ hỏi.
-Việc này tôi tính toán cả rồi. Hai trăm triệu này sẽ bị đốt sạch. Sẽ bị bỏng tay. Vu Tây Dương muốn. Được, xem nó có lấy được hay không.
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng, giơ tay vuốt ve nhẹ nhàng đồi cỏ nhỏ của Phí Ngọc.
-Không có việc gì đại ca. Chỉ cần chào hỏi một chút. Đến lúc đó em gọi đám Hoa Tiêu Diêu tới. Chúng ta cùng nhau thương lượng biện pháp. Trong nhà mọi người đều có người. Ra mặt ồn ào một chút. Cũng có thể làm ầm ĩ ở Tỉnh ủy
Lô Vĩ nói.
-Việc này không vội. Tôi muốn suy nghĩ đã rồi tính sau.
Diệp Phàm nói xong. Cúp điện thoại xong suy nghĩ rồi lại mở ra. Việc này mấu chốt là Đoàn Hải Thiên cố ý giữ lại hai trăm triệu kia. Nếu thật muốn gây rối, thể diện bí thư Đọan sẽ khó coi. Cho nên, tương đối khó làm.
-Đừng nghĩ nữa. Diệp Phàm. Thả lỏng một chút. Cố nghĩ sẽ làm đứt dây thần kinh đấy.
Phí Ngọc nhẹ nhàng giơ tay vuốt ve bộ ngực Diệp Phàm.
-Thả lỏng. Lại thêm lần nữa à?
Diệp Phàm cười gượng một tiếng. Lập tức ánh mắt nhìn toàn thân Phí Ngọc với một vẻ thô tục.
-Tôi muốn!
Đôi mắt quyến rũ của Phí Ngọc mang nét xuân. Nhẹ giọng nói lại nhắm hờ hai mắt.
-Tuân lệnh.
Diệp Phàm cười một tiếng, giống như con thuyền nổi lên giữa biển cả. Buổi chiều ngày hôm sau, Trương Lăng Nguyên từ bệnh viện trở về, nói là nhận được tin tức mới nhất, số tiền hai trăm triệu tỉnh cấp cho khu Hồng Liên trị ô đã bị Vu Tây Dương lấy đi rồi. Hơn nữa, Vu Tây Dương còn quyên tặng một trăm triệu cho ủy ban nhân dân thành phố dùng trợ cấp bồi thường giải phóng mặt bằng Tây thành.
-Thật quá đáng. Bí thư Diệp, đây là ở tỉnh cấp cho khu Hồng Liên, là vốn cho hạng mục trị ô. Không có khoản tiền này, khu sinh thái nhân văn sông Hồng Liên làm sao làm được? Một đồng chống lũ còn không có mà làm? Vu Tây Dương thật đúng là ăn ở tình nghĩa, hào phóng quá, lấy mất của chúng ta mấy trăm triệu.
Trương Lăng Nguyên tương đối tức giận. Diệp Phàm biết rằng, ông ta một là đau lòng vì tiền. Hai là cảm thấy Vu Tây Dương vừa độc địa phản bác mặt mũi của ông ta.
-Không phải Vu Tây Dương hào phóng. Là Phó chủ tịch thành phố Chu nhúng tay vào. Vu Tây Dương giống người hào phóng sao? Đó là một trăm triệu lận đấy. Đồng chí lão Vu bất đắc dĩ phải bỏ ra thôi. Cánh tay đâu thể nào xoay qua đùi được, cái này ai mà chẳng hiểu.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói. Liếc mắt nhìn Trương Lăng Nguyên một cái.
-Bí thư Diệp, việc này tôi thật sự nuốt không trôi, tôi đi tìm bí thư Đoạn khiếu nại đây. Quá đáng thật. Đây là tiền của khu Hồng Liên chúng ta.
Trương Lăng Nguyên đứng lên
-Bí thư Đoạn chẳn hẳn phải 1 tuần nữa mới trở về.
Diệp Phàm hừ nói, liếc mắt nhìn Trương Lăng Nguyên một cái. Nói
-Lão Trương, ông thật sự quyết tâm đấu với Vu Tây Dương một trận sao?
-Đấu.
Trương Lăng Nguyên không chút do dự. Trên mặt hiện vẻ tàn nhẫn. Xem ra, Vu Tây Dương làm mất mặt ông ta. Trương Lăng Nguyên đã bị ép đến đường cùng.
-Cũng không riêng gì Vu Tây Dương, ngày hôm qua về đề án này Phó Chủ tịch thành phố Chu cầm đầu bộ máy Thành ủy thông qua.
Diệp Phàm đột nhiên nói ra một câu.
-Phó Chủ tịch Chu.
Trương Lăng Nguyên lặp lại. Có chút do dự
-Tôi thấy hay thôi vậy. Nếu phải đấu là đấu cùng bộ máy Thành ủy. Ông đã nghĩ đến quan hệ lợi hại của chuyện này chưa? Đương nhiên. Tiền này phê chuẩn chắc chắn là Phó Chủ tịch thành phố Chu phê. Bởi vì, Bí thư Đoạn còn chưa có trở về. Ông không cảm thấy được chuyện ngày hôm qua sao.
Diệp Phàm nhắc nhở Trương Lăng Nguyên, việc này là do Chu Sâm Mộc làm. Cấp trên không phải còn có Đoạn Hải Thiên. Hơn nữa, Diệp Phàm dùng phương pháp kích tướng.
-Đấu, Phó chủ tịch thành phố Chu thì sao? Cũng không thể vô lý như vậy.
Trương Lăng Nguyên quả nhiên đau đớn. Cắn răng
-Vậy đi. Tôi toàn lực ủng hộ quyết định của ông.
Diệp Phàm đập bàn thình thịch một tiếng, liếc mắt nhìn Trương Lăng Nguyên một cái nói:
-Lão Trương. Chúng ta lập tức triệu tập hội nghị thường vụ khu kinh tế mới. Lấy bộ máy tập tập thể quyết định đề xuất thẩm tố lên Tỉnh ủy. Anh thấy thế nào?
-Tôi nghe Bí thư Diệp.
Trương Lăng Nguyên chưa nói hai câu đã gật đầu. Ông ta cũng không còn cách nào khác.Nếu đấu không lại Vu Tây Dương. Chắc hẳn đồng chí lão Trương cũng không ngồi nổi ở khu Hồng Liên nữa. Ngày hôm qua quả thực quá mất thể diện. Vu Tây Dương cũng quá độc ác. truyentop.net
Không lâu sau. Mười ba ủy viên thường vụ Quận ủy khu Hồng Liên tới phòng họp rồi.
Sắc mặt mọi người đều khá nghiêm trọng, bởi vì Diệp lão đại cùng Trương lão nhị hai người đều vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở ghế trên cùng, trên tay cầm điếu thuốc. Không lâu sau, gạt tàn thuốc đã đầy. Diệp Phàm dụi điếu thuốc xuống gạt tàn. Liếc mắt nhìn mọi người một cái, nói:
-Họp đi. Nói ngắn gọn, sông Hồng Liên đã khởi động toàn bộ. Vài ngày nữa sẽ tiến hành nghi thức cắt bắt làm cầu Cửu Vân. Trưởng ban thư ký Phạm, hoạt động bên kia được bố trí thế nào?
-Bí thư Diệp, đã chuẩn bị ổn thỏa. Chúng ta mời tới đoàn ca mua tỉnh đến biểu diễn vũ đạo dân tộc. Nghe nói bọn họ có mấy tiết mục đoạt giải thưởng lớn toàn quốc. Phía dưới cầu Cửu Vân hiện tại có một ít nước. Có thể làm đại hội thi đấu thuyền rồng đơn giản chúc mừng một chút. Náo nhiệt một phen.
-Ừ, ý kiến đấy cũng không tồi.
Diệp Phàm gật gật đầu. Tán thành sự sắp xếp của Phạm Đông Bằng. Uống một ngụm trà rồi nói thêm:
-Đương nhiên, chúng ta phải kế thừa tính dân tộc gì đó. Cầu Cửu Vân lễ hoa đăng chính là đại biểu cho lễ hoa đăng dân gian Thủy Châu.
Phải chú ý tuyên truyền tính nhân văn và lịch sử. Lúc này mới là đòn sát thủ của chúng ta. Tuy nhiên, yếu tố hiện đại cũng không thể bỏ qua.
Dân tộc gì đó thì tốt. Tuy nhiên, người hiện đại không thích nghe những thứ này. Mà đại biểu chủ yếu xem tiết mục ca múa hiện đại.
Kỳ thật bằng không, nếu chúng nó có thể thay bằng yếu tố hiện đại, tin rằng quần chúng nhân dân đều tán thành. Cho nên, tiết mục của chúng ta phải kết hợp giữa dân tộc và hiện đại mới được.
-Ý bí thư Diệp có phải mời vài ngôi sao ca nhạc danh tiếng có phải không?
Phạm Đông Bằng trong nháy mắt đã hiểu.
-Ừ. Đông Bằng rất hiểu ý tôi.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói. Phạm Đông Bằng vừa nghe. Trong lòng như uống mật ngọt. Đây chính là lãnh đạo trực tiếp tỏ thái độ ở hội nghị thường vụ, đó là tán thành mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.