Chương trước
Chương sau
Chủ tịch quận Trương Lăng Nguyên sau khi nghe được tin tốt này liền dẫn người của Chính quyền đến trước cửa lớn. Việc thần tài gia - đại thiếu gia nhà họ Phù đích thân dẫn người tới khảo sát đương nhiên khiến cho Chủ tịch quận Trương rất vui, có điều Chủ tịch quận Trương cũng khá lo lắng, Thủy Châu cách Bắc Kinh cả mấy ngàn kilomet, thiếu gia nhà họ Phù tại sao lại để ý tới khu Hồng Liên chứ?
Nhưng bất kể thế nào thì đây cũng là chuyện tốt, có được hay không thì phải xem điều kiện của mình thôi. Chủ tịch quận Trương vừa xuống lầu vừa lớn tiếng ra lệnh cho nhân viên làm tốt vệ sinh mọi mặt, những thứ có thể chiếu sáng toàn bộ cho sáng loáng hết, tranh thủ lấy túi tiền của Tập đoàn Tài chính này.
Diệp Phàm sớm đã nghe được tin này từ Trưởng tban thư ký quận ủy Phạm Đông Bằng, tên này nghe xong sắc mặt bình tĩnh nói
-Làm xong công việc nghênh đón, những gì có thể làm được thì cố mà làm cho tốt. Nghe nói nhà họ Phù là Tập đoàn Tài chính lớn ở Bắc Kinh, có ảnh hưởng khá tốt ở Bắc Kinh. Có lẽ thông qua họ chúng ta có thể có thêm được những vị khách lớn nữa.
-Tôi lập tức đi chuẩn bị ngay
Phạm Đông Bằng gập người đi ra.
Không lâu sau ba chiếc Audi chạy thẳng vào trước sân lớn của Chính quyền khu Hồng Liên vì tầng lầu mới đang xây dựng nên trước sân có vẻ khá lộn xộn.
Tuy lúc đó đã được thu dọn qua nhưng vẫn còn lộn xộn, dưới đất khắp nơi đều vương vãi vật liệu xây dựng như sắt thép, cát, đá … còn công nhân xây dựng công trình cũng gấp gáp tăng ca để xúc tiến công trình.
Động tác của Phạm Đông Bằng rất nhanh, từ lúc nghe lệnh chưa tới mười lăm phút đã mượn được một lớp học sinh tiểu học ở gần đó, tay cầm vòng hoa, những bông hoa giả giống như vậy nói chung cũng có thể ứng phó tạm.
Nhìn khung cảnh rất nhộn nhịp, còn kéo một biểu ngữ trên đó viết "nhiệt liệt chào đón Tập đoàn Thiên Mậu đến Hồng Liên", nếu ai đó nhìn kỹ một chút thì sẽ phát hiện ra vết mực trên biểu ngữ đó vẫn còn thoang thoảng mùi giấy mực vì nó chỉ mới được viết thôi.
Chủ tịch quận Trương Lăng Nguyên cùng với Phù Chính Hưng một đoàn người đi dạo vài chỗ, còn ngồi mấy chiếc thuyền nhỏ dạo một lát quanh khu Hồng Liên – con sông đang trong quá trình xây dựng.
Sau khi nhìn thấy công trình Cầu Cửu Vân của Tết hoa đăng thì đoàn người của Phù Chính Hưng đều dừng lại, những người có nhiệm vụ khảo sát hỏi tường tận về một số việc liên quan tới Tết hoa đăng. Trong lúc Chủ tịch quận Trương đang tràn đầy hi vọng thì gương mặt Phù Chính Hưng lại mang nét cười lại không nói lời nào khiến cho Chủ tịch quận Trương cảm thấy hết sức bồn chồn, không biết trong lòng của đại thiếu gia này đang có ý nghĩ gì?
Hơn nữa lại có mấy tên phóng viên cập nhật tin tức kịp thời chạy đến hiện trường.
Một phóng viên tóc ngắn phỏng vấn tại chỗ thiếu gia nhà họ Phù,hỏi
-Cậu Phù, đối với kế hoạch Cầu Cửu Vân của Tết hoa đăng khu Hồng Liên, anh có cảm tưởng gì?
-Cảm tưởng? Rất tốt, một nơi rất tốt về nét văn hóa dân tộc nhưng liên quan đến việc Tết hoa đăng thì tôi muốn bàn một chút với Bí thư Diệp Phàm – chủ nhân khu Hồng Liên, lúc nãy tôi có hỏi qua các vị ở đoàn khảo sát, họ cũng đã nói ra ý kiến của họ, cũng được gọi là có chút ý tưởng rồi. Đương nhiên còn chuyện có được hay không còn phải gặp Bí thư Diệp Phàm mới nói được, còn lúc này chỉ là ý nghĩ của bản thân tôi thôi.
Phù Chính Hưng mỉm cười, nói với dáng vẻ rất phong độ
-Không biết cậu Phù chừng nào mới bàn chuyện hợp tác đầu tư với Bí thư Diệp? Và tại sao lại phải bàn với Bí thư Diệp?
Phóng viên hỏi dồn
-Nghe danh của Bí thư Diệp đã lâu, nghe nói quốc lộ Thiên Tường là ý tưởng của anh ta, một quan chức lại có thể làm ra một công trình đồ sộ như vậy, bản thân tôi rất tin tưởng vào năng lực của anh ta cho nên tôi mong rằng có thể sớm gặp mặt Bí thư Diệp để bàn về việc này
Phù Chính Hưng thản nhiên nói
Còn Chủ tịch quận Trương Lăng Nguyên nghe thấy Phù Chính Hưng thẳng thắn thổi phồng Diệp Phàm tự nhiên trong lòng ông ta cảm thấy chua xót vô cùng nhưng ngoài mặt thì vẫn mỉm cười giống hệt một bà tú bà đang gượng cười để tiếp khách.
Chính vào lúc này Trưởng ban thư ký quận ủy Phạm Đông Bằng nhận được điện thoại, vừa gác máy liền bước nhanh đến trước mặt Phù Chính Hưng, nét mặt vui vẻ cười nói
-Giám đốc Phù, Bí thư Diệp nghe nói nhà họ Phù ở Bắc Kinh rất có thành ý muốn đầu tư vào công trình Tết hoa đăng của sông Hồng Liên, cậu ta rất vui, chuyện này xem như mở cửa hồng vậy, Bí thư Diệp nói buổi trưa mời đoàn người của giám đốc Phù ăn bữa ăn nhẹ, không biết giám đốc Phù có thời gian hay không?
-Đương nhiên có thời gian rồi, Phù mỗ rất mong được gặp anh ta.
Trong lòng Phù Chính Hưng rất khinh bỉ tên họ Diệp đó nhưng ngoài miệng thì lại tràn đầy vui vẻ, mặt đầy nhã khí.
-Chuyện này thật sự rất kỳ lạ, em trai của Phù Chính Hưng đã bị bắt mà hắn lại chạy đến khu Hồng Liên để đầu tư? Đang bày trò gì đây chứ? Con người này dù là sắt đá cũng không sắt đá tới mức đó chứ? Huống hồ chuyện lần này hình như không giống với tác phong của nhà họ Phù lắm?
Đinh Nhất Minh có chút bồn chồn, nhìn người trung niên đối diện mình hỏi
-Bá Chính, anh chắc chắn là nhà họ Phù sẽ đầu tư vào khu Hồng Liên sao?
Lưu Bá Chính là trí tuệ của nhà họ Đinh, là cố vấn mà Tập đoàn Đinh thị mời đến, ông ta luôn nhận được sự kính trọng từ nhà họ Đinh hơn nữa Lưu Bá Chính vì sự nổi dậy của Đinh thị đã tốn bao tâm huyết, còn Đinh Nhất Minh cũng khá xem trọng ông ta cho nên đã cho ông ta một số cổ phần nhất định.
-Đinh tổng, tôi thấy hình như là nhà họ Phù đã thỏa hiệp.
Con mắt của Lưu Bá Chính rất độc, liếc một cái đã nhìn thấu bản chất sự việc.
-Ý anh nói là họ lấy tiền để cứu nguy?
Đinh Nhất Minh chau mày hắng giọng nói
-Cũng không chắc là vậy, tại sao chứ? Diệp Phàm bây giờ đang cần có người đầu tư để tăng trưởng kinh tế, thiết lập lại hình tượng Hồng Liên, chỉ cần kinh tế của Hồng Liên đi lên thì Diệp Phàm mới có thành tích chính trị. Đối với quan chức mà nói thì điều này rất quan trọng, hơn nữa hình tượng vốn có của khu Hồng Liên ở Thủy Châu khá thảm hại, xây dựng lại hình tượng chính là việc làm trước mắt mà Diệp Phàm muốn làm nhất, hơn nữa cũng có thể tiếp thêm dũng khí cho những cán bộ viên chức trong khu vực, thật ra lòng tin cũng rất quan trọng cho nên nếu như nhà họ Phù đầu tư vào thì có thể có được rất nhiều chính sách ưu đãi.
Lưu Bá Chính phân tích nói
-Chuyện này, không phải quá…
Đinh Nhất Minh có chút cảm giác mất mặt
-Cả hai bên đều hiểu ý nhau, cũng không cần quan tâm mất mặt hay không nữa, nhà họ Phù đã có quyết tâm lớn như vậy thì tại sao chúng ta không thể?
-Còn sau khi chuyện xảy ra phải giải quyết hắn thế nào thì đó là chuyện sau này. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn mà. Hơn nữa, nghe nói Ngô Diễn đã được Ngô Huy Cẩn chuyển đến quân đội Tập đoàn thứ hai của Thủy Châu rồi.
-Bên ông ta chắc đã sắp xếp ổn thỏa rồi, khi trở lại thì không còn gì nữa. Diệp Phàm bây giờ đang mượn chuyện này để gây sự, chẳng qua là muốn lừa mọi người đầu thư vào mà thôi, người này đã lao tâm tổn sức thật sự, vì đất nước mà phải bán mạng như vậy cũng được xem là một đại nhân vật.
Lưu Bá Chính nói
-Nếu thật sự không được thì chúng ta xem trước cũng được mà.
Đinh Nhất Minh nghĩ đến đôi mắt đỏ hoe vì khóc cũng em gái, trong lòng có chút xót xa nên thái độ cũng nhẹ nhàng hơn
-Tôi thấy hay là chúng ta kéo cha của Lưu Bình là Lưu Bản Tín vào cuộc đi, nghe nói người này cũng đã đến Thủy Châu vẫn đang hoạt động, ông ta cũng nôn nóng hoạt động hơn chúng ta nữa. Bên Đài Loan có một số người không hiểu lắm về chế độ chính sách của Đại Lục ta, sau khi nghe người khác đồn bậy đồn bạ xong liền e sợ. Chuyện này, chúng ta cần phải tăng thêm sự hiểu biết và lòng tin của cả hai bên mới được.
Lưu Bá Chính đề nghị
-Chà, lập tức liên lạc với Lưu Bản Tín, nếu có thể bàn bạc thì chúng ta sẽ lập tức qua bên đó, cùng nhau liên hợp đầu tư với nhà họ Phù.
Đinh Nhất Minh thở dài
Giữa trưa, phòng tiếp khách Thành ủy khá nhộn nhịp. Đồng chí Diệp Phàm của khu Hồng Liên đang ở trong tiếp đãi đoàn viên chức khảo sát của Phù Chính Hưng đến từ Bắc Kinh.
Lúc nhìn thấy vẻ mặt đẹp trai của Phù Chính Hưng, Diệp Phàm đưa tay ra có điều không hề động đậy, chỉ đứng tại chỗ.
Phù Chính Hưng sau một lúc ngẩn người thì biết là Diệp Phàm đang giữ thân phận. Viên chức đều có dáng vẻ như vậy, nếu là ở Bắc Kinh thì Phù Chính Hưng chắc chắn đã hất mặt quay người đi rồi, có điều bây giờ khác rồi, giờ là ở Thủy Châu, tuy trong lòng cậu chủ nhà họ Phù đang tức giận nhưng vẫn nhiệt tình bước lên phía trước, đưa tay ra nắm chặt tay của Diệp Phàm cười nói
-Nghe danh Bí thư Diệp đã lâu
-Ha ha, Diệp Phàm chỉ là người bình thường, làm sao sánh được với đại danh vang lừng như nhà họ Phù ở Bắc Kinh chứ. Hôm nay giám đốc Phù tới Hồng Liên thì chính là hồng phúc của Hồng Liên. Tôi thay mặt bộ máy Chính quyền Đảng ủy Hồng Liên nhiệt liệt chào đón khách quý Tập đoàn Thiên Mậu tới Hồng Liên tham quan khảo sát đầu tư, chúng ta hãy cùng hợp tác kiếm tiền. Cổ nhân thường nói "bạn hữu từ phương xa đến, còn niềm vui nào hơn". Diệp mỗ cũng muốn tặng câu này cho đoàn người của Tập đoàn Thiên Mậu.
Diệp Phàm cũng thản nhiên khen tặng tên này một câu, vẻ mặt tràn đầy nụ cười thân thiết, đã muốn người ta móc túi tiền ra thì đương nhiên khen người ta mấy câu cũng đâu mất mát gì.
-Cảm ơn, Bí thư Diệp khách sáo quá rồi. Hồng Liên đã tạo một môi trường đầu tư ưu ái cho thương nhân chúng tôi như vậy, một chính sách đầu tư hoàn hảo như vậy, Hồng Liên có tiềm năng lớn như vậy, có cán bộ biết nhìn xa trông rộng, tôi nghĩ mọi người đều muốn kiếm chút tiền mới tới đây thôi.
Phù Chính Hưng nói.
Hai bên tung hô lẫn nhau xong liền đi vào phòngriêng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
-Giám đốc Phù, lúc nãy trưởng khu Trương đã dẫn các vị đi dạo một vòng rồi, không biết đã chọn được nơi nào vừa ý chưa?
Diệp Phàm nâng ly lên cạn ly với mọi người rồi nói
-Cầu Cửu Vân rất đẹp, ý của Thiên Mậu chúng tôi là không biết có thể chuyển địa bàn của năm tòa lầu đó cho Thiên Mậu chúng tôi được không?
Phù Chính Hưng nhanh tay chém gọn, thẳng thắn nói ra tâm ý của mình trên bàn nhậu
-Quyền sở hữu của năm tòa lầu thuộc về công ty nào?
Diệp Phàm hỏi Vệ Sơ Tịnh đang ngồi bên cạnh
-Thuộc về Chính quyền khu Mã Cảng, nó được xây dựng nhân dịp chào đón Lễ hội hoa đăng, tuy là một nửa kiến trúc chủ yếu đều nằm trong sông Hồng Liên nhưng bộ phận này sau khi dỡ bỏ, địa bàn dưới đất cũng tương đối rộng, nếu chuyển địa bàn của năm miếng thành một thì đó chính là lớp da hình con rồng, diện tích không hề nhỏ.
Vệ Tịnh Sơ trả lời lưu loát, gần đây luôn quan sát kế hoạch cải tạo quy hoạch của khu Hồng Liên nên biết khá rõ về chuyện này.
-Thử hỏi Thái Đình xem có muốn chuyển nhượng cho Tập đoàn Thiên Mậu không?
Diệp Phàm hỏi, đang dò la bóng dáng của Khu Thái Đình khu Mã Cảng
Rồi quay ra hỏi
-Không biết Tập đoàn Thiên Mậu sau khi có được mảnh đất này rồi thì sẽ chuẩn bị phát triển nó như thế nào, cần phải biết, ở đây sắp trở thành nơi tạo ra nơi kế thừa nhân văn - Lễ hoa đăng Cầu Cửu Vân của khu trọng điểm Hồng Liên. Việc đầu tư của các vị cũng phải hợp với quy cách của Chính quyền khu vực mới được.
-Bí thư Diệp, chuyện này chúng tôi đã sớm hiểu rõ nên cũng đã thương lượng đơn giản một chút rồi, chúng tôi chuẩn bị đầu tư vào đây khoảng năm mươi triệu để xây dựng một khách sạn lớn giống như con rồng trải dài.
Đương nhiên quy cách kiến trúc của khách sạn cũng sẽ phối hợp nhịp nhàng với phong cách chủ thể của Lễ hoa đăng Cầu Cửu Vân, hoặc là dựa vào phong cách của Cầu Cửu Vân để xây dựng khách sạn.
Nhân viên của Tập đoàn Thiên Mậu cũng đã nghĩ ra cái tên đặt cho khách sạn này rồi, đó là "Cửu Vân Dân Tộc quán". Đến lúc đó hi vộng Chính quyền khu Hồng Liên sẽ công nhận khách sạn chúng tôi là đơn vị hợp tác của Lễ hội hoa đăng Cầu Cửu Vân.
Phù Chính Hưng cười nói.Tên này thật đúng là quỷ quyệt
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.