Chương trước
Chương sau
Khang Chính Lương đường đừờng là tổng giám đốc của tập đoàn Kim Bảo Đĩa, là cổ đông có cổ phần lớn thứ hai trong tập đoàn, gia sản cũng gần 1 tỷ.
Nếu như Khang Chính Lương chết muộn vài năm, một người con khác của hắn Khang Thủ Đức có thể kế thừa vị trí. Chỉ có điều Khang Chính Lương không còn trụ được bao lâu nữa, Khang Thủ Đức tuổi chưa đến 30, uy tín và năng lực đều không đủ để đảm nhiệm chức tổng giám đốc tập đoàn.
Nếu như Lô Khắc Minh lên nhậm chức, chắc chắn sẽ ra sức chèn ép Khang gia. Bởi vì, Khang Chính Lương và Lô Khắc Minh vốn có mâu thuẫn từ trước, trước kia có Khang Chính Lương, Lô khắc Minh không làm gì đựợc đành phải nhẫn nhịn, chỉ cần Khang Chính Lương mất, Khang gia còn ai có năng lực đối phó với Lô Khắc Minh Nữa. Khang Thủ Đức muốn kiếm cái chức phó tổng giám đốc còn khó nữa là.
Mai Phán Nhi hừ mạnh nói.
- Ha ha.
Diệp Phàm cười một cách bí hiểm, không giải thích, tài không "lộ"ra ngoài
- Nghẹn rồi đúng không?
- Mai Phán Nhi hừ một cái, bất mãn nói.
- Nghẹn gì.
- Diệp Phàm đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy cái cốc uống trà bóp nhẹ một cái két, một âm thanh phát ra như tiếng đậu phụ bị ngừời ta dẫm lên vậy.
Mai Phán Nhi giương mắt nhìn, thất thanh kêu lên. Vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm Diệp Phàm, hai tay đặt trước ngực. Giống như Tây Thi ôm ngực vậy.
- Cái này đã đủ chưa?
Diệp Phàm thản nhiên liếc nhìn Mai Phán Nhi một cái, đương nhiên phải dùng chút võ công để ra uy rồi, bằng không, Mai Phán Nhi luôn vướng mắc trong lòng. Đàn ông phải khiến phụ nữ yên tâm mới đúng, giống như động vật luôn tranh đấu kẻ sống người chết, để dành được lòng tin cậy của những con khác phái vậy.
- Anh muốn nghe một bài không?
Mai Phán Nhi nhẹ giọng nói, nhu mỳ như nước. Dịu dàng đến nỗi có thể khiến trái tim đàn ông phải tan chảy.
- Đàn một bài đi.
Diệp Phàm gật đầu thích thú, cảm giác vô cùng khoái chí.
Mai Phán Nhi lượn vào nhà, không lâu sau mang ra một cây đàn cầm cổ. Thử dây xong, cô chăm chú nhìn Diệp Phàm, một lúc sau, một khúc 'Cao Sơn Lưu Thủy ' vang lên.
Âm nhạc phát ra, bầu không khí có phần ảm đạm. Khúc nhạc ưu sầu kia tác động lớn đến tâm trạng của Diệp Phàm, hắn ngồi lặng im nghe. Thỉnh thoảng nhấc cốc rượu vang, uống một hơi cạn sạch
Cũng không biết từ lúc nào, Diệp Phàm đã đến ngồi chỗ Mai Phán Nhi. Đầu tiên là ngồi ở bên cạnh, cùng nhau uống cạn một cốc rượu vang. Không lâu sau thì hết hai chai, Mai Phán Nhi vẻ mặt hồng hào, đẹp không thể tả.
Cảm giác có một bàn tay luồn vào trong áo ngủ, Mai Phán Nhi cũng không dừng đánh đàn, quay đầu nhẹ nhàng cười........
Không lâu sau, áo ngủ cũng bay mất, đựợc vất trên ghế đàn, hai cơ thể dán chặt vào nhau.
Tiếng đàn dừng, thay vào đó là những âm thanh khác, tiếng thở dồn dập, cùng với tiếng mãnh thú gầm gừ ở đại sảnh...
Rất lâu sau, mới chấm dứt.
Mái tóc dài của Mai Phán Nhi rối như đống cỏ, còn mái tóc cán bộ của Diệp Phàm giờ đây cũng trong giống như một cái tổ chim.
- Haha, trên đầu anh mọc lên cái tổ chim.
Mai Phán Nhi cười không ngớt.
- Của em thì có đẹp hơn chỗ nào đâu, chẳng khác gì cành cây.
- Diệp Phàm phản kích nói.
- Đáng ghét, đây là tự nhiên.
Mai Phán Nhi cười nói.
- Vừa đúng, tổ chim nằm trên cành cây.
Diệp Phàm cười không ngớt, liếc nhìn Mai Phán Nhi một cái, nói:
- Phán Nhi, em nói xem, nếu anh giúp Khang Kim giành được vị trí tổng giám sát, Khang chính Lương liệu có cảm kích đến chảy nước mắt không.
- Làm sao lại thế được, Khang Kim chẳng qua chỉ là viên giám sát quèn, còn phải thông qua vị trí. Giám sát cao cấp mới có thể leo lên đựợc chức tổng giám sát. Việc này, ít nhất cũng cần mấy năm. Làm sao có thể một bước leo lên vị trí đó được.
Mai Phán Nhi có chút không tin.
- Đây là việc của anh, em nói xem thái độ của Khang Chính Lương sẽ như thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên là cảm kích đến chảy nước mắt rồi, đừng nói đến việc tòa nhà tổng bộ chắc chắn sẽ ngụ tại Hồng Liên, mà cho dù kêu Khang gia chi ba mươi triệu họ cũng đồng ý.
Mai Phán Nhi nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Chuyện này lạ rồi, chẳng lẽ Khang gia dùng ba mươi triệu mà vẫn không mua được chức tổng giám sát sao?
Diệp Phàm có chút buồn bực.
- Ba mươi triệu đương nhiên là đủ mua, tuy nhiên, Hồng Kông đang trong sạch hoá bộ máy chính trị công sở, họ làm tốt hơn nhiều so với Ủy ban Kỷ luật đại lục. Nhưng đây không phải nguyên nhân chủ yếu, chủ yếu là Khang gia có kẻ thù cũng nhậm chức ở trong tổng cục cảnh sát Hồng Kông, hơn nữa còn là cảnh sát trưởng. Anh nghĩ xem, cho dù Khang gia có bao nhiêu tiền đi chăng nữa cũng liệu có thể mua được cái chức tổng giám sát không?
Mai Phán Nhi nói, tỏ ra hiểu biết rất nhiều chuyện của Khang gia vậy.
- Người đó tên là gì?
Diệp Phàm hừ nói.
- Lý Đông Lai
Mai Phán Nhi nói.
- Lý Đông Lai đúng không? Tôi nhớ rồi.
Diệp Phàm hừ một tiếng.
- Cậu đúng là, người ta là cảnh sát Hongkong, anh có thể làm gì được hắn? Đừng có nói với em là anh còn quản được cả cảnh sát Hồng Kông nhé, haha..
Mai Phán Nhi khinh bỉ nhìn Diệp Phàm, cười một cách kiêu ngạo, trông giống như yêu tinh vậy.
- Bạch Cốt tinh! Diệp Phàm hừ một tiếng.
Buổi sáng ngày thứ ba, Diệp Phàm mang theo Mai Phán Nhi cùng tới Hongkong.
Buổi trưa Mai Phán Nhi mời phó tổng giám đốc Lô Khắc Minhăn cơm.
Tuy nhiên, vừa nhìn thấy Diệp Phàm, Lô Khắc Minh lạnh lùng nói:
- Tổng giám đốc Mai, nếu vị Diệp tiên sinh này cùng đi, vậy thứ lỗi cho tôi không thể cùng đi với các vị được.
- Tổng giám đốc Khắc Minh, Trung Hoa có câu tục ngữ, oan gia nên giải không nên kết. Lần này đến, Diệp tiên sinh rất có thành ý. Sự việc trước kia chỉ là hiểu lầm thôi, anh Khắc là ngừời đại trí đại lượng. Làm gì chấp nhất một chuyện cỏn con để ảnh hưởng đến tình cảm có phải hay không?
Mai Phán Nhi nói.
- Vậy phải xem là việc gì chứ, nếu đó là việc liên quan đến danh dự, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.
Lô Khắc Minh không chút nể mặt. Nói như đinh đóng cột. Xem ra, hắn hận thấu Diệp Phàm.
Mai Phán Nhi có chút tức giận, trong việc hợp tác giữa hai tạp đoàn, tập đoàn Mai thị chiếm đại cổ phần, nhiều hơn hai 2 phần trăm so với tập đoàn Kim Bảo Đĩa
Không thể ngờ được lòng dạ của Lô Khắc Minh lại hẹp hòi như thế, rõ ràng là không muốn hòa giải. Bèn nói:
- Anh Khắc, hai tập đoàn chúng ta hợp tác làm ăn, tin rằng Mai Phán Nhi tôi nếu có lời với chủ tịch hội đồng quản trị Trần Trung Thu, thì chắc cũng có chút ảnh hưởng đến một số việc đấy.
Mai Phán Nhi cũng không chịu kém, lấy vị trí tổng giám đốc để uy hiếp Lô Khắc Minh.
Mặt của Lô Khắc Minh lập tức biến sắc, có chút tối sầm lại, liếc nhìn hai người một cái, cân nhắc nặng nhẹ, cuối cùng nghiến răng, nói:
- Tôi là nể mặt tổng giám đốc Mai, chỉ cần vị Diệp tiên sinh này khấu đầu 3 cái, nói ba tiếng 'Tôi sai rồi', việc này coi như bỏ qua.
- Ông sẽ phải hối hận cả đời vì câu nói ngày hôm nay, tổng giám đốc Mai, tôi cáo từ trước.
Diệp Phàm đứng lên, thản nhiên hừ một tiếng, xoay người đi.
- Em đi cùng anh
Mai Phán Nhi cũng tức giận, lời nói của Lô Khắc Minh.
quá lăng nhục người khác. Huống chi, Mai Phán Nhi sớm coi Diệp Phàm là vị anh hùng trong lòng mình, sao có thể để Lô Khắc Minh xỉ nhục như vậy được. Đại tiểu thư Mai gia, cũng có lòng kiêu ngạo của mình chứ.
- Đến Khang gia.
Diệp Phàm nói. Mai Phán Nhi lấy ra điện thoại liên hệ xong hai người thẳng phía Khang gia mà đi.
Tòa nhà của Khang gia quả thật hào hoa, đó là một trang viên rất lớn. Ở nơi chật hẹp nhỏ bé như đất Hongkong này, đây thật là xa hoa hiếm thấy.
Khang Chính Lương nằm nghiêng trên một chiếc ghế dựa, thấy Mai Phán Nhi tiến vào, vội vàng nói:
- Mai tổng, rất xin lỗi, thứ tôi thất lễ.
- Khang tổng, Phán Nhi mạo muội quấy rầy, là tôi nói câu xin lỗi trước mới đúng.
Mai Phán Nhi khiêm tốn nói.
Không lâu sau, trên lầu có hai người thanh niên đi xuống, bộ dạng đều khá đẹp trai, phong độ.
- Đây là khuyển tử Khang Kim và Khang Thủ Đức, ôi...
Khang Chính Lương đưa tay chỉ chỉ, thở dài. Mái tóc bạc trắng càng hiện rõ vẻ già nua. Tuổi của Khang Chính Lương kỳ thực không lớn, chính vì bệnh tật nên mới biến thành bộ dạng thế này.
Mai Phán Nhi đem chuyện Diệp Phàm có liên quan đến khu kinh tế mới Hồng Liên nói một lần, Khang Chính Lương nghe xong trầm ngâm một hồi, có chút bất đắc dĩ, cau mày nói:
- Mai tổng, việc này thứ lỗi cho tôi không giúp gì được. Mai tổng cũng rõ, căn bệnh này đã dày vò tôi hơn một năm nay rồi. Mọi chuyện ở Công ty lâu nay đều do Lô Khắc Minh quyết định. Không cần nói chuyện khác, ngay việc gọi tôi trở về chủ trì hội nghị, tôi cũng không làm được. Mất mặt như vậy, chi bằng nằm ở trong này, ôi, nếu Thủ Đức lớn chút nữa thì tốt rồi...
Nói đến đây, Khang Chính Lương nhìn liếc mắt nhìn mọi người một cái, còn nói thêm:
- Nói thật với mọi người, tôi chẳng sống đựơc nửa năm nữa, tôi chỉ hy vọng Mai tổng sau này có thể chiếu cố một chút đến mấy đức con của tôi, Thủ Đức, hắn, ôi...
- Ông đưa tay lại đây.
Diệp Phàm đột nhiên nói.
- Bí thư Diệp đây là?
Khang chính lương không hiểu.
- Anh ấy muốn xem bệnh cho ông, trước đây Bí thư Diệp cũng có học qua nghề y cùng với một vị lang trung rất nổi tiếng. Đã Từng trị khỏi một số căn bệnh khó. Về y thuật Trung Hoa, tin rằng Khang tổng hẳn là đã từng nghe nói qua.
Mai Phán Nhi giới thiệu.
- Vô dụng thôi, cảm ơn ý tốt của Bí thư Diệp. Bản thân tôi cũng đã đi khắp mọi nơi, biện pháp gì mà chẳng thử qua, nhưng đều vô dụng! Khang Chính Lương lắc lắc đầu, không muốn giơ tay. Xem ra, là không tin lời nói của Mai Phán Nhi.
- Chính Lương, ông để cho Bí thư Diệp xem đi.
Một ngừời đàn bà đẹp, trung tuổi,ngồi cạnh Khang Chính Lương khuyên nhủ, vẻ mặt kỳ vọng.
- Lôi Phương, bệnh tình của tôi chẳng lẽ bà còn không biết sao? Xem Làm gì, không cần đâu. Khang Chính Lương xem ra đã vô cùng tuyệt vọng.
- Ừ.
Lôi Phương lên tiếng, nước trong khóe mắt không kìm chế đựợc rơi xuống.
- Ha ha, Khang tổng không tin cũng đúng thôi. Tuy nhiên, Tập đoàn Nam Cung Hongkong chắc ông có nghe nói chứ.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Chính là gia tộc Nam Cung từ đại lục tới, người dứng đầu gia tộc hiện giờ là Nam Cung Hồng Sách đúng không?
Khang Chính Lương có chút bất ngờ, nói.
- Đúng vậy, bệnh của Nam Cung Cẩm Thần chính là tôi chữa khỏi.Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Diệp tiên sinh quả là cao nhân, Khang mỗ xin thỉnh cầu Diệp tiên sinh xem giúp.
Khang Chính Lương không chút do dự, lập tức đưa tay.ra
- Thận trái hay thận phải có vấn đề?
Diệp Phàm hỏi.
- Cả Hai đều hỏng rồi, cấy ghép nhưng không thành công, thân thể bài xích rất nghiêm trọng. Kết quả là phẫu thuật lấy đi thận trái, hiện tại chỉ còn lại thận phải tốt hơn một chút chút, tuy nhiên, cũng không có gì đáng để lạc quan, cũng chẳng kiên trì được bao lâu. Khang Chính Lương tôi chết đi cũng không có gì đáng tiếc, chỉ có điều cái nhà này, ôi... Khang Chính Lương nói, vẻ mặt cũng không lộ ra vẻ sợ hãi.
Diệp Phàm bắt mạch, một luồng kinh khí tràn đầy đi vào, chậm rãi theo kinh mạch thẳng hướng thận bộ vị mà đi. Thận của Khang Chính Lương đích xác có vấn đề, luồng khí vừa đi vào lập tức phát tán ra, giống như nơi này đột nhiên xuất hiện rất nhiều con đường nhỏ vậy.
Diệp Phàm thử tăng dần nội lực đưa vào, Khang Chính Lương đột nhiên nhíu nhíu mày.
- Thế nào, đau có phải hay không?
- Diệp Phàm hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.