Chương trước
Chương sau
-Ha ha chưa nói là chủ trì, tôi chỉ là nhân vật số hai, cấp trên còn có Bí thư Ngọc. Nhưng thật ra Bí thư Diệp anh chủ trì công tác của Hồng Liên, xứng đáng là nhân vật số một. Chính quyền khu Hồng Liên các anh, không thua một khu.
Tiếu Thuân Thần khen Diệp Phàm một câu.
-Không khác gì, tôi cũng chỉ là Phó bí thư Thành ủy Thủy Châu. Ở Thành ủy so với nhân vật số hai như anh còn thấp hơn nhiều.
Diệp Phàm thản nhiên cười, đang chờ Tiếu Thuân Thần ra bài.
-Sao có thể so với anh, anh đường đường là Giám đốc Sở tôi mới là Cục trưởng. Không thể so với, nếu so được thì tôi thắt cổ.
Tiếu Thuân Thần cười nói, còn nói thêm.
-Buổi tối đi ăn cơm rau dưa thì thế nào?
-Cơm rau dưa, anh đến Thủy Châu?
Diệp Phàm cố ý hỏi.
-Mới đến, tí sẽ ra.
Tiếu Thuân Thần cười nói.
-Hóa ra vậy, tuy nhiên khách này hẳn là tôi mời. Anh ở xa đến là khách, tôi là chủ.
Diệp Phàm cười nói.
-Không nên, không nên! Buổi tối để tôi mời. Bí thư ngàn lần đừng tranh cãi. Anh xem hội sở Hoàng thị thế nào?
Tiếu Thuân Thần cười nói.
Diệp Phàm đồng ý, ngược lại muốn xem nhà họ Tiếu đưa ai ra nói với hắn.
Hội sở Hoàng thị Diệp Phàm đã đến mấy lần, cũng thật sự quen thuộc.
Vừa mới xuống xe đã thấy Tiếu Thuân Thần đứng ngoài cửa lớn ngó xung quanh. Vài năm không gặp dáng vẻ Tiếu Thuân Thần không thay đổi nhiều. Chỉ là tóc trên đầu đã bạc. Chủ trì công tác của một huyện cũng khá phức tạp, chuyện đáng ghét cũng nhiều. Đặc biệt Ngư Dương, bốn gia tộc lớn đấu mấy trăm năm cũng không biết khi nào thì dừng lại.
Bên cạnh Tiếu Thuân Thần còn có một người. Diệp Phàm nhớ mang máng y là Tiêu Chính Đông. Trước kia Diệp Phàm ở Ngư Dương đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch huyện, Tiếu Chính Đông đảm nhiệm Phó Chủ tịch thành phố Mặc Hương. Hiện giờ làm gì Diệp Phàm không rõ lắm.
-Bí thư Diệp, anh tới rồi!
Tiếu Thuân Thần bước nhanh lên phía trước giơ tay ra, vẻ mặt tươi cười.
-Đừng nói như vậy chủ tịch huyện Tiếu. Anh trước kia có thể là lãnh đạo của tôi.
Diệp Phàm cười khiêm tốn, cũng là nói tình hình thực tế của mình.
Diệp Phàm ở Ngư Dương chỉ là một nhân viên quèn, Tiếu Thuân Thần đã là Phó Chủ tịch thường trực huyện Ngư Dương. Trước kia thái độ của Tiếu Thuân Thần so với y khác so với các đồng chí bình thường một chút. Cũng tạm cho là bạn bè bình thường. Sau đó vì lợi ích của nhà họ Tiếu có một chút xung đột, nhưng đều là chuyện đã qua.
-Không dám! Không dám! Bí thư Diệp cứ gọi là Thuân Thần đi.
Tiếu Thuân Thần cười nói, chỉ vào Tiếu Chính Đông giới thiệu:
-Đây là Tiếu Chính Đông, hiện tại công tác tại địa khu Ngô Châu chúng ta. Bí thư Diệp chắc không nhớ nổi y.
Diệp Phàm vừa rồi giả ngu, nghe Tiếu Thuân Thần nói đang định chào hỏi, Tiêu Chính Đông đã đi tới cười nói:
-Bí thư Diệp hiện tại là người tài giỏi, chắc không nhớ trước kia. Vả lại, chúng ta chắc chỉ thấy mặt, lần đó pho tượng của nhà họ Tiếu chúng ta ở trên đỉnh xã Tây Bàn.
Nói đến xã Tây Bàn, Diệp Phàm nhớ đến một người, ngay lúc đó là Bí thư Đảng ủy xã Tây Bàn Hạ Giai Trinh. Hai người tuy nói không cùng đi đến một cửa cuối cùng nhưng cô nàng Hạ Giai Trinh Diệp Phàm ấn tượng khá sâu sắc. Một lần Hạ Giai Trinh buồn đến Lâm Tuyền uống rượu giải sầu, vẫn là Diệp Phàm ở phòng riêng ôm cô trong buồn vệ sinh, cảnh tượng khá kiều diễm. Diệp Phàm hiện tại nhắc đến xã Tây Bàn nghĩ đến Hạ Giai Trinh, trong lòng thổn thức không ngừng.
Vì thế cười nói:
-Lúc đó gặp Chủ tịch địa khu Tiếu. Hiện tại nói mới biết, thật sự đã quên, nhất thời không dám gọi tên, thất lễ, thất lễ!
-Ha ha, việc này là bình thường. Bí thư từ Đức Bình đến Việt Đông, ở Ngư Đồng có thành tích rồi làm đến cán bộ Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Việt Đông. Hiện tại áo gấm về. Người đã từng gặp thật sự nhiều lắm. Làm Phó Bí thư Thành ủy Thủy Châu, chủ trì công tác khu Hồng Liên, ở tỉnh là một ngôi sao chính trị mới nổi.
Tiếu Chính Đông nói thật sự tâng bốc Diệp Phàm. Tay cũng nắm chặt tay Diệp Phàm.
-Ha ha sao có thể so sách với Chủ tịch Địa khu Tiếu. Anh là lãnh đạo một khu, tôi chỉ là một chức nhỏ thôi.
Diệp Phàm cười nói, nhìn hai người một cái hỏi:
-Nói đến xã Tây Bàn tôi nhớ ra một người. Cô là Hạ Giai Trinh, trước kia đảm nhiệm Bí thư Đảng ủy xã Tây Bàn, sau đến khu kinh tế mới phía tây, Tôi và cô đã cùng làm việc. Không biết Phó Bí thư Hạ hiện đang ở đâu?
-Hả, anh nói chính là Cục trưởng Hạ Giai Trinh? Cô hiện tại được điều đến Cục Du lịch thành phố đảm nhiệm Phó Cục trưởng thường trực.
Tiếu Thuân Thần cười nói.
-Không tồi! Không tồi! Đều được đề bạt rồi.
Diệp Phàm cười, ba người đi vào phòng riêng. Đi vào trong mới phát hiện có vài người.
-Trưởng ban thư ký Kiều, chào anh.
Diệp Phàm nhìn thấy Trưởng ban thư ký Kiều, bước lên chào.
Tuy nhiên, trong nháy mắt Diệp Phàm liền rõ ràng, hóa ra hậu trường của Tiếu Chính Đông ở tỉnh chính là Kiều Chí Hòa. Buổi tối mời Kiều Chí Hòa đến xem ra là tới làm thuyết khách. Diệp Phàm nhìn lướt qua, những người khác đều không biết. Tiếu Duệ Phong chính chủ cũng không tới, xem ra là không bỏ qua được thể diện.
-Ha ha, Bí thư Diệp tuổi trẻ đáng sợ!
Kiều Chí Hòa thân mật cười, cũng giơ hai tay ra bắt tay Diệp Phàm.
Tuy nói là nắm không lâu lắm, tuy nhiên, động tác này làm mấy người Tiếu Chính Đông kinh ngạc. Phải biết rằng Kiều Chí Hòa là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, trưởng ban thư ký. Y mặc dù là ngồi bắt tay với anh coi như cũng không tồi.
Không thể tưởng tượng được Kiều Chí Hòa đứng lên. Hơn nữa điều khiến mọi người không ngờ nhất chính là y giơ hai tay ra. Đây chính là thể hiện ý tứ gì? Có hai khả năng, một là thể hiện Diệp Phàm là bạn tốt của Kiều Chí Hòa, khả năng này không lớn.
Thứ hai chính là Kiều Chí Hòa rất coi trọng Diệp Phàm. Tuy nói không quen thuộc với Diệp Phàm nhưng y đối đãi với Diệp Phàm như người cùng cấp. Cũng chính là ngang hàng. Việc này thật sự không thể tưởng tượng. Diệp Phàm rõ ràng là cấp dưới của Kiều Chí Hòa. Theo cấp bậc mà nói phân lượng kém đi khá nhiều. Vậy chỉ có thể nói phân lượng người này rất nặng, Kiều Chí Hòa chú ý hắn.
-Trưởng ban thư ký, tôi cũng không đáng sợ như vậy chứ? Lại không ba đầu sáu tay? Hơn nữa còn là cấp dưới của anh, có lãnh đạo sợ cấp dưới sao?Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
-Ha ha, tôi muốn nói là, anh ở khu Hồng Liên làm cho náo nhiệt, đến các ủy viên thường vụ chúng tôi đều cảm thán không ngừng. Tin rằng khu Hồng Liên dưới sự chủ trì của cậu nhất định sẽ phát triển.
Kiều Chí Hòa cười nói. Thật ra Kiều Chí Hoa kể lại tỉ mỉ mọi chuyện cho Phí Mãn Thiên, nói đến Hạ Hải Vĩ sau đó lại nói đến Diệp Phàm là người khởi xướng.
Theo Kiều Chí Hòa đoán chắc chắn Phí Mãn Thiên sẽ nổi giận. Cuối cùng Bí thư bị hai đống lửa dốt, xem ra Diệp Phàm và Hạ Hải Vĩ đều không nhận được cái gì tốt. Cho nên, Kiều Chí Hòa cuối cùng còn nói vì Diệp Phàm mấy câu.
Điều mà Kiều Chí Hòa không nghĩ đến đó là Phí Mãn Thiên nghe xong không ngờ không có hành động gì. Hình như dễ dàng tha thứ cho Diệp Phàm đánh ngã Cố Tắc Phi khiến cho nhà họ Phí mất mặt thì phải.
Cố Tắc Phi ngã xuống chỉ là việc nhỏ, quan trọng chính là nơi gần cổng thành của nhà họ Phí mất mới là quan trọng. Điểm này Kiều Chí Hòa suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời đáp. Vì sao Phí Mãn Thiên không có một hành động gì?
-Cảm ơn Trưởng ban thư ký đã cổ vũ. Tôi sẽ theo chỉ thị của Trưởng ban thư ký, dẫn dắt cán bộ cấp dưới Hồng Liên thêm sức mạnh làm khu Hồng Liên phát triển.
Diệp Phàm cười nói, tâng bốc Kiều Chí Hòa vài câu. Khiến y trong lòng cũng âm thầm hài lòng.
Rượu trên bàn, nhà họ Tiếu rất nhiệt tình.
-Bí thư Diệp nghe Nhất Tiêu nói là cậu nhận được đồ đệ tốt, ha ha.
Kiều Chí Hòa đột nhiên cười nói.
Đã vào chủ đề chính,trong lòng Diệp Phàm thầm nói. Bởi vì lúc trước Mai Thiên Kiệt đến huyện Ma Xuyên đảm nhiệm cục trưởng Cục đất đai thì Túc Nhât Tiêu vẫn là Bí thư. Cho nên tất nhiên cũng biết việc này. Tuy nhiên Diệp Phàm cũng giấu diếm trong lòng, cười nói:
-Đồ đệ tốt, ha ha, Trưởng ban thư ký nói chính là Mai Thiên Kiệt?
-Thằng nhóc đó không tồi, có chút bốc đồng. Làm việc cũng rất có trách nhiệm, nghe nói có lần xuống nông thôn kiểm tra phát hiện có cán bộ làm việc vô trách nhiệm, y nổi nóng đánh người. Tuy nói là động tác thô một chút, nhưng là gánh nặng trọng trách của nhân dân. Đôi với loại cán bộ tư tưởng lười nhác, không suy nghĩ tiến thủ, chỉ muốn sống phóng túng tôi coi như khinh.
Kiều Chí Hòa nói liên quan đến đề tài khác. Đầu tiên là khen Mai Thiên Kiệt, tất nhiên là dẫn dắt đến tư lệnh Mai Trường Phong.
-Trưởng ban thư ký có thể đừng khen tên kia như vậy, nếu không y sẽ lên mặt.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, mới nhớ đến tìm vị trí cho Mai Thiên Kiệt. Lần trước đi tìm Mai Trường Phong muốn là Phí Hướng Phi đến đảm nhiệm phó sư trưởng sư a có liên quan đến việc này.
Trong khoảng thời gian này bận đã quên mất. Lúc này thật ra là cơ hội tốt. Mai Thiên Kiệt muốn đến Văn phòng Tỉnh ủy đảm nhiệm chức Phó Cục trưởng gì đó, đây là thuộc quyền quản lý của Kiều Chí Hòa.
Nếu nhà họ Tiếu muốn nhờ hắn, thì hắn cũng dùng việc này cho nhà họ Mai một ân tình. Nhưng thật ra, vừa lúc làm tốt việc này. Bằng không, không làm được, Diệp Phàm cũng không phải là người tốt.
-Quả thật không tồi, Trưởng ban thư ký rất ít khen người, ha ha.
Lúc này người trung niên ngồi bên cạnh Kiều Chí Hòa cười nói.
Diệp Phàm biết người này Phó Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Chu Kính Hùng, vì thế cười nói:
-Cảm ở Trưởng ban Chu động viên.
Chuyển sang chuyện khác, Diệp Phàm hỏi:
-Trưởng ban thư ký, nghe nói gần đây Văn phòng Tỉnh ủy có một vị trí Chủ nhiệm còn trống?
-Thấy không, Bí thư Diệp tin tức thật là nhanh nhạy, ha ha…
Kiều Chí Hòa cười cười.
-Không phải, Thiên Kiệt công tác ở Văn phòng Tỉnh ủy nên biết một chút.
Diệp Phàm cũng thản nhiên cười nói, tung Mai Thiên Kiệt ra. Vừa nói xong, tin rằng Kiều Chí Hòa nghe sẽ hiểu.
-Hả, có chuyện này sao?
Kiều Chí Hòa ngược lại không hiểu Mai Thiên Kiệt ở văn phòng Tỉnh ủy. Trưởng ban thư ký Kiều sao có thể nhớ rõ ràng. Y nhìn Chu Kính Hùng có ý hỏi.
Mà nhà họ Tiếu vừa nghe, cảm thấy cơ hội đến, mọi người trong lòng lập tức thở phào.
-Có một người là Mai Thiên Kiệt hiện đang đảm nhiệm chức Trưởng phòng Phòng tổng hợp.
Chu Kính Hùng đáp.
-Xem xem, vừa mới khen đồng chí Mai Thiên Kiệt, không thể tưởng tượng lại công tác ngay dưới mắt tôi. Trưởng ban thư ký như tôi hình như không làm tròn bổn phận.
Kiều Chí Hòa vẻ mặt cười cười nói. Kỳ thật, có thể nể mặt nhà họ Mai ở Bắc Kinh Kiều Chí Hòa tình nguyện.
-Trưởng ban thư ký trăm công ngàn việc, Tỉnh ủy có bao nhiêu việc phải làm, cũng không thể quan tâm đến những việc nhỏ đúng không.
Chu Kính Hùng khen.
-Đúng thế, không cần nói nữa. Trưởng ban thư ký, chính tôi ở khu Hồng Liên cũng không nhớ hết tên cán bộ cấp phòng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Phàm cũng khen một câu.
Gặp thời cơ chín muồi, Tiếu Chính Đông nói ngay sau đó:
-Bí thư Diệp nghe nói tư lệnh Mai hiện đang kiểm tra công tác tại Thủy Châu.
-Ừ, xem ra còn phải ở vài ngày.
Diệp Phàm nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.