Chương trước
Chương sau
- Chị tôi vừa rồi cùng ông già ầm ĩ một trận
Mai Thiên Kiệt nói
- Chị củả cậu, cô ấy dám sao?
Lang Phá Thiên hừ nói, quét mắt liếc người này một cái, trong mắt đầy vẻ khinh thường.
- Là thật, sau cô Phán Nhi xin hộ. Ông cụ hỏi rõ tình hình rồi thương lượng cùng người trong nhà một chút, cảm thấy con người anh Tề không tồi…
Mai Thiên Kiệt nói. Thằng nhãi này nói lời dối trá tuyệt không đỏ mặt
- Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?
Diệp Phàm nhíu nhíu mày, tự nhiên cố ý buộc cậu ta.
- Ý ông cụ là việc này có thể nói chuyện trước. Buổi sáng ngày mai cô Phán Nhi phải trở về Thủy Châu.
Mai Thiên Kiệt rốt cục tung ra mục đích việc này
- Thật sao!
Thằng nhãi Tề Thiên này lập tức kích động đứng lên. Sỉ nhục lúc trước lập tức quên hết toàn bộ. Diệp Phàm liếc mắt nhìn một cái, thầm than ma lực của phụ nữ.
- Là thật anh rể.
Mai Thiên Kiệt này miệng kêu thật ngọt, không ngờ ngay cả tiếng anh rể cũng gọi lên. Làm Tề Thiên kia vui mừng, đi qua vỗ vai Mai thiên Kiệt rất thân thiết uống rượu
Diệp Phàm liếc mắt cùng đám Lang Phá Thiên một cái, trong lòng cười thầm, hiểu mà không nói. Biết ông cụ Mai kỳ thật cũng có ý vậy.
Sau đó Tề Chấn Đào nhận được điện thoại cũng khá là hài lòng, nói là ngài mai ở nhà tiếp Chủ tịch Mai Phán Nhi đến chơi.
Buổi sáng ngày hôm sau, ba người Diệp Phàm, Tề Thiên, Mai Phán Nhi bay thẳng tới Thủy Châu, xuống máy bay lập tức đi đến nhà họ Tề. Nói chuyện rất thuận lợi, hai bên tiện thể chọn ngày lành, quyết định đính hôn trước.
Diệp Phàm suốt đêm chạy về Việt Đông, di chuyển qua lại như vậy, hắn cũng mệt.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Phàm dẫn theo cán bộ phòng Cán bộ ba và phòng bốn đi điều tra nghiên cứu. Trạm thứ nhất chính là nơi xa xôi nhất Việt Đông, địa khu Cổ Đình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Bởi vì Vương Triều ở Cổ Đình, Diệp Phàm cũng muốn đi thăm cậu ta, trong lòng có chút băn khoăn. Bộ máy Địa ủy Cổ Đình long trọng tiếp đãi cán bộ Ban tổ chức Tỉnh ủy, người tâm phúc mới, người phát ngôn của Triệu Xương Sơn
Đồng chí Lưu Địa ủy Cổ Đình bị bệnh. Cho nên, là do Chủ tịch Địa khu Trương Vận Lai, Chủ tịch Địa khu một vai gánh vác chọn.
Vóc dáng Trương Vận Lai không cao, thậm chí có vẻ hơi thấp. Vẻ mặt thân và chỉ cười, làm người ta cảm giác rất thoải mái. Đương nhiên, Diệp Phàm sẽ không bị anh ta mê hoặc. Có thể ngồi ở vị trí này cho đến hôm này, làm gì có người thật thà chất phác
Có người nói lần này Diệp Phàm dò xét trước. Tin đồn tỉnh ủy phải điều chỉnh bộ phận lãnh đạo bộ máy ba thành phố cấp địa sớm đã truyền ra. Mà Diệp Phàm phân công quản lý phòng Cán bộ ba đối tượng khảo sát chính là cán bộ thành phố cấp địa. Có lực uy hiếp rất lớn đối với cán bộ cấp phó giám đốc sở ở thành phố cấp ba.
Trương Vận Lai biết đồng chí cục trưởng Vương Triều quan hệ tốt với Diệp Phàm, cho nên, gọi riêng Vương Triều đến cùng nhau tiếp đón đoàn Diệp Phàm
Kỳ thật, nói là điều tra nghiên cứu, cũng như cưỡi ngựa xem hoa nhìn một chút. Ngay cả chính Diệp Phàm cũng chưa muốn làm rõ ràng mục đích xuống dưới lần này.
Trưởng ban Cổ Hoài nói là có mấy người ở vị trí Phó giám đốc sở cần Diệp Phàm đi xuống quan sát trước một chút. Diệp Phàm cân nhắc sau đó cảm thấy không có khả năng, chỉ vài cấp Phó giám đốc sở Cổ Hoài làm gì lại điều động binh lực như thế.
Đối với Tỉnh ủy phải điều chỉnh ba thành phố cấp địa là Ngư Đồng, Triều Châu, Cổ Đình, Diệp Phàm cũng luôn luôn cân nhắc rốt cuộc tin tức này độ tin cậy bao nhiêu. Đương nhiên, Diệp Phàm cũng gọi người đưa danh sách tình hình tất cả các cán bộ cấp Cục trưởng đến.
Buổi tối, Vương Triều cầm hai bình rượu xái, đóng gói hai con gà tới phòng Diệp Phàm.
- Vương Triều, ở Cổ Đình đã quen chưa?
Diệp Phàm nhiệt tình tiếp đón
- Có gì không quen, nhớ hồi bé có lúc bị đói đến độ hoa mắt chóng mặt, phải cùng với đám Mã Hán đi ăn mày. So với đoạn thời gian đó, những khó khăn nhỏ bây giờ chẳng thấm vào đâu. Dù nói như thế nào tôi cũng là nhân vật số một cục Cổ Đình, dưới tay có một đám người lớn gào to. Hơn nữa, muốn uống rượu, thì ngày nào cũng được.
Vương Triều cười nói
- Uống ít thôi, uống nhiều hỏng việc.
Diệp Phàm nói
- Điều này tôi hiểu, nên uống thì uông, không nên uống miệng này tôi đóng ngay. Phó trưởng ban Diệp, địa khu Cổ Đình tuy nói kinh tế kém phát triển. Tuy nhiên, nơi này dân chúng với phong cách cổ xưa. Những nơi phong cảnh đẹp cũng tương đối nhiều, Tĩnh An tự cũng là một chỗ không tồi. Sếp Diệp hiếm khi đến đây một lần, ngày mai đi một chút thế nào.
Vương Triều nói.
- Tĩnh An tự, có cái gì đặc biệt, nói trước cho tôi nghe một chút được không?
Diệp Phàm giật mình, cảm thấy lời này của Vương Triều là có ý khác
- Cổ Đình từng có một vị trạng nguyên, tên là Tằng Triệu, người này sau làm tới quan Tổng đốc Lưỡng Giang. Nghe nói tuổi trẻ trạng nguyên Tằng nghèo rớt mồng tơi, lão phương trượng Tĩnh An tự đại sư Thỏa Viên có đôi mắt tinh tường, không muốn Tằng Triệu mai một trong cõi hồng trần.
Cho nên, giữ Tằng Triệu, nói là có thể cung cấp thức ăn để Tằng Triệu đến tự đọc sách. Tằng Triệu đương nhiên cảm kích, từ đó về sau tĩnh tâm đọc sách, cuối cùng mới thành danh.
Đương nhiên sau khi làm quan bỏ ra số tiền lớn trùng tư Tĩnh An tự, trong đó, Tằng Triệu cùng Tĩnh An tự đối diện một am Hồng Cực trên một ngọn núi của một người tên là nữ ni Yến Tu, còn có một giai thoại truyền lại đời sau…
Vương Triều hơi có vẻ mờ ám, thản nhiên cười nói.
- Hồng Cực tự
Diệp Phàm miệng nhắc tới, trong đầu lóe lên một ý nghĩ quái dị. Từng nghe ông cụ Phí nói qua, nhân vật lợi hại thứ hai trong ngũ cực Trung Hoa tên là Hồng Cực Yên Phi Phi. Mà am kia là "Hồng Cực am", nữ ni lại tên là Yến Tu, liệu có sự trùng hợp như thế …
- Nói chuyện xưa của bọn họ đi?
Diệp Phàm hỏi
- Việc này tôi không rõ lắm.
Vương Triều lắc lắc đầu
- Ai biết giai thoại này?
Diệp Phàm hỏi
- Hiện giờ hẳn chủ trì TĨnh An tự đại sư Viên Minh có biết một chút.
Vương Triều nói
- Ngày mai phải đi.
Diệp Phàm gật gật đầu
- Phó trưởng ban Diệp, chuyện gia tộc Nam Cung Hồng Kông giải quyết xong chưa? Đám con cháu nhà rùa kia dám đánh sếp Diệp, cứ để tôi đi Hồng Kông một chuyến đem Nam Cung Phi Thanh bí mật bắt về đây, thế nào? Chúng ta dạy dỗ thằng nhóc này một chút, mẹ nó, dám vuốt dâu hùm, chán sống rồi có phải không?
Vương Triều vẻ mặt phẫn nộ.
- Không cần, nó chạy không thoát. Tôi đã bảo phân trại Hồng Kông giám sát nó. Một khi thời cơ chín muồi đến. Tôi nghĩ, Chủ tịch Nam Cung hẳn sẽ không phản đối.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói
Không lâu, Trương Vận lai thay mặt Địa ủy Cổ Đình đến hỏi thăm Diệp Phàm. Hai người đều nói việc nhà, Trương Vận lai mịt mờ nói chuyện vài đồng chí. Diệp Phàm trong lòng sớm hiểu, thì ra đến chính là vì biện hộ cho mấy người này. Bởi vì, Trương Vận Lai nói vài đồng chí đều là đối tượng Diệp Phàm hiểu rõ.
Tuy nhiên, Diệp Phàm khẩu phong rất nhanh, về mấy vấn đề này nói mơ hồ. Đôi mắt ưng phát hiện trên mặt Trương Vận Lai hiện lên vẻ thất vọng.
Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm sau khi giao một số công việc cho các đồng chí phòng cán bộ ba tự đi điều tra nghiên cứu. Diệp Phàm cùng Vương Triều nhằm hướng Tĩnh An tự thẳng đi, xe đi hồi lâu mới đến một quốc lộ nhỏ
- Sếp Diệp, đường này nhỏ, trước là đường xe ngựa đi, chính là Tằng Triệu rút tiền tu sửa, cũng gọi là đường Trạng Nguyên. Tuy nhiên, nghe nói phía trước sạt lở, cho nên, phải đi bộ.
Vương Triều nói
- Không có sao, tôi không quý giá như vậy, cũng là xuất thân nghèo khổ
Diệp Phàm cười nói, thư ký Trương ôm một túi rất to ở sau người
Cảnh trí xe ngựa hai bên đường vẫn khá tốt, cổ thụ che trời, làm cho người ta một cảm giác rất tĩnh mịch, thanh thản. Trên đường còn đi qua một dòng suối nhỏ, tiểu bộc, Diệp Phàm mỗi chỗ đều dừng lại xem một chút, cũng rất thích thú.
- Con đường này không tồi
Diệp Phàm cười nói
- Đúng là không tồi, có người nói đường Trạng Nguyên này còn có chút căn nguyên. Năm kia một đại gia ở Cổ Đình là ông chủ Trần nói là muốn bỏ vốn năm triệu đế rải tiếp mặt con đường này.
Tuy nhiên, điều kiện là con đường này phải lấy tên gia tộc của ông ta. Kết quả, bị đại sư Viên Minh kiên quyết từ chối.
Đại sư nói, Đừng nói dùng tên gia tộc của ông ta, mà ngay cả không đặt tên con đường này cũng không sửa. Quốc gia không phải thường xuyên nói đến di vật văn hóa, kỳ thật, đường Trạng Nguyên này cũng là di vật văn hóa trời sinh. Chúng ta không nên phá hủy thần tủy của con đường.
Vương Triều nói
- Đại sư nói đúng, đường này cũng có thần tủy.
Diệp Phàm thở dài, đột nhiên đứng bất động. Dừng lại nghe, một tiếng đàn cổ mơ hồ truyền đến.
- Nghe thấy gì không Vương Triều?
Diệp Phàm hỏi
- Tiếng chim hót,
Vương Triều thuận miệng nói, Diệp Phàm thật sự hết chỗ nói rồi
- Không phải, cậu lắng nghe lại xem, phía dưới hẳn là có âm thanh truyền đến
Diệp Phàm duỗi tay chỉ xuống hướng chỗ dòng suối
Vương Triều lắng nghe, vẫn không ngeh thấy cái gì, lắc lắc đầu. Diệp Phàm hoảng hốt, bởi vì mình có tai dơi, đương nhiên có thể nghe được. Vì thế dẫn theo Vương Triều men theo một bụ cỏ dại mọc thành đường nhỏ đi xuống
- Tai của sếp Diệp tốt quá, hình như là âm thanh đàn cổ.
Đến gần, Vương Triều quả nhiên nghe thấy được, vẻ mặt thằng nhãi rất khâm phục
- Ha ha, đúng rồi
Diệp Phàm cười nói, ba người đi đến một khối nhô ra một tảng đá lớn, đi xuống nhìn lại. Phát hiện phía dưới mười mét, có một cái đầm nhỏ thanh tịnh, cỏ dại bên cạnh mọc thành bụi. Đầm nhỏ có một tảng đá hình trứng thật là lớn, một bóng dáng nữ đạo làm chính mình đắm chìm trong tiếng đàn. Đôi tay kia như mưa loạn, làm người ta có chút vội mắt
Ba người nhìn, nghe xong một trận, nữ đạo kia cũng không xoay người lại
- Chúng ta xuống xem đi.
Vương Triều đề nghị
- Thôi đi, đừng quấy rầy nhã hứng người ta
Diệp Phàm khoát tay, nghĩ lại tưởng tượng, hỏi
- Đạo cô này có lẽ là ở "Hồng cực am"?
- Hẳn là ở đó, gần chỗ này cũng không có am ni cô thứ hai.
Vương Triều gật gật đầu
- Đầm ban ở tây Tây Sơn, nước này chảy từ phía nam, đến núi đá, dòng chặn chảy về phía đông….
Diệp Phàm đột nhiên ngâm bài nhớ đầm Bàn của Liễu Đại sư, thanh âm hùng hậu vừa phải, nhưng truyền được tương đối xa, khiến Vương Triều là hòa thượng không kịp vuốt ý nghĩ. Kỳ thật, Diệp Phàm đã dùng một chút nội công.
Tuy nhiên, lúc Vương Triều phát hiện nữ đạo cô xoay người lại mới phát hiện dụng ý của Diệp Phàm, trong lòng âm thầm khâm phục chiêu ném hoàng dẫn phượng cao minh này
Lông mày lá liễu, khuôn mặt trái xoan, cả người lộ ra một cảm giác xuất trần. Hơi có vẻ đạo cô từng trải, tuổi phỏng chừng hai mươi mấy. Tướng mạo không phải cực xinh, chỉ có thể coi là ưa nhìn. Tuy nhiên, cặp mắt kia lộ ra một vẻ phẫn nộ. Mơ hồ có hình dáng sư tử Hà Đông. Ai cưới cô ta, xác định chắc chắn "suy"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.