Chương trước
Chương sau
- Nói gì vậy, Bí thư Diệp đãi khách, sao lại có thể không đến được.
Quân đoàn trưởng Hầu vẻ mặt rạng rỡ tươi cười. Đúng lúc này, lại một chiếc xe quân dừng lại. Trương Cường từ trong xe bước ra, từ xa đã nói:
- Đã đến chậm một chút, chậm trễ vì có chút việc, mong Bí thư Diệp và tướng quân Hầu thứ lỗi.
- Thứ lỗi thì không cần, buổi tối nay do anh thanh toán là được.
Diệp Phàm đùa nói.
- Haizz, Báo Săn thì nghèo lắm, vẫn là đơn vị lớn của tướng quân Hầu có tiền, anh ta không thanh toán thì ai thanh toán?
Trương Cường hay nói đùa, nhìn Hầu Bình một cái.
- Bí thư Diệp thấy chưa, Báo Săn còn không có tiền thì chi bộ quân đội sao có thể nói là có tiền được. Sư trưởng Trương không phải là làm lãnh đạo nên càng ngày càng keo kiệt đấy chứ? Chi phí một chi bộ của Báo Săn các cậu đã cao gấp đôi so với của cả quân đoàn chúng tôi rồi. So sánh với các cậu thì chúng tôi sắp thành Cái Bang rồi đấy.
Hầu Bình bật lại nói.
- Quân đoàn trưởng Hầu, kêu thảm như vậy à. Quân đoàn số 2 các anh cũng là bộ đội chủ lực quân khu Lĩnh Nam. Phụ cấp hàng năm không chỉ có trợ cấp ngoài mà còn có trợ cấp dã chiến, đối với các anh cũng là tính kép rồi. Đừng cho là Trương Cường tôi không hiểu nhé, một bữa cơm mà keo kiệt thế.
Trương Cường lắc lắc đầu, trêu chọc lại Hầu Bình. Bình thường khi ở cùng một chỗ, hai người rất hay trêu chọc nhau, thành thói quen rồi.
- Các anh cũng đều là người có tiền. Anh xem tôi đây này, rõ là mang danh Bí thư khu Hồng Liên, vừa mới tiếp nhận không ngờ còn nợ người ta hơn hai mươi triệu. Suýt chút nữa đã làm tôi tức phát điên. Đây đã là gì?
Diệp Phàm nói, nhìn Trương Cường và Hầu Bình một cái, cười nói:
- Nếu quân đội có chương trình gì cần hợp tác với doanh nhân, chẳng hạn như huấn luyện đào tạo cái gì, quyên góp tiền gì đó, hai vị lãnh đạo đừng quên Diệp Phàm tôi là được.
- Quên không nổi đâu, Hầu Bình anh nói xem có phải không?
- Đương nhiên, quên được ai chứ làm sao quên được Bí thư Diệp đây!
Hầu Bình bị "ép", không có cách nào khác, gật đầu.
- Hay rồi, hay rồi! Ha ha!
Trương Cường đột nhiên kêu lên một cách lạ thường.
- Hay cái gì?
Hầu Bình có chút ngây ngô, không nghĩ gì, cũng có thể là cố tình giả vờ.
- Anh cũng đồng ý với Bí thư Diệp rồi nhỉ?
Trương Cường là lạ cười nói.
- Cái này, tôi cũng từng đồng ý rồi. Tuy nhiên, công trình đó bây giờ mới chỉ là dự án, cấp trên chưa phê chuẩn.
Hầu Bình cuối cùng nhớ ra chuyện của mình, biết là trúng kế của Trương Cường rồi, nhất thời có chút tức giận.
- Công trình gì, nói ra xem nào.
Diệp Phàm nhìn lướt qua Trương Cường một lượt, bắt đầu tò mò, nhất định là có công trình béo bở rồi.
- Căn cứ quân sự từ trước đến giờ vẫn chưa xây dựng nhà ở tập thể riêng, cho nên tháng trước chúng tôi gửi báo cáo lên trên. Vì sự ổn định của các quân nhân binh sĩ, vẫn là phải xây dựng nhà ở tập thể. Suy cho cùng, rất nhiều sĩ quan ở Thủy Châu đều thuê phòng, rất bất tiện. Hơn nữa, rất nhiều gia quyến của sĩ quan, quân nhân đều ở Thủy Châu. Không có nhà ở, tâm lý của bọn họ không yên tâm. Mà trong khu vực căn cứ vẫn không tiện để người thân của họ đến ở. Lại nói, khu đó rất hẻo lánh, trẻ con đi học, mua bán cái gì cũng không tiện.
Hầu Bình nói, cũng nhìn Diệp Phàm một cái, ánh mắt có chút lạ thường. Diệp Phàm đang suy ngẫm xem có phải thằng cha này đẩy chủ ý lên đầu mình không.
Bởi vì Hầu Bình biết rõ thân phận của mình, biết mình đã quen biết lãnh đạo quân đội cấp cao. Khả năng của khối lãnh đạo cao cấp so với thực lực của Hầu Bình, cách biệt sẽ rộng lớn hơn rất nhiều.
- Bí thư Diệp, nhà tập thể cho gia quyến của bọn họ nghe nói dự toán đầu tư cũng tới hơn sáu mươi triệu. Đến lúc sau khi xây xong, cấp sĩ quan trở lên trực thuộc quân đoàn số 2 đang thuê nhà bên ngoài đều có thể được phân cho một căn hộ. Hơn nữa, còn có nhà trẻ, trường học của quân đội cũng đều phải đồng bộ khởi công. Nếu dự tính không đủ thì còn sẽ phải tìm thêm nguồn tài chính.
Trương Cường cười nói, lập tức bóc mẽ đồng chí Hầu Bình.
Hầu Bình tức giận đến mức nói sẵng:
- Ông em Trương này, tôi cảm thấy cậu sao mà giống như đặc công, từ bao giờ đã tra ra được tận gốc rễ của quân đoàn số 2 chúng tôi một cách tường tận.
- Ha ha, chính tôi đã làm điều này từ trước. Nhưng Quân trưởng Hầu này, chuyện này của anh sao tôi phải đi điều tra. Anh đi nghe ngóng thăm dò xem, các quan quân của anh gần đây đều đang bàn luận về việc này. Không phải tôi muốn nghe mà bọn họ cứ bắt tôi phải nhét vào tai những tin tức đó, không có cách nào khác ấy.
Trương Cường cười, liếc Hầu Bình vẫn còn đang oán giận một lượt, nói:
- Hơn nữa, tôi là người bị hại lớn nhất.
- Cậu là người bị hại, và những người xây nhà như chúng tôi hại cậu. Lời này sao có thể nói ra được hả "đại sư Trương"?
Hầu Bình gần như chán nản, cười hỏi:
- Chẳng lẽ các cậu bị mắc bệnh đố kị.
- Cũng bị anh đoán trúng rồi, anh Hầu đúng là người hiểu tôi!
Trương Cường giơ ngón tay cái lên.
- Làm sao tôi cứ có cảm giác gặp phải lão cáo già.
Hầu Bình nói sẵng.
- Cái này nói như thế nào nhỉ, không thể nói là lão cáo già được. Chúng tôi cũng đang chuẩn bị làm báo cáo rồi.
Trương Cường đột nhiên đắc ý nói.
- Có ý gì đây?
Hầu Bình thật sự bắt đầu có chút sốt ruột.
- Có ý gì, rất đơn giản thôi, đồng chí Hầu Bình. Chắc là các sĩ quan, quân nhân Báo Săn thấy các anh được xây nhà ở nên bọn họ cũng mắc bệnh đố kị. Âu cũng đúng thôi, Báo Săn cũng là bộ đội trực thuộc quân khu Lĩnh Nam, hơn nữa lại cùng các anh dùng chung một căn cứ. Không thể nhất bên trọng, nhất bên khinh có phải không?
Diệp Phàm cười nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Không nên không nên! Tôi nói này, ông em Trương, cậu hãy ỉm chuyện này đi nhé?
Hầu bình thực sự sốt ruột, gào lên.
- Chúng tôi người ít, đang định cùng chung với các anh xây nhà tập thể.
Trương Cường nói, rất nghiêm túc.
- Cùng xây nhà chung cũng được, nhưng không chắc sẽ như chủ ý của chúng ta. Các anh nên xuất ra bao nhiêu tiền, lấy ra, một xu cũng không được thiếu. Lại nói, Báo Săn các anh có tiền, kinh tế đầy đủ, xây nhà tập thể chung cũng là một biện pháp tốt.
Hầu Bình đột nhiên nghĩ đến khả năng của Diệp Phàm, bất ngờ thay đổi chủ ý.
- Xong, cứ quyết định như vậy đi. Ngày mai tôi sẽ đệ trình báo cáo lên quân khu. Bí thư Diệp lo công tác hậu cần được chứ?
Trương Cường hỏi.
- Là cậu ấy.
Hầu bình gật gật đầu, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, hỏi Trương Cường nói:
- Hai đơn vị chúng ta dứt khoát hợp thành một, cùng báo lên trên là đúng rồi, thế nào hả? Dù sao cũng trực thuộc cùng một quân khu, lại xài chung một căn cứ, về sau cùng nhau xây nhà tập thể chung, đã thân lại càng thân thiết hơn, ha ha.
- Đồng chí Hầu Bình, tôi cảm giác anh muốn ăn bớt của chúng tôi có phải không?
Trương Cường châm chọc nói.
- Sao có thể nói như vậy, báo cáo xây dựng nhà ở tập thể là do chúng tôi làm trước. Làm sao lại nói khó nghe như vậy, có phải không? Đến lúc đó, địa điểm cũng có thể định ở khu Hồng Liên, Bí thư Diệp là bạn bè của chúng ta, ở phương diện đất cát hẳn là còn có thể ưu đãi một chút có phải không?
Hầu Bình cũng tương đối ma mãnh. Gã biết nếu phân làm hai báo cáo gửi lên, báo cáo của Báo Săn nhất định được ưu tiên thông qua. Nếu báo cáo của Báo Săn được thông qua, tiền mà toàn quân khu cấp để xây dựng nhà ở tập thể cho quân đoàn số 2 có thể sẽ ít đi rất nhiều.
Thằng cha này đưa cho Diệp Phàm một việc có tình có lý, đoán Diệp Phàm sẽ đồng ý.
Tuy nhiên, Diệp Phàm sớm thấy rõ tính toán của Hầu Bình, quyết định cục diện màn kịch trước. Thằng nhãi này, vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười nói:
- Đương nhiên, gia quyến của quân nhân quân đoàn số 2 ngụ tại khu Hồng Liên chúng tôi. Chúng tôi sẽ đưa ra cho các anh giá ưu đãi nhất. Hơn nữa, phương diện cấp nước cấp điện, sửa đường đều có thể được ưu tiên suy xét trước. Ủng hộ quân đội mà! Là truyền thống của Thủy Châu chúng ta có phải không? Hơn nữa về mặt liên quan đến trường học, bệnh viện, chúng tôi có thể hợp tác xây dựng với các anh. Dứt khoát làm được trường học, bệnh viện có qui mô lớn. Đến lúc đó, không chỉ có con cái của quân đội các anh được đến trường học tập, đến bệnh viện trị bệnh mà có thể mở rộng ra bên ngoài. Tài nguyên như thế này, vẫn là nên được sử dụng đến tối đa triệt để thì càng tốt, bằng không, lãng phí rồi thì thật đáng tiếc.
- Ông em Trương nghĩ thế nào rồi?
Hầu bình cười nói.
- Việc này, xem xét lại một chút, thế nào hả?
Trương Cường nhìn nhìn Diệp Phàm, nếu Diệp Phàm gật đầu thì hắn cũng gật đầu.
- Còn suy xét cái gì? Bí thư Diệp, cậu nói xem, có đúng không?
Quân trưởng Hầu nóng nảy, hừ nói.
- Thôi được rồi, được rồi. Trương Cường, anh xem rồi xử lý là được.
Diệp Phàm khoát tay áo.
- Thủ trưởng, Sư trưởng Trấn Trung Lương xin hỏi thăm sức khỏe anh.
Lúc này, Trấn Trung Lương đi đến trước mặt Trương Cường, chào theo nghi thức quân đội rất chuẩn mực, nói.
- Ha ha, xin chào Sư trưởng Trấn. Về sau gọi tôi là Trương Cường là được rồi. Bây giờ không phải là trường hợp chính thức, gọi thủ trưởng thì phân biệt quá.
Trương Cường thân thiết vươn tay ra, nắm chặt tay với Trấn Trung Lương. Trấn Trung Lương là con của Trấn Đông Hải. Mọi người đều tưởng nhớ đến vị lão tướng đã mất, trong lòng đều có tình cảm đặc biệt với Trấn Trung Lương, càng thêm thân thiết.
Trấn Đông Hải trước kia tuy nói uy nghiêm, nhưng về phương diện làm người thì đối nhân xử thế rất đến nơi đến chốn. Sự công bằng, chính trực, một lòng sắt son vì đất nước của ông ấy làm tất cả thành viên của Tổ đặc nhiệm A thực sự kinh ngạc.
Tuy nhiên, Phí Hướng Phi ở bên cạnh lại vô cùng buồn bực. Báo Săn nghe nói là đơn vị cấp sư đoàn, mà Trấn Trung Lương cũng là một sư trưởng Sư A chính qui. Sư đoàn đặc chủng Báo Săn là át chủ bài của đại quân khu Lĩnh Nam, mà Sư A cũng là binh chủng đặc thù kiểu mới của khu Lĩnh Nam. Trương Cường nghe nói là quân hàm đại tá, theo lý thuyết so sánh hai người thì cấp bậc quân hàm giống nhau. Làm sao mà Trấn Trung Lương lại gọi Trương Cường là Thủ trưởng? Chẳng lẽ Sư A vẫn là cấp dưới của Báo Săn. Điều này suy nghĩ mãi mà không ra…
- Vâng, anh Cường.
Trấn Trung Lương không chút do dự, gọi lên một tiếng.
- Anh em tốt!
Trương Cường vỗ vai Trấn Trung Lương một cái thật mạnh, nét bi ai vừa mới lóe lên liền biến mất.
- Đi thôi, vào bên trong vừa ăn vừa nói chuyện đi.
Diệp Phàm cười nói, mấy người cùng đi vào Hội sở Hoàng Thị. Bề ngoài là Diệp Phàm mời khách, trên thực tế lại là đại công tử Phí Hướng Phi mời. Một căn phòng rất xa hoa, mặt bàn vừa có thể chơi bài tây hoặc có thể làm hoạt động khác.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Diệp Phàm chỉ vào Phí Hướng Phi giới thiệu nói:
- Nào, tôi xin giới thiệu với mọi người một chút, trung tá Phí Hướng Phi, con trai của Bí thư Phí ở Tỉnh chúng ta.
Vừa nghe nói là con trai của Phí Mãn Thiên, ngay cả Hầu Bình cũng nhìn hắn khó hiểu, cười nói:
- Không ngờ con trai của Phí Bí thư cũng đã lớn như vậy, cũng là người trong giới quân đội của tôi. Ha ha
- Xin chào thủ trưởng!
Lúc này, Phí Hướng Phi khẩn trương bước nhanh lên trước, chào theo nghi lễ quân đội rất chuẩn mực.
- Tất cả mọi người đều không mặc quân phục, không cần nghiêm túc như vậy.
Hầu Bình xua xua tay, cười nói. Tuy nhiên, Phí Hướng Phi cũng không dừng lại, tiếp tục chào Trương Cường và Trấn Trung Lương theo nghi thức quân đội như vậy.
- Trung tá Phí ở quân đoàn nào?
Quân đoàn trưởng Hầu hỏi.
- Anh ta à, đảm nhiệm phó tham mưu trưởng ở quân khu tỉnh, sắp được thăng lên thượng tá, ha ha.
Diệp Phàm căn đúng lúc có khe trống có thể chui vào, lập tức nói xen vào.
- Đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Tôi khi ở tuổi của cậu vẫn chỉ là một thượng úy nhỏ bé, ha ha.
Hầu Bình cười nói.
- Quân đoàn trưởng Hầu, tuổi trẻ có tinh thần hăng hái. Bọn họ có tầm nhìn cao, làm việc quân cũng rất đáng tin cậy.
Diệp Phàm cười nói.
- Đương nhiên, Bí thư Diệp chính là người đại diện cho thanh niên. Chắc hẳn trong thể chế quốc gia có bao nhiêu cán bộ nhìn thấy cậu cũng đều hổ thẹn. Đến ngay cả tôi cũng còn ghen tị mãi đây này!
Hầu Bình cười nói.
- Chúng ta đổi vị trí cho nhau được không?
Diệp Phàm cười nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.